Saniwa bị ốm! :v

    Cái hình trên đếch liên quan! À ko liên quan chút xíu!( ' ' )

_________________________________________________________

  - Ấu sệt cái Honmaru! Bọn nó trốn chỗ nào vậy! Chạy loanh quanh mà chỉ thấy có cái chuồng ngựa với mấy đống phưn là thế quần nào!! Đừng nhờn với bố!!!!!!!! Cơ mà cái Hon này rộng vãi!!!

  Mặt con Sa nó đen như nhọ nồi, chạy khắp cái Honmaru mà chẳng thấy cái bóng của bọn Toudan nó lòi ra *ức chế*.

  Ở thế giới của nó bây giờ đang rất lạnh, nếu nó vẫn ở đó thì có lẽ bây giờ đang ăn kem hoặc đá bào rồi!! :v Thế đ** nào ở đây nóng kinh. Chạy có tí mà mồ hôi nó chảy như vừa tắm xong rồi, nói thế nào nhỉ? "Ướt như chuột lột" ha!

  - Đm! Nóng thấy mồ! BỌN KIA THÒ MẶT RA ĐI KHÔNG BỐ ĐÂY BỘI THỰC BÂY GIỜ ĐÓ!

   Nó hét lên. Nhắc tới bội thực mới để ý, nó thấy chóng mặt. Những vết đau chưa lành mà bị nó tra tấn đã nổi dậy phản động dữ dội (vãi!:v)

  Nó ngất.

  Mặt nó hôn đất.

  Cái nụ hôn thắm thiết nhất.

  Trên trái đất. (Chém đấy!:v)

  (Mị tập làm thơ! Hay ko? Rất vần nhá!(*^o^*))

  Aoi- chan!

"Đm! Giọng nói đó lại xuất hiện rồi, hình như còn nghe thấy giọng của ai nữa kìa! Con trai, giọng con trai! Haizz! Sao bây giờ tụi bây mới đến, biết chuỵ đây tìm khắp nơi ko?"

  Nghe tôi nói nè!

" Đm nói đi, chuỵ đây đâu có bị lãng, khổ quá cơ!"

  Chăm sóc họ cẩn thận nha! Xin cô đó!

" Tiên sư nhà cô!:v (cái con bố láo này, mày nói thế à!) Tou bọn nó là boy bánh bèo cả đấy! Tuôi là con bánh bèo đó! Tại sao lại 1 cô gái (giống cái) lại phải chăm sóc hai mấy Phó Tang Thần (giống đực) ? "

Mọi chuyện ko đơn giản như cô nghĩ đâu, Aoi- chan à!

" Não tôi nó đơn giản sẵn, cô làm ơn đưa tôi trở về đi! (Vừa chửi xong lại xin, nếu là mị sẽ ko bao giờ đáp ứng nghen:3) "

  Người con gái che mặt trong bóng tối im lặng. Cô ko nói j thêm nữa. Sự thật là nó bị cô ép đến đây. Nó ghét cô cũng phải. Nó đòi trở về thế giới của nó là điều ko tránh khỏi, cô biết. Nó ngồi đó, khóc lóc cầu xin, nó nói nó ko thích nơi này, nó muốn về nhà! Nhà của nó! Ngôi nhà thân yêu và người mẹ của nó! Nó nhớ lắm! Cô phải làm sao đây? Cô ko thể làm cho nó trở về trừ khi nó có một vật có thể liên kết cả hai thế giới. Một vật của cả hai chúng ta. Cô ko thể nhớ ra đó là thứ j. "Bài hát, nếu buồn thì hãy hát, hát lên!" cô nói với nó cũng như ko. Nó vẫn khóc.

  "♪Dồng hồ gõ nhịp

   Quay ngược thời gian

   Đổi thay lịch sử

   Chỉ đao kiếm mới có thể

   Quay về

    Kẻ trấn ngự

    Phó trác niềm hi vọng

    Gửi về...

    Quá khứ xa xôi!♪"

Cô hát. Người con gái che mặt hát. Giọng hát dịu dàng, ấm áp vang lên trong màn đêm (trong đầu con main đấy!:v)

Nó ngừng khóc. Như một đứa trẻ con vậy!

" Thế cô muốn tôi là j ở cái thế giới này! Tôi vô dụng lắm"

Cô ko vô dụng, thứ tôi muốn là cô hãy chăm sóc họ cẩn thận chút, dù vụng về thôi nhưng họ hiểu được tấm lòng của cô là được! Aoi- chan!

"Đồng ý!"

Cảm ơn cô nhiều lắm! Aoi- chan! Cô thật giống với cái tên của cô vậy!

"Tên tôi làm sao? Mà sao cô biết tên....."

- TÔI!

Nó mở mắt. Thứ đập vào mắt nó đầu tiên lại là cái hình ảnh quen thuộc- hai mấy cái đầu đang dòm nó. "Shit! Quen ghê!". Lần này thì cái con bé Sani này ko ngất nữa, nó cười tươi rói.

Có vẻ như nụ cười ấy ko thánh thiện chút nào.:v

- Tổ bà nhà các cậu! Trốn đi đâu mà Sa tôi tìm mãi ko thấy! Đừng chơi ngu với Sa, chết như chơi đấy! (Thì từ đầu nó đã nói là "chơi ngu", sao lại là"chết như chơi", thật sự đôi lúc mị cũng đếch hiểu cái con Sa nó đang "sủa" cái j?:v)

- Đâu có! Tụi tuôi đứng chờ ngài ở ngoài hồ mà! Tiện thể kể cho ngài luôn là ngài " đáp" xuống đây "bình yên" ntn! - Anh chàng mắt chột nói, vừa nói vừa khua chân múa tay cho nó thật hơn. "Ấu sệt! Khua phải mặt chuỵ là ăn đòn nha em!"

- Thật hả? Vậy là lúc nãy tui chạy lòng vòng rồi quay lại chỗ cũ? Ko thể tin được!

- Sao lại là "lúc nãy"? Người đã hôn mê hai ngày rồi,hôm nay là ngày thứ ba rồi đó! Người đã sốt rất cao, làm cho các Phó Tang Thần tụi tui lo lắm! Mấy chỗ đau của người cũng đã được băng bó lại nên chắc bây giờ khỏi rồi đó! - Cậu con trai tóc xanh ngọc bế đứa em trai đang khóc thút thít. Chắc ẻm lo cho nó lắm. Nên xin lỗi nhỉ?

- Xin lỗi đã làm cho mọi người lo lắng! Bây giờ kể vụ tôi đáp "an toàn" thế nào đi! - Nó cười ngượng, gãi đầu.

- À thường thì các Saniwa khác đều triệu hồi ở trước cửa Honmaru, người được triệu hồi ở một nơi khác. Ở hồ. - Cậu đầu hạ sĩ mặt nghiêm túc nói với nó.

- Đúng! Người ngã ngay giữa hồ luôn. Tụi tui đứng chào đón người ở cửa ko thấy đâu thì Midare ẻm bảo phải quay lại phòng lấy cái mũ để quên và phòng ẻm cũng ngay gần cái hồ. Chính Midare đã phát hiện ra người đó! - Cậu giai trắng từ đầu xuống đít í lộn xuống chân lại khua tay để diễn tả. " Thử khua vào mặt chuỵ đi. Gặp bác Hồ ngay nha con!!"(liên quan!)

- Vầng! Em liền báo với mọi người ngay, nhưng khổ nỗi thánh nào cũng ngu bơi(*) nên cứ đứng trên bờ cãi nhau xem thằng nào nhảy xuống làm "anh hùng" thì người đã bơi lên bờ từ lúc nào...người lúc đó cả người ướt sũng luôn và khi bọn em chạy đến đỡ thì Người bắt đầu run cầm cập! Ko hiểu sao lúc đó tụi em như hoá đá, ko cử động được còn trên cơ thể người thì bắt dầu xuất hiện những vết bầm tím ! Và.....khi người nhìn về phía tụi em........! - Đến đây Midare ẻm ko nói nữa, cố chỉ tay ám chỉ với cậu tóc xanh nói nốt.

- LÚC ĐÓ TUI KO NGHĨ ĐÓ LÀ NGƯỜI! - Cậu nói nốt hộ Midare - Ánh mắt người đỏ rực, đỏ như màu máu. Người nhìn chúng tôi và nở nụ cười, một nụ cười đầy sát khí. Cứ kiểu như nếu trên tay Người có một thanh kiếm thì Người sẽ ko ngần ngại mà lao tới giết Phó Tang Thần chúng tôi vậy! Nhưng may ra lúc đó người cười rồi ngã xuống đất mà hôn nó thắm thiết ! ( Main: Ê! Vụ cái con t/g nó chế thơ như trên chưa đủ hay sao mà lại đến thằng này ?)

Tất cả các Toudan đều gật đầu. Nó thì sởn hết cả lông gà, lông vịt, lông công nói chung có lông nào thì sởn hết lên:v.

- Tôi như vậy sao? Tại sao lại ko nhớ j cả? - Nó tái xanh mặt. Có lẽ nó ko nên biết nguyên nhân của cái đau ê ẩm này.

- Nhưng dù sao thì chuyện đó đã qua rồi nhỉ? Sao chúng ta ko làm quen với nhau ha! Tôi trước nhé, tên Sani tôi là Nozomu Aoi, 15 tuổi nha! Cung Bạch Dương nhá! Mọi người giới thiệu nào! - Vâng!con Saniwa đây rất nhiệt tình.

Nhưng đáp lại cái sự nhiệt tình của nó, bọn Toudan lại nhìn kiểu: Nói j thế cha nội! Bọn này quen nhau hết rồi mà!

- Ôi thôi nào! Tôi chưa biết mà!

Và thế là bọn nó phải giới thiệu lại từ đầu. Nản ghê ha! Thấy lười quá! Thôi chả viết mấy cái lời giới thiệu đó đâu! Mấy thánh chơi Touken hiểu mà! (À mà đếch hiểu cái Mô- tê j đâu vì nó toàn tiếng Nhật cả mà.Nhỉ? Mị cũng ko hiểu đâu dù đang học tiếng Nhật và đang ôn thi nên... À mà nói luôn cái nguyên nhân tại sao Chap này ra lâu vãi thế là vì mị phải ôn thi tiếng Nhật, tháng 7 mị thi N5 rồi nên phải ôn cật lực nên ra Chap muộn quá! Xin lỗi mấy thánh nha! Bây h vẫn đang ôn này! (Mị đăng bài này trong nhà vệ sinh lúc đi giải quyết nỗi buồn vì có mỗi lúc đó là rảnh thôi! Nghe thấy điêu quá! Và cả vô duyên nữa! Mấy ba ném đá nhẹ cái vụ này thôi nhé! )

Đến đây mị xin hết! Cảm ơn sự theo dõi của quý vị và các bạn, hẹn gặp lại ở Chap tiếp theo (trích nguyên câu kết thúc của chương trình thời sự VTV)
:3333333333 Pái pai???

*: tụi nó là kiếm mà, thử tưởng tượng nếu các thánh vứt 1 thanh kiếm xuống hồ, nó sẽ chìm xuống ngay, vì sức nặng của sắt mà! (Trừ khi nó là kiếm nhựa!:3)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro