chap 2
NHỮNG ĐIỀU KHÔNG THỂ GIỮ LẠI
Top ngồi trong căn phòng tối, ánh sáng duy nhất là từ chiếc đèn bàn và những giọt mưa dán vào khung cửa kính. Trước mặt anh là một bức ảnh đã cũ, góc ảnh hơi nhàu vì nhiều lần được nắm chặt trong tay.
Ảnh Seungri, cười. Nụ cười khi ấy thật trọn vẹn.
"Xin lỗi..." - Top thì thầm. Nhưng không ai còn ở đó để nghe.
Ba năm trước, Top đã rời bỏ Seungri không một lời giải thích rõ ràng. Cậu ấy xứng đáng được biết. Nhưng Top lại không đủ can đảm.
Ngày đó, mẹ Top phát hiện anh yêu một người con trai. Mọi thứ đổ vỡ. Bà khóc. Bà đập vỡ từng khung ảnh của con trai. Bà hét lên, rằng nếu Top không chấm dứt mối quan hệ này, bà sẽ tuyệt giao, sẽ rời khỏi thành phố, sẽ từ bỏ chính đứa con mình sinh ra.
Top từng cố gắng thuyết phục. Nhưng bất lực. Anh bị đẩy vào thế phải lựa chọn.
Seungri hay mẹ?
Seungri khi ấy đang trải qua những ngày tồi tệ - người thân mất, tinh thần sa sút, đứng trước bờ vực của trầm cảm. Nếu anh nói ra lý do thật sự, cậu ấy sẽ thấy mình là gánh nặng. Nếu anh chọn cậu ấy, mẹ anh sẽ rời bỏ... và cậu ấy sẽ sống trong cảm giác tội lỗi mãi mãi.
Top chọn cách rời đi. Không lời giải thích. Không níu kéo. Bởi anh biết, Seungri đủ mạnh mẽ để vượt qua, còn anh - sẽ mang theo tội lỗi đó suốt đời.
...
Mấy ngày sau cuộc gặp lại, Seungri nhận được một bức thư tay đặt trong hộp thư chung cư. Không đề tên, nhưng nét chữ... cậu nhận ra ngay.
"Gửi Seungri,
Anh xin lỗi vì đã làm em tổn thương. Không phải vì anh không yêu em. Mà vì anh yêu em nhiều đến mức không dám giữ em lại khi bản thân không thể bảo vệ điều gì cả.
Anh đã đứng giữa lựa chọn quá khắc nghiệt. Và anh đã chọn rời đi, vì không muốn em sống trong cảm giác có lỗi khi anh đánh mất tất cả. Nhưng em à, điều anh mất nhiều nhất... là em.
Anh không hy vọng em tha thứ. Cũng không dám mong em nhớ đến anh.
Chỉ là... nếu một ngày nào đó, em đi ngang góc phố đầy mưa ấy, hãy mỉm cười. Vì ít nhất, anh đã từng khiến em hạnh phúc.
Mãi mãi, Top."
Seungri ngồi rất lâu trước hộp thư, mắt đỏ hoe, nhưng không rơi nước mắt. Cậu không trách.
---
Căn nhà cũ cuối con ngõ nhỏ ấy đã mốc rêu ở chân tường. Bàn tay Seungri run run khi tra chìa khóa vào ổ khóa hoen gỉ. Đã bao lâu rồi cậu không về đây? Hai năm? Ba năm? Có lẽ còn hơn thế.
Mùi ẩm thấp và khói hương cũ lẩn khuất trong không khí. Mọi thứ vẫn nguyên như ngày cuối cùng cậu sống cùng gia đình.
Căn bếp nhỏ với chiếc bàn tròn cũ kỹ nơi mẹ vẫn thường nấu ăn. Góc phòng khách còn treo khung ảnh gia đình - bố, mẹ, và Seungri lúc nhỏ. Mẹ cười dịu dàng, bố thì đứng nghiêm chỉnh như mọi lần chụp ảnh.
Cậu nhớ rõ cái đêm ấy. Đêm cậu gọi điện cho Top trong vô vọng, chỉ để nghe được giọng nói. Nhưng Top đã biến mất. Mà đêm đó, mẹ Seungri ngã quỵ trong phòng tắm. Cơn đột quỵ đến quá nhanh, còn cậu... không kịp làm gì.
Mất mẹ, không lâu sau đó bố cậu cũng bỏ đi. Không phải vì chết, mà vì nỗi đau mất vợ khiến ông không còn là chính mình. Bố trở nên lạnh lùng, đập vỡ mọi khung ảnh trong nhà và cuối cùng bỏ đi biệt xứ, không một lời từ biệt.
Seungri ở lại. Một mình. Trong căn nhà có quá nhiều tiếng vang.
Từng đêm, cậu ngồi ở bậc thềm trước hiên, ngẩng đầu nhìn bầu trời không sao, nghe tiếng côn trùng thay nhau gào khóc. Cậu nghĩ: sao thế giới lại nỡ lấy hết của mình? Sao không để lại cho mình một người... dù chỉ là một người thôi?
Và khi ấy, chỉ một người mà cậu nghĩ đến... là Top.
Nhưng Top cũng không còn ở đó.
...
Căn phòng mẹ từng nằm giờ được Seungri dọn dẹp lại. Cậu lau từng khung cửa, từng mặt bàn, giữ lại chiếc khăn tay mẹ hay dùng và đặt nó lên gối. Cậu không khóc, chỉ im lặng, đến mức từng giọt nước mắt dường như cũng thấy ngại mà rơi xuống.
Một tuần sau, Seungri bán ngôi nhà. Cậu không thể giữ lại nữa. Không còn ai ở đây. Và ký ức... cũng nên được để yên.
Trong đêm cuối cùng ngủ lại, cậu đốt một nén nhang. Đứng giữa căn phòng trống, cậu nói:
"Mẹ ơi... con sẽ sống tốt. Nhưng con sẽ cô đơn một chút, mẹ chịu không?"
Không có tiếng trả lời. Chỉ có gió, thổi qua khe cửa, lạnh đến thắt lòng.
---
Căn biệt thự nằm giữa vùng ngoại ô thanh bình, ẩn sau rặng hoa tử đinh hương nở rộ quanh năm. Đó là nơi Top lớn lên - một mái nhà không quá xa hoa, nhưng đầy đủ và ấm cúng theo cách giản dị nhất.
Bố Top là một bác sĩ nổi tiếng, nghiêm khắc nhưng vô cùng thương con. Mẹ Top là giáo viên dạy văn, dịu dàng và tinh tế như những câu thơ bà vẫn đọc mỗi buổi sáng. Căn nhà luôn đầy ắp tiếng cười - của Top, của em gái nhỏ tên Myunghee, và cả những chú chó con chạy loanh quanh sân vườn.
Top lớn lên trong sự yêu thương, không phải kiểu nuông chiều mù quáng mà là sự nuôi dạy cẩn trọng - cha dạy cách đứng thẳng, mẹ dạy cách yêu thương và chịu đựng. Mỗi vết thương đầu đời, dù là từ trường lớp hay xã hội, đều được chữa lành khi trở về nhà.
Bữa cơm tối là nghi thức quan trọng. Dù bận rộn đến đâu, cả gia đình đều ngồi quây quần bên nhau. Bố sẽ hỏi: "Hôm nay có gì khiến con thấy mạnh mẽ hơn không?" Mẹ thì lặng lẽ gắp thức ăn vào bát, và em gái luôn chen ngang bằng vài chuyện ngốc nghếch ở trường.
Top từng đưa Seungri về nhà một lần. Khi ấy, cậu còn rất trẻ, rất tự tin. Seungri ngồi cạnh mẹ Top, hơi lúng túng nhưng ánh mắt rực rỡ. Mẹ đã gắp miếng đậu hũ vào bát Seungri và nói:
"Con thích ăn món này không? Mẹ học từ một người bạn Hàn đấy."
Top đã tưởng, khi đó, tất cả sẽ ổn. Sẽ là như vậy mãi mãi.
...
Nhưng không phải.
Top rời bỏ Seungri, không phải vì thiếu yêu, mà vì nỗi sợ - rằng người như Seungri xứng đáng với một cuộc sống không đau, không buộc phải nhún mình đứng trước thế giới rộng lớn và khắc nghiệt. Còn Top... chỉ là kẻ đã quá quen với vòng tay ôm ấm áp từ gia đình, nhưng lại không biết cách giữ lấy người cần mình nhất.
Khi Seungri mất đi mọi thứ, Top vẫn sống trong ngôi nhà đầy ánh sáng. Anh vẫn ngồi vào bàn ăn, vẫn nghe tiếng cười của em gái, vẫn gọi bố mẹ bằng giọng bình thản. Nhưng trong lòng anh có một khoảng trống - nơi đáng lẽ ra là chỗ của Seungri.
Bố mẹ không biết lý do Top chia tay. Họ chỉ nghĩ rằng tuổi trẻ là vậy, tình cảm có thể đến rồi đi. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của con trai mình chùng xuống khi ai đó nhắc đến "cậu nhóc nhỏ con lần trước", mẹ Top biết... chuyện ấy không hề đơn giản.
Một lần, khi cả nhà đang ăn tối, em gái Myunghee bỗng hỏi:
"Anh Top, sao dạo này anh không yêu ai nữa vậy?"
Top cười nhẹ, chấm nước tương rồi trả lời:
"Vì người anh yêu... đã lỡ mất rồi."
Cả bàn ăn im lặng. Bố tiếp tục gắp thức ăn, mẹ chỉ nhìn con trai mình rất lâu, sau đó đứng dậy lấy thêm canh. Không ai hỏi thêm điều gì. Trong ngôi nhà ấy, sự hạnh phúc vẫn nguyên vẹn, chỉ có một điều không thay đổi - là họ luôn để Top có quyền giữ lại nỗi đau cho riêng mình.
---
Chuyện tình yêu không bao giờ chỉ có những ngày nắng đẹp. Có những ngày, mây kéo đến mà chẳng cần báo trước. Và giữa Seungri và Top, vết nứt bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt đến mức chẳng ai để tâm... cho đến khi nó lớn dần.
Top bắt đầu bận rộn hơn. Những buổi cà phê quen thuộc bị huỷ vào phút chót. Những cái ôm vội vã thay cho những cái nắm tay chặt như trước kia. Seungri vẫn mỉm cười, vẫn nói: "Không sao đâu, em hiểu mà." Nhưng trong lòng cậu, mỗi lần như vậy là một lần hụt hẫng.
Seungri bắt đầu viết ít hơn vào cuốn nhật ký chung. Top thì quên nó trong góc bàn, phủ đầy bụi. Đôi khi, Seungri muốn hỏi: "Anh còn nhớ không?", nhưng lại thôi. Cậu sợ câu trả lời...
Có lần, cậu đã chờ Top dưới mưa - như những ngày đầu họ yêu nhau. Nhưng lần này, Top không đến. Một cuộc họp kéo dài. Một tin nhắn xin lỗi ngắn gọn. Không có ai đưa cậu về.
Seungri tự cười. Cậu đã từng là tất cả trong mắt người đó, còn giờ, chỉ là một trong những điều phải lựa chọn.
---
"Em có thấy chúng ta thay đổi không?" - Seungri hỏi trong một đêm hiếm hoi họ được nằm cạnh nhau.
Top im lặng một lúc lâu, rồi nói nhỏ:
"Anh không biết nữa... Chắc là có. Nhưng anh vẫn yêu em mà."
Seungri gật đầu, quay mặt vào gối, giấu đi nước mắt. Bởi vì yêu - đôi khi - không đủ để giữ lại những điều đang tan vỡ.
---
Sáng hôm sau, Seungri không chờ Top thức dậy. Cậu để lại một mẩu giấy nhỏ:
"Nếu có một ngày chúng ta quên mất cách yêu nhau, hãy nhớ rằng đã từng có một mùa thu, anh nhìn em như cả thế giới.
Seungri."
---
Những ngày hạnh phúc tưởng chừng như vô tận. Seungri vẫn là cậu bé thích cười, còn Top vẫn là người đàn ông thích lặng lẽ nhìn cậu từ phía sau. Họ sống như thể thế giới chỉ có hai người.
Top từng nói, "Căn nhà này chỉ có một chiếc chìa khoá, nhưng em có thể mở cửa bất kỳ lúc nào. Vì cửa luôn không khoá. Vì tim anh cũng vậy."
Seungri vẫn hay ghé qua vào mỗi buổi chiều tan làm, tự nhiên như một thói quen. Có lần cậu đến khi Top chưa về, trời mưa lớn, Seungri co ro ngồi trước hiên nhà, lấy chìa khoá mở cửa và tự pha cho mình một ly cacao nóng. Lúc Top về, cậu đã ngủ gục trên ghế sofa, tay vẫn còn cầm ly sứ ấm áp.
Top bế cậu vào giường, đắp chăn, hôn nhẹ lên trán.
"Anh về rồi, em ngoan lắm."
---
Mỗi ngày đều trôi qua bình yên như vậy.
Cuối tuần, họ cùng nhau ra ngoại ô, nơi có căn nhà gỗ nhỏ Top mua từ lâu. Seungri mang theo sách, ngồi đọc trong lòng Top khi ánh nắng len qua cửa sổ. Khi mệt, cậu ngủ thiếp đi trong vòng tay Top, miệng vẫn còn nói dở câu chuyện.
Họ làm vườn, trồng hoa, nuôi một con mèo đặt tên là Mầm. Mầm rất quấn Seungri, nhưng lại sợ Top - có lẽ vì Top lúc nào cũng nghiêm túc. Nhưng đến tối, khi Seungri đã ngủ, Top sẽ vuốt ve Mầm, lặng lẽ cho ăn, rồi quay lại bên người mình yêu.
---
"Anh thấy mình như một cuốn phim lặng, chỉ có em là âm thanh."
Top nói thế, vào một đêm không trăng, khi họ cùng nhau nằm ngửa trên sân cỏ nhìn bầu trời.
"Em nghĩ... nếu một ngày anh không còn bên em nữa, chắc em sẽ mất tiếng." - Seungri đáp lại, mắt không rời những vì sao.
---
Chưa có nỗi buồn nào, chưa có cơn gió lạ nào len vào.
Họ vẫn hạnh phúc, như thể đang sống trong khung tranh được treo giữa bình yên. Nhưng đôi khi... bình yên lại là khoảng lặng trước một cơn bão mà ta không biết sắp đến từ đâu.
---
Có những ngày hạnh phúc đến mức khiến người ta sợ... sợ một lúc nào đó nó sẽ biến mất.
Seungri thường ngồi trước cửa sổ vào mỗi sáng, cầm ly cà phê ấm Top pha, ngắm ánh nắng len qua tán lá. Top hay đứng sau lưng cậu, vòng tay ôm nhẹ từ phía sau, cằm đặt lên vai, và hỏi:
"Em mơ gì tối qua?"
Seungri cười khúc khích, trả lời như thể đang kể một câu chuyện cổ tích:
"Em mơ mình nuôi một con mèo. Nó lười như anh, ăn nhiều như em."
"Vậy đặt tên là Topri, ghép tên mình."
"Ừ, Topri. Mà nếu nó chết, em không chịu nổi đâu."
Top siết tay cậu khẽ hơn. "Anh cũng vậy. Nếu mất em, anh không biết mình còn là ai."
---
Căn hộ nhỏ của hai người được lấp đầy bằng tiếng cười và mùi cơm cháy. Top nấu dở, nhưng Seungri không chê, chỉ ôm bụng cười:
"Cháy như tim em mỗi lần anh hôn cổ."
Top đỏ mặt, lần nào cũng đổ thừa tại... bếp gas.
Họ để đồng hồ sinh học lệch nhau một chút - để một người thức dậy sớm pha cà phê, một người ngủ nướng thêm 15 phút, và mỗi sáng đều có một nụ hôn đánh thức.
---
Cuối tuần, Seungri rủ Top đi dã ngoại ở vùng ngoại ô. Cậu đeo chiếc ba lô nhỏ, tay cầm máy ảnh, miệng cứ luyên thuyên mãi không ngừng. Top thì lặng lẽ đi sau, đôi lúc kéo cổ áo cậu lại để cài nút, hay lấy khăn lau mồ hôi trán.
Trên đỉnh đồi, gió thổi nhẹ, Seungri kéo tay Top lại, đặt lên ngực mình:
"Tim em đập nhanh lắm. Anh nghe thử xem."
Top nhắm mắt, im lặng.
"Nghe gì không?"
"Nghe cả một thế giới đang thì thầm tên anh."
---
Có một buổi chiều, trời đổ mưa. Hai người trú trong một quán cà phê nhỏ, Seungri đặt đầu lên vai Top, mắt lim dim.
"Ước gì mình sống ở đây hoài."
"Ừ."
"Ước gì đừng bao giờ chia xa."
"Ừ."
"Ước gì... anh đừng bao giờ ngừng yêu em."
Top không trả lời. Anh chỉ siết nhẹ tay Seungri, thật chặt, như thể sợ chỉ cần buông ra... người đó sẽ tan vào cơn mưa.
---
Tối đó, Seungri viết vào nhật ký:
"Hôm nay trời mưa. Anh lau tóc cho em, xoa vai em, hôn lên trán em.
Em không cần điều gì khác. Em chỉ cần sáng mai thức dậy, vẫn còn được nhìn thấy anh ngủ bên cạnh.
Vì khi anh ở đó, thế giới này không còn đáng sợ."
---
Họ làm một album ảnh mang tên: "Từng ngày yêu anh." Mỗi tấm ảnh là một lát cắt trong tim:
- Ảnh Seungri cười toe khi Top ôm từ phía sau,
- Ảnh Top ngủ gục trên bàn làm việc với dòng chữ Seungri viết thêm: "Gấu của em mệt rồi..."
- Ảnh cả hai đội nón cặp, dắt tay nhau giữa dòng người đông nghẹt...
Cuối album là một trang trắng. Top viết vào đó:
"Chưa có ảnh, vì đó là ảnh ngày cưới. Em đợi anh nha."
---
Mỗi giấc ngủ, mỗi bữa ăn, mỗi lần hắt xì hay ho nhẹ... đều được người kia ghi nhớ như một điều thiêng liêng. Không có tiếng khóc, không có dối trá. Chỉ có hai trái tim tìm thấy nhau giữa thế gian rộng lớn.
Chỉ cần còn nhau - thì dù thế giới này có sụp đổ, cũng chẳng sao.
---
Những ngày mưa dạo gần đây không còn khiến Seungri cảm thấy ấm áp nữa. Không phải vì mưa đổi mùa, mà là vì Top không còn đợi cậu dưới chiếc dù đen quen thuộc nữa. Không còn tin nhắn hỏi han, không còn lời nhắc "nhớ mặc áo ấm" hay cái nắm tay lén lút nơi góc phố.
Top bắt đầu im lặng nhiều hơn. Những buổi tối lặng thinh đến ngạt thở. Seungri ngồi nhìn màn hình điện thoại, rồi đặt xuống, rồi cầm lên... nhưng vẫn là khoảng trống.
"Anh bận lắm. Công việc dạo này nhiều."
Một câu nói đơn giản, nhưng lạnh hơn cả gió đêm tháng mười hai. Seungri cười, cố gắng không để giọng mình run:
"Vậy... khi nào anh xong việc, mình lại đi ăn ở quán cũ nhé? Em nhớ mì cay ở đó."
Top không trả lời. Tin nhắn chỉ có một dấu "đã xem". Lạnh như lòng bàn tay khi không còn được ai nắm.
---
Tối hôm đó, Top đến, muộn hơn bình thường. Không ôm Seungri, không hôn lên tóc cậu như mọi khi. Chỉ ngồi xuống ghế, đôi mắt trũng sâu vì thiếu ngủ hay vì điều gì khác, Seungri không biết.
"Seungri... Anh nghĩ... chúng ta nên dừng lại."
Không có lý do rõ ràng. Không có ai thứ ba. Không có phản bội. Chỉ là, Top mệt. Và Seungri... không thể chữa lành một người không muốn được chữa.
"Em đã làm sai gì sao? Nói đi... để em sửa. Em sửa được mà."
Top lắc đầu. Bàn tay đặt lên vai Seungri - không phải để níu giữ, mà là để nói lời tạm biệt.
"Không ai sai cả. Chỉ là... có những thứ không thể tiếp tục, dù mình có cố đến mấy."
---
Seungri không khóc. Chỉ ngồi yên. Một lúc lâu, rồi cười, nụ cười méo mó:
"Anh đi đi. Em không tiễn. Em sợ mình sẽ chạy theo."
Top đứng dậy, bước ra cửa. Trước khi khép lại cánh cửa từng chứng kiến hàng trăm lần ôm hôn và lời yêu, anh quay lại:
"Cảm ơn em... vì đã yêu anh nhiều như vậy."
Cánh cửa đóng lại. Và cùng với nó, một chương thanh xuân cũng khép lại.
Seungri ôm lấy cuốn nhật ký "Tụi mình". Trang cuối vẫn còn trống. Cậu viết:
*"Top của em,
Nếu một ngày nào đó anh mỏi mệt, hãy nhớ... đã từng có một người sẵn sàng đội mưa, chờ anh ở cuối đường. Nhưng hôm nay, người đó không còn nữa rồi."*
---
Top đi Pháp - đó là quyết định không ai mong đợi, kể cả chính anh.
Không một lời từ biệt, không một tin nhắn nhắn gửi. Seungri nhận tin từ người bạn chung, trong lúc đang xếp lại cuốn sổ nhật ký cũ giữa mùa hè hanh hao. Cậu đã tưởng mình sẽ khóc, sẽ ngã quỵ. Nhưng lạ thay, cậu chỉ ngồi im lặng thật lâu, mắt khô khốc như đã dùng hết nước mắt từ bao giờ.
Seungri không đến sân bay. Không tìm Top. Không hỏi tại sao. Vì cậu biết, nếu gặp lại, cậu sẽ không đủ dũng khí để không níu kéo. Mà lần này, cậu không muốn mình là người giữ một người đã chọn rời đi.
Mỗi sáng, Seungri pha một cốc cà phê cho mình, không đường - như cách Top vẫn hay uống. Nhưng giờ đây, cậu để nó nguội trên bàn, không còn ai nhắc nhở: "Uống đi, nguội rồi đấy."
Mỗi lần mưa, cậu lại nhớ ra một buổi chiều cả hai cùng đứng dưới mái hiên, Seungri khẽ rùng mình vì lạnh, và Top cởi áo khoác trùm lên đầu cậu. "Như con ngốc", anh cười. Giờ đây, giữa cơn mưa mùa hạ, không còn ai nói câu đó nữa.
Seungri sống, nhưng không còn sống như trước. Cậu vẫn cười, vẫn đi làm, vẫn đi dạo ngang con đường xưa - nhưng mỗi bước chân đều nặng như đạp lên ký ức.
Họ không gặp lại nhau. Không vì căm hận. Chỉ vì một điều đơn giản: không còn thuộc về nhau nữa.
Seungri thỉnh thoảng vẫn nằm mơ. Trong mơ, Top vẫn cười và nói: "Anh ở đây." Nhưng khi tỉnh dậy, chỉ còn tiếng gió rít qua khung cửa.
Và như thế, Seungri học cách sống với một nửa trái tim - phần còn lại, mãi nằm lại trong những ngày đã từng hạnh phúc.
---
Seungri không còn nhớ rõ mình đã khóc bao nhiêu lần sau chia tay. Có những đêm tỉnh giấc giữa cơn mơ, tay vẫn với theo phía giường trống - nơi ngày xưa Top từng nằm. Không còn ai đọc sách cùng, không còn tiếng thở trầm đều đặn bên tai. Chỉ có bóng tối và tiếng tim đập một mình.
Cậu chuyển nhà. Vứt bỏ hết mọi đồ vật có thể gợi nhớ. Nhưng một đôi giày da vẫn nằm im trong góc tủ - đôi giày Top từng mua tặng, vì biết Seungri rất thích kiểu dây buộc cổ điển. Cậu không nỡ vứt. Cũng chẳng bao giờ đi.
Thời gian trôi. Seungri bận rộn với công việc mới, khuôn mặt vẫn dịu dàng, nhưng ánh mắt đã không còn trong trẻo như xưa. Bạn bè cậu dần ít lại - vì Seungri luôn từ chối những cuộc hẹn, những lời mai mối, những cơ hội yêu thương khác.
Một lần, khi đang dọn dẹp phòng, cậu tìm thấy cuốn sổ "Tụi mình" dưới đáy hộp giấy. Trang cuối cùng vẫn là nét chữ của Top: "Nếu một ngày anh không còn bên em, hãy nhớ - em chưa từng cô đơn, vì trong lòng anh, em sống mãi."
Seungri khép sổ lại. Đôi mắt đỏ hoe, nhưng không rơi lệ. Nước mắt đã khô từ những ngày đầu tiên anh rời đi.
---
Năm thứ ba sau chia tay, Seungri đứng trước cửa hàng sách, tay cầm cuốn tiểu thuyết mới. Một cậu bé con chạy ngang qua, vấp ngã. Seungri cúi xuống đỡ, dỗ dành nhẹ nhàng.
Người mẹ cậu bé cảm ơn, giọng nói rất quen. Nhưng khi Seungri ngẩng đầu, chỉ thấy một người phụ nữ lạ mặt. Cậu bật cười - hóa ra mình vẫn còn nhạy cảm đến vậy, chỉ một tông giọng cũng khiến tim lỗi nhịp.
---
Seungri chẳng bao giờ gặp lại Top. Không thư từ, không lời nhắn, không hình ảnh. Nhưng cậu biết, ở đâu đó trên thế giới này, có một người vẫn mang theo phần trái tim của cậu.
Yêu - không nhất thiết phải ở bên.
Có những cuộc tình chỉ tồn tại để đau... nhưng cũng đủ để sống trọn một đời.
---
Top không phải là người dễ rơi nước mắt. Nhưng sau khi rời khỏi thành phố đó, nơi từng lưu giữ biết bao kỷ niệm cùng Seungri, đôi mắt anh lại trở nên nặng trĩu mỗi khi đêm xuống.
Anh chọn rời đi, không phải vì hết yêu, mà vì biết bản thân không còn đủ tư cách để giữ Seungri lại. Anh đã khiến cậu tổn thương - dù là vì những lý do không thể nói ra. Tình yêu đôi khi không chỉ là yêu, mà còn là biết buông bỏ khi người kia cần được sống một cuộc đời thanh thản hơn.
Top đến một thành phố châu Âu, nơi mọi thứ đều xa lạ. Anh bắt đầu một công việc mới, sống trong một căn hộ nhỏ nơi tầng 9. Mỗi sáng thức dậy, anh đứng bên cửa sổ, nhìn những cơn mưa rơi lên kính và nhớ về ánh mắt của Seungri - đôi mắt từng khiến anh cảm thấy mình được tha thứ.
Không ai biết trong vali anh mang theo, có một cuốn sổ tên "Tụi mình" - vẫn còn nét chữ vụng về của Seungri, và dòng cuối cùng là:
"Ngày mai mình đi ăn kem nữa nha, Top. Mùa này em thích dâu tằm."
Top không bao giờ ăn dâu tằm nữa từ hôm đó.
Anh đi bộ mỗi chiều về ngang một con phố vắng. Ở đó có một cửa tiệm nhỏ bán sách tiếng Hàn. Chủ tiệm là một người phụ nữ lớn tuổi, từng hỏi anh:
"Cậu đến từ Seoul à? Trông ánh mắt cậu buồn như thể để lại điều gì đó quan trọng lắm."
Top cười khẽ:
"Tôi để lại cả thanh xuân mình ở đó."
Đêm nào anh cũng để đèn vàng, mở nhạc cổ điển và viết. Không phải viết về cuộc sống mới, mà là những lá thư không bao giờ gửi cho Seungri:
"Anh vẫn ở đây. Vẫn nhớ em từng giây. Vẫn chưa thể yêu thêm ai. Có lẽ sẽ không bao giờ. Nhưng anh ổn. Em đừng lo."
Không một ai biết, khi đứng giữa một buổi tiệc đầy tiếng cười, Top vẫn chỉ thấy trống rỗng. Người ta bảo thời gian sẽ chữa lành. Nhưng thời gian chỉ giúp anh che đi nỗi đau - chứ không xoá được nó.
Nơi anh đang sống, trời mưa nhiều.
Mưa rơi, nhưng không ai đợi anh dưới dù đen nữa.
---
Nửa năm sau khi Top rời khỏi Hàn Quốc, mùa đông vẫn trở về như chưa từng có ai từng khóc dưới tuyết. Anh sống ở một thành phố nhỏ bên châu Âu, đi làm mỗi ngày, về nhà khi trời tối, ăn một chút rồi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, nơi những bông tuyết rơi chầm chậm như những ký ức chẳng thể xóa nhòa.
Seungri vẫn hiện hữu trong những giấc mơ của anh, những đoạn hồi tưởng len lỏi như ám ảnh dịu dàng mà cũng vô cùng tàn nhẫn.
---
Một ngày đầu xuân, mẹ Top gọi điện từ Hàn Quốc. Giọng bà dịu dàng nhưng xen lẫn cương quyết:
> "Top à, con cũng lớn rồi. Ở bên đó lâu như vậy, con cũng cần một ai đó bên cạnh. Mẹ có quen gia đình bên này, con gái họ hiền lắm, ngoan ngoãn và biết điều. Gặp thử đi, mẹ mong con hạnh phúc."
Top im lặng rất lâu.
> "Con đã từng rất hạnh phúc rồi, mẹ biết mà."
> "Mẹ biết... nhưng con không thể sống mãi với một bóng lưng. Con là con trai duy nhất của mẹ, mẹ không muốn thấy con một mình như vậy mãi."
Không thể trái lời mẹ, anh đành gật đầu. Ngày gặp gỡ, cô gái tên Yena. Cô dịu dàng, có nụ cười ấm và ánh mắt biết lắng nghe. Yena không hỏi quá nhiều, không đòi hỏi gì, chỉ đơn giản là đi cạnh Top như một người bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Top thử mở lòng, dù anh biết rõ trái tim mình chẳng còn chỗ trống. Những buổi cà phê, những lần dạo phố, Top vẫn giữ đúng chừng mực, vẫn lịch sự và tử tế - như thể đang cố đóng một vai diễn trong vở kịch có sẵn kịch bản.
Nhưng anh không biết, mỗi lần về nhà, anh đều ngồi rất lâu bên chiếc vali nhỏ cũ kỹ - nơi còn giữ lại khăn choàng của Seungri, cuốn sổ tay họ viết chung, và một bức ảnh Polaroid cũ: Seungri đang cười ngượng ngùng, tay che nửa mặt.
---
Một đêm nọ, Yena hỏi:
> "Anh đang yêu một người mà em không thể thay thế, đúng không?"
Top giật mình. Nhưng cô gái ấy không giận, không khóc. Cô chỉ cười buồn:
> "Em không cần anh yêu em ngay. Chỉ cần biết anh từng yêu sâu sắc đến mức này... em cũng đủ trân trọng."
Top thấy tim mình nặng trĩu. Anh không biết phải trả lời thế nào. Lần đầu tiên, anh cảm thấy tội lỗi vì không thể yêu người đang yêu mình.
---
Tối hôm đó, khi về đến căn hộ, Top mở cuốn nhật ký chung ra lần đầu sau nhiều tháng. Anh viết:
> *"Seungri,
Anh xin lỗi. Vì không đủ mạnh mẽ để giữ em lại, cũng không đủ dứt khoát để từ chối mọi điều không phải em.
Mỗi ngày, anh vẫn sống - nhưng là một phiên bản không còn em. Và điều đó khiến anh sợ mình đang lãng quên.
Nếu một ngày em đọc được những dòng này, hãy biết rằng: trên thế giới này, có một người từng yêu em đến mức không thể yêu thêm ai khác một cách trọn vẹn nữa."*
Anh gập sổ lại, ôm vào ngực như thể đang giữ lấy trái tim mình đang rạn vỡ từng mảnh.
---
Ở phía bên kia thế giới, Seungri vẫn không hề hay biết rằng người con trai từng rời bỏ cậu - vẫn chưa từng rời khỏi trái tim cậu một giây nào.
Và Top... vẫn đang sống từng ngày giữa hai chữ: "bổn phận" và "nỗi nhớ" - mà không biết, liệu mình còn có thể tìm lại bản thân trong cuộc đời này hay không.
---
Nếu cuộc đời là một vở bi kịch, thì tình yêu của họ là phân cảnh đẹp nhất nhưng cũng đau đớn nhất.
---
Nửa năm sau khi Top rời khỏi Hàn Quốc, mùa đông vẫn trở về như chưa từng có ai từng khóc dưới tuyết. Anh sống ở một thành phố nhỏ bên châu Âu, đi làm mỗi ngày, về nhà khi trời tối, ăn một chút rồi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, nơi những bông tuyết rơi chầm chậm như những ký ức chẳng thể xóa nhòa.
Seungri vẫn hiện hữu trong những giấc mơ của anh, những đoạn hồi tưởng len lỏi như ám ảnh dịu dàng mà cũng vô cùng tàn nhẫn.
---
Một ngày đầu xuân, mẹ Top gọi điện từ Hàn Quốc. Giọng bà dịu dàng nhưng xen lẫn cương quyết:
> "Top à, con cũng lớn rồi. Ở bên đó lâu như vậy, con cũng cần một ai đó bên cạnh. Mẹ có quen gia đình bên này, con gái họ hiền lắm, ngoan ngoãn và biết điều. Gặp thử đi, mẹ mong con hạnh phúc."
Top im lặng rất lâu.
> "Con đã từng rất hạnh phúc rồi, mẹ biết mà."
> "Mẹ biết... nhưng con không thể sống mãi với một bóng lưng. Con là con trai duy nhất của mẹ, mẹ không muốn thấy con một mình như vậy mãi."
Không thể trái lời mẹ, anh đành gật đầu. Ngày gặp gỡ, cô gái tên Yena. Cô dịu dàng, có nụ cười ấm và ánh mắt biết lắng nghe. Yena không hỏi quá nhiều, không đòi hỏi gì, chỉ đơn giản là đi cạnh Top như một người bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Top thử mở lòng, dù anh biết rõ trái tim mình chẳng còn chỗ trống. Những buổi cà phê, những lần dạo phố, Top vẫn giữ đúng chừng mực, vẫn lịch sự và tử tế - như thể đang cố đóng một vai diễn trong vở kịch có sẵn kịch bản.
Nhưng anh không biết, mỗi lần về nhà, anh đều ngồi rất lâu bên chiếc vali nhỏ cũ kỹ - nơi còn giữ lại khăn choàng của Seungri, cuốn sổ tay họ viết chung, và một bức ảnh Polaroid cũ: Seungri đang cười ngượng ngùng, tay che nửa mặt.
---
Một đêm nọ, Yena hỏi:
> "Anh đang yêu một người mà em không thể thay thế, đúng không?"
Top giật mình. Nhưng cô gái ấy không giận, không khóc. Cô chỉ cười buồn:
> "Em không cần anh yêu em ngay. Chỉ cần biết anh từng yêu sâu sắc đến mức này... em cũng đủ trân trọng."
Top thấy tim mình nặng trĩu. Anh không biết phải trả lời thế nào. Lần đầu tiên, anh cảm thấy tội lỗi vì không thể yêu người đang yêu mình.
---
Tối hôm đó, khi về đến căn hộ, Top mở cuốn nhật ký chung ra lần đầu sau nhiều tháng. Anh viết:
> *"Seungri,
Anh xin lỗi. Vì không đủ mạnh mẽ để giữ em lại, cũng không đủ dứt khoát để từ chối mọi điều không phải em.
Mỗi ngày, anh vẫn sống - nhưng là một phiên bản không còn em. Và điều đó khiến anh sợ mình đang lãng quên.
Nếu một ngày em đọc được những dòng này, hãy biết rằng: trên thế giới này, có một người từng yêu em đến mức không thể yêu thêm ai khác một cách trọn vẹn nữa."*
Anh gập sổ lại, ôm vào ngực như thể đang giữ lấy trái tim mình đang rạn vỡ từng mảnh.
---
Ở phía bên kia thế giới, Seungri vẫn không hề hay biết rằng người con trai từng rời bỏ cậu - vẫn chưa từng rời khỏi trái tim cậu một giây nào.
Và Top... vẫn đang sống từng ngày giữa hai chữ: "bổn phận" và "nỗi nhớ" - mà không biết, liệu mình còn có thể tìm lại bản thân trong cuộc đời này hay không.
---
Nếu cuộc đời là một vở bi kịch, thì tình yêu của họ là phân cảnh đẹp nhất nhưng cũng đau đớn nhất.
---
Seungri biết tin Top có người mới qua một người bạn làm cùng công ty. Tin nhắn gửi đến chỉ ngắn gọn: "Anh ấy đang quen một cô gái - xinh lắm, nhìn họ cũng hợp nhau."
Lúc đó, Seungri đang đứng trong siêu thị, chọn loại bánh gạo cay quen thuộc hai người từng ăn. Tay cậu run lên, hộp bánh rơi xuống, vỡ toang như tim cậu vậy.
Cậu không khóc. Cậu chỉ đứng đó rất lâu. Rồi lặng lẽ ra về.
Những ngày sau đó, Seungri như người vô hồn. Cậu vẫn đi làm, vẫn cười, vẫn chào hỏi. Nhưng không ai biết rằng, mỗi đêm về là một lần ngã gục trong phòng tối, bật lại đoạn ghi âm giọng Top:
"Ngủ sớm nhé, mai anh qua đón em."
Cậu nghe đi nghe lại đến mức thuộc lòng cả hơi thở phía sau câu nói đó.
---
Seungri gầy đi rõ rệt. Cậu không ăn được, mất ngủ triền miên. Những bài hát cậu từng thích giờ đều trở thành vết dao cứa sâu vào tim. Cậu xóa hình, xóa chat, xóa mọi thứ - nhưng lại luôn tìm vào Instagram của Top, dõi theo từng bước, từng dòng caption.
Top thì khác. Anh không đăng gì cả. Tất cả chỉ là hình chụp với cô gái ấy - nụ cười nhạt, ánh mắt trống rỗng.
---
Có lần Seungri đi ngang một quán cafe cũ - nơi họ từng ngồi ôm nhau nghe mưa. Cậu đã dừng lại rất lâu. Bên trong, không có Top. Không có ai chờ. Chỉ có ký ức ngập tràn.
Cậu bước vào, gọi đúng món cũ: Americano không đường và trà đào. Ngồi đúng ghế cũ, tay cầm cuốn sổ "Tụi mình" đã không còn viết tiếp.
Trang cuối cùng vẫn là dòng của Top:
"Em mà bệnh nữa thì anh giận đó. Nhớ mặc ấm nha, gió lạnh rồi."
Seungri đặt tay lên dòng chữ ấy, mi mắt ướt nhòe.
---
Những ngày Top đi bên người khác - là những ngày Seungri học cách sống như không còn tim. Nhưng dù cố gắng thế nào, trái tim ấy vẫn đập vì một người không còn ở đó.
Seungri tự nhủ sẽ quên, nhưng chỉ cần nghe thấy ai đó gọi tên "Top" - là tim cậu lại thắt lại.
Có lẽ, trên đời này - có những nỗi đau không bao giờ chữa lành, và có những người - mãi mãi chỉ có thể đứng từ xa mà thương.
---
Seungri sống qua từng ngày như người vô hình. Không phải cậu không khóc, mà là nước mắt đã khô từ lâu. Mọi thứ trở nên nhạt nhòa - như thể màu sắc thế giới đã bị rút cạn cùng ngày Top rời đi.
Cậu không còn đến những nơi từng đi cùng Top. Quán cà phê cũ nằm im lìm giữa phố, cánh cửa kính mờ bụi, như trái tim cậu - không ai buồn lau dọn nữa. Tấm ảnh hai người từng chụp chung vẫn nằm trong ngăn kéo bàn, bị úp mặt xuống vì không đủ can đảm nhìn thẳng.
Bạn bè dần xa Seungri. Không phải vì họ ghét cậu, mà vì không ai biết làm sao để chữa lành một người mà chính họ cũng không hiểu nỗi đau sâu đến đâu. Cậu cười ít, ăn ít, nói càng ít hơn - chỉ còn nhịp tim lặng lẽ chứng minh rằng cậu vẫn còn sống.
Một đêm nọ, Seungri nhận được tin nhắn từ người bạn cũ: "Top đã đính hôn rồi. Cô gái đó rất đẹp."
Cậu không trả lời. Chỉ lặng lẽ ra ngoài, đi bộ hàng giờ đồng hồ dưới mưa lạnh, đôi giày ướt sũng, chân run nhưng không dừng lại. Có người lạ hỏi cậu có cần giúp đỡ không, Seungri chỉ lắc đầu, môi mấp máy: "Không ai giúp được đâu."
Đêm ấy, cậu về đến nhà khi trời gần sáng. Người ướt như chuột lột, nhưng mắt khô như sa mạc. Seungri mở nhật ký, lần đầu tiên sau nhiều tháng:
"Anh sắp cưới rồi. Em chúc anh hạnh phúc. Chỉ xin lỗi, vì em vẫn không học được cách yêu một người khác ngoài anh."
Từ hôm đó, Seungri bắt đầu mất ngủ. Cậu nằm nghe tiếng đồng hồ tích tắc, đếm từng giây một, như thể đang chờ một điều gì đó xảy ra. Nhưng không có gì. Không ai quay lại. Không ai mở cửa. Không ai gọi tên cậu trong giấc mơ.
Thời gian không chữa lành. Nó chỉ làm người ta quen với việc đau mà không gào lên nữa.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro