chap 1
Hé lu
____________________________
---
I. TOP – Kẻ mang trái tim bằng thép và ánh mắt của kẻ cô đơn
Tên đầy đủ: Choi Seung huyn
Tuổi: 29
Chiều cao: 1m87
Nghề nghiệp: Giám đốc sáng tạo tại tập đoàn truyền thông quốc tế G.Studio – một trong những công ty truyền thông nổi tiếng nhất Đông Nam Á.
Tính cách: Trầm lặng, lạnh lùng, kiểm soát bản thân tốt, logic, sắc sảo và cực kỳ giỏi trong công việc.
Màu sắc đại diện: Đen – sự bí ẩn, mạnh mẽ và sâu thẳm.
Top là người luôn được gọi là "người đàn ông của thành công". Từ khi mới 25 tuổi, anh đã trở thành người trẻ nhất ngồi vào vị trí giám đốc sáng tạo của một tập đoàn truyền thông lớn. Những dự án do anh dẫn dắt đều trở thành xu hướng, tạo ra đột phá và thay đổi cả một ngành. Top không chỉ là thiên tài về ý tưởng, mà còn là người có khả năng nhìn xuyên qua bản chất con người – điều khiến người ta vừa nể sợ, vừa bị cuốn hút.
Anh không bao giờ yêu bất cứ ai quá sâu. Tình yêu – với Top – là sự yếu đuối. Là thứ từng khiến anh suýt đánh mất bản thân mình một lần. Ở tuổi 20, anh đã từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm, với một người con trai nhỏ hơn ba tuổi. Một tình yêu ngây ngô, trong sáng, mà theo anh bây giờ – là quá mềm yếu. Và người con trai đó chính là Seungri.
Sự rời đi ngày đó không phải là vì hết yêu, mà vì yêu quá nhiều. Yêu đến mức cảm thấy mình không đủ tốt để ở bên. Yêu đến mức phải giấu đi tất cả để người kia có thể bước đi trên một con đường không vướng bận. Nhưng cái giá của lựa chọn ấy là ba năm cô độc. Là những đêm thức trắng với ly rượu lạnh. Là hàng trăm lần tay sượt qua những tấm hình cũ mà không đủ can đảm nhấn xóa. Là sự dằn vặt trong lặng im. Top không phải không nhớ. Chỉ là anh không dám quay lại.
Với cả thế giới, Top là một CEO lạnh lùng, không trái tim. Nhưng với riêng Seungri, anh từng là người ôm cậu trong những buổi chiều mưa tháng Bảy, là người luôn nắm tay cậu qua những buổi chụp hình mệt mỏi, là người từng nói: “Chỉ cần em còn ở đây, anh sẽ không cần ánh sáng.”
Nhưng ánh sáng ấy – anh đã tự tay dập tắt.
---
SEUNGRI – Kẻ ôm ánh sáng trong lòng nhưng sống giữa bóng tối của ký ức
Tên đầy đủ: LEE SEUNG HUYN
Tuổi: 26
Chiều cao: 1m67
Nghề nghiệp: Nhiếp ảnh gia tự do, chuyên chụp chân dung và các dự án nghệ thuật cá nhân.
Tính cách: Nhẹ nhàng, tình cảm, sâu sắc, đôi lúc lặng lẽ và hay suy nghĩ.
Màu sắc đại diện: Vàng nhạt – của ánh nắng sớm, trong trẻo và đầy hy vọng.
Seungri không sinh ra trong một gia đình có điều kiện. Cậu tự lập từ rất sớm, làm thêm đủ nghề để có thể mua được chiếc máy ảnh đầu tiên năm 17 tuổi. Với Seungri, máy ảnh không chỉ là công cụ – đó là đôi mắt thứ hai. Là cách cậu giữ lại thế giới, giữ lại cảm xúc, giữ lại… những người từng yêu thương mình.
Ba năm trước, Seungri đã yêu Top bằng tất cả sự ngây thơ, tận tụy và không điều kiện. Dù biết Top luôn lạnh lùng, cậu vẫn kiên nhẫn. Dù không được nói lời yêu hàng ngày, cậu vẫn tin. Dù chưa một lần được công khai mối quan hệ, Seungri vẫn chọn ở lại. Đơn giản, vì yêu.
Nhưng cái ngày Top rời đi không một lời, là ngày trái tim Seungri vỡ vụn.
Cậu không khóc ngay. Chỉ đơn giản là cầm điện thoại, đọc tin nhắn cuối cùng: “Anh xin lỗi.” Và từ đó, không còn bất kỳ hồi âm nào nữa. Cậu mất anh như cách người ta mất đi một ánh sáng – không ồn ào, không báo trước.
Ba năm sau, Seungri đã thay đổi. Trưởng thành hơn, điềm tĩnh hơn, và... ít tin vào những điều gọi là mãi mãi. Cậu sống bằng cảm xúc, nhưng luôn giấu nó vào sau những khung hình. Không còn tin vào tình yêu, nhưng vẫn luôn chờ một người. Không còn nhắc tên Top, nhưng đêm nào cũng mơ thấy ánh mắt anh.
Seungri không hận Top. Cậu chỉ không hiểu. Không hiểu tại sao người nói sẽ đi cùng mình đến cuối con đường lại là người buông tay đầu tiên. Không hiểu tại sao yêu cậu nhiều như vậy… lại chọn cách tổn thương cậu nhất.
Và rồi… họ gặp lại nhau.
Trong một buổi triển lãm nghệ thuật mà Seungri được mời tham gia với vai trò nhiếp ảnh gia. Người tài trợ chính – không ai khác – là G.Studio.
Và người đại diện xuất hiện trong đêm khai mạc ấy, vẫn là đôi mắt sâu hun hút, vẫn là vóc dáng cao lớn đó, vẫn là nụ cười nhẹ như gió thoảng...
Top.
---
MƯA VẪN CÒN TRÊN VAI EM
Seungri đứng trước gương, chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng đã ủi phẳng. Cậu hiếm khi ăn mặc chỉnh tề như vậy, trừ những ngày có triển lãm. Bên tai vẫn là tiếng gió và mưa lách tách đập vào khung cửa sổ. Mùa mưa ở thành phố này luôn đến sớm, lặng lẽ như một lời nhắc nhở của ký ức.
Ba năm rồi. Cậu nhủ thầm khi khép hờ mi mắt.
Ba năm kể từ cái đêm định mệnh đó.
Ngày Top rời đi, Seungri không còn dám nhìn lại bất kỳ điều gì liên quan đến anh. Không ảnh, không thư từ, không một đoạn ghi âm nào giữ lại. Nhưng nỗi nhớ, tiếc thay, không cần thứ gì hữu hình để tồn tại. Nó len lỏi qua từng cơn gió, từng cơn mưa đầu mùa, từng bài nhạc cậu lỡ nghe lại.
Cậu bước ra khỏi nhà, mang theo máy ảnh trong balo và một trái tim vẫn chưa lành.
---
Triển lãm ảnh được tổ chức tại một nhà nghệ thuật mới mở gần trung tâm. Đèn vàng dịu nhẹ, không gian thoáng và đầy nghệ thuật. Những bức ảnh trong bộ sưu tập của Seungri lần này mang tên: "Bên trong ánh nhìn" – là một chuỗi chân dung người cô đơn trong khung cảnh thành thị. Không ai cười. Không ai nhìn thẳng. Tất cả đều xoay lưng hoặc nhìn xa xăm.
Giống như cậu.
Seungri đứng ở một góc quán, không ai chú ý. Cậu không muốn trò chuyện với báo chí. Không muốn trả lời phỏng vấn. Cậu chỉ muốn đứng yên, lặng lẽ quan sát những ánh mắt người xem – xem họ có thật sự cảm nhận được nỗi cô đơn mà cậu gửi gắm vào từng khung hình hay không.
Một giọng nói vang lên phía sau:
“Bức ảnh này… khiến tôi thấy đau.”
Seungri quay đầu lại. Một người đàn ông lạ mặt đang nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cậu chụp một cặp tình nhân ngồi cạnh nhau, nhưng không ai nhìn ai. Một người nhìn trời. Một người nhìn đất. Giữa họ là khoảng lặng, mỏng như sợi tóc nhưng không ai dám cắt đứt.
“Cậu là người chụp à?” – người đàn ông hỏi.
Seungri gật đầu. “Vâng.”
“Cậu từng yêu rất nhiều đúng không?”
Cậu cười nhẹ. “Có thể gọi là từng.”
Người kia gật đầu, không hỏi gì thêm. Nhưng Seungri thấy trong mắt anh ta… là một dạng cô đơn rất quen. Như thể từng đi qua một cơn đau giống mình. Cậu lặng lẽ nhìn theo bóng người đàn ông đó rời khỏi triển lãm – anh ta không quay lại lần nào.
---
Tối hôm đó, Seungri về nhà rất trễ. Cậu ngồi một mình trong phòng, mở máy ảnh ra xem lại từng bức hình trưng bày trong triển lãm. Và rồi ánh mắt cậu dừng lại ở một bức chưa từng công bố: một tấm ảnh cũ… chụp lén Top lúc anh đang ngủ. Ánh sáng từ cửa sổ hắt lên gương mặt anh dịu dàng như một đứa trẻ. Mái tóc rũ xuống trán. Bờ môi hơi hé mở. Ánh sáng ấy – đã từng là thế giới của cậu.
Cậu không xóa bức ảnh đó. Dù từng thử hàng trăm lần.
Seungri bật máy tính, mở email ra. Có một tin nhắn mới. G.Studio gửi lời mời cậu hợp tác cho một chiến dịch quảng bá hình ảnh thành phố – lấy cảm hứng từ triển lãm ảnh của cậu. Cậu đọc kỹ tên người phụ trách dự án…
Choi Seung huyn .
Tim Seungri như thắt lại.
Và rồi… tin nhắn tiếp theo đến, chỉ một dòng duy nhất:
> “Nếu em nhận lời, anh sẽ là người trực tiếp gặp em.”
Mưa bên ngoài vẫn rơi. Nhưng Seungri cảm thấy… hình như mưa đã bắt đầu rơi từ bên trong mình.
____________________________
Hết rồi bye bye😘
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro