Chương XXXXX: Gặp lại Akai

"Cộp... Cộp..." Tiếng đôi geta của Rin vang lên trong bóng tối, gõ từng nhịp xuống con đường trước mặt. Nói con đường thì có lẽ không đúng lắm vì mỗi lần chân Rin chạm xuống, bề mặt lại hiện lên những con sóng nhỏ. Phía xa xa, một chàng trai đã đứng đợi sẵn. Anh mặc bộ Yukata trắng đơn giản, mái tóc đen dài buộc đuôi cá thỉnh thoảng lại đung đưa. Chàng trai mỉm cười, nắm nhẹ lấy tay Rin:
- Ta biết là em sẽ đến mà...
- Vâng.... Lâu không gặp, Shiro - san.

- Chủ nhân, ngài dậy chưa?
Hirano gõ cửa phòng Rin, khá lo lắng khi gần trưa rồi mà cô vẫn chưa dậy. Đúng lúc đó thì Mikazuki đi ngang qua. Anh tò mò:
- Ngài ấy vẫn ngủ?
- Vâng... Em gọi nãy giờ rồi...
- Để ta xem thử.
Mikazuki đẩy cửa. Mặt anh thoáng chốc đen lại, đôi mắt ngập tràn vẻ khó chịu:
- Lại là cô.....
- A~ Chào buổi sáng~~~
Akai ngồi giữa một đống sách vở, giấy tờ, nở nụ cười tươi rói, vô tư vẫy tay với Mikazuki. Hirano run run nép sau lưng Mikazuki:
- A.... Akai......
- Ara~ Chào cưng~~
- Cô làm cái quái gì ở đây!? Chủ nhân của ta đâu?
- Hét to quá đấy....
Akai chu mỏ, bịt chặt tai lại. Tiếng quát của Mikazuki vang vọng khắp bản doanh, lập tức thu hút các Toudan khác kéo đến đầy cửa phòng. Akai bĩu môi:
- Khách khứa đến nhà, ít nhất phải chào hỏi chứ. Thú thật nhé, ta chẳng thích đến đây tí nào đâu.
- Vậy cô còn chường mặt ra làm gì!?
- Tưởng ta muốn chắc! Này, do hôm nay búp bê muốn nói chuyện với Shiro nên anh ấy mới đạp ta đến đây đó!
Akai vẫn gọi Rin bằng cụm từ "búp bê". Điều này khiến Mikazuki càng thêm giận. Chủ nhân của anh giống búp bê thật, nhưng người được phép gọi phải là anh. Giờ mới có dịp để ý kĩ một chút, Akai đúng là thuộc hàng mĩ nhân. Mái tóc trắng xoá, dài chạm đất, bộ Kimono với gam đen chủ đạo trông khá rườm rà, phần nào tôn thêm nét quý phái của Akai. Trên gương mặt trắng nõn là làn môi mềm mại điểm qua chút son đỏ, kèm theo đó là đôi mắt sắc sảo như hai viên hồng ngọc hút mắt người nhìn. Akai không dùng mĩ phẩm giống Rin, hoạ chăng chỉ xài kẻ mắt giống Taroutachi và chút son môi nhàn nhạt. Vậy mà vẫn đẹp. Thấy các kiếm nhìn đến ngơ ngẩn cả người, Akai khúc khích, gấp quyển sách lại:
- Thấy không? Hình dáng thật của ta cũng được lắm chứ bộ~
- Đ... Đừng ăn nói linh tinh!
Mikazuki đỏ mặt, gạt phắt nhận định của Akai. Nói gì đi chăng nữa, đến chính anh cũng vừa mới nhìn rất chăm chú cơ mà. Rin mà biết kiểu gì cũng đem anh ra làm giá treo đồ. Akai đứng dậy, mỗi bước chân đều phát ra tiếng chuông trong vắt. Cô mỉm cười:
- Xin hãy tiếp đón ta chu đáo nhé.

- Em uống trà không? Hay nhấp chút sake?
Shiro từ tốn hỏi, một tay cầm khay trà, tay kia cầm bình rượu nhỏ và hai chiếc chén. Rin đáp, giọng nhỏ đến mức Shiro phải gắng lắm mới nghe được chữ "Sake". Anh rót rượu ra chiếc tách nhỏ:
- Của em đây. Uống in ít thôi nhé. Cẩn thận không mấy Toudan của em lo.
Rin gật nhẹ đầu, tay vân vê chiếc chén. Chén được làm bằng sứ, sờ mát rượi. Bề mặt trạm trổ hoa văn tinh sảo, hệt như những chiếc tách mà cô thấy trên tủ đồ của gia đình Sumire. Rin đảo mắt xung quanh, không khỏi trút một tiếng thở dài não nề. Tất cả những gì Shiro bày ra chỉ càng khiến cô nhớ đến Sumire. Gương, tủ, bàn, bộ ấm chén,.... Mọi thứ đều giống.... Shiro kéo ghế ngồi xuống:
- Đều do kí ức của em mà thành hình thôi...
- Của tôi....?
- Phải. Chúng ta ăn kí ức và cảm xúc của em để sống, việc này là lẽ đương nhiên mà.
- Vậy thì tại sao....? Trừ năm 13 tuổi, tôi vẫn nhớ mọi thứ mà.
Shiro trầm ngâm một chút. Anh lại đứng lên, đi vào gian bếp, tay loay hoay lôi chiếc hũ sâu trong kệ ra. Shiro ôm chiếc hũ, dốc xuống. Vô số những mảnh kính to bằng lòng bàn tay đổ ra khắp bàn. Shiro bới bới tìm tìm trong đống kính đó một lúc rồi đưa cho Rin:
- Của em.
Rin vừa chạm tay vào mảnh kính thì nó lập tức phát sáng. Từ trong đó tuôn ra những hình ảnh như một đoạn phim ngắn, ghi lại chi tiết những gì Rin đã trải qua trong năm 13 tuổi. Shiro cười:
- May cho em ta sao lại một bản đấy. Cái này bí mật nhé. Akai mà biết lại nổi khùng lên mất.
- Nó....
- Đáng lẽ ra em không thể nhớ lại.
- Vì sao...?
- Giống con người, kí ức, cảm xúc đều chia thành hai phần: "thực" và "hồn". Bọn ta ăn chỉ ăn phần "hồn", tức là em vẫn sẽ nhớ mọi thứ, chỉ là khi ngẫm lại sẽ không còn cảm giác vui hay buồn như đã từng trải qua nữa. Nhưng năm 13 tuổi của em, Akai đã ăn cả phần "thực". Đó chính là lí do em không hề nhớ gì cả, và cũng hoàn toàn không có cảm giác muốn tìm lại nó.
Rin nhìn miếng kính, lặng lẽ cho nó vào miệng. Chẳng có vị gì, chỉ xào xạo như nhai đá, đã vậy còn cứa vào lưỡi của cô nữa. Cô nuốt nó, nước mắt nhỏ tí tách xuống chén rượu trong tay:
- Sumire.... đâu có tội tình gì.....
- Đừng nói gì cả....
Shiro quỳ xuống trước mặt Rin, đưa bàn tay lạnh buốt của mình lên chùi nước mắt cho cô. Anh thì thầm:
- Em thực sự muốn chia sẻ điều đó cho người khác hơn, đúng chứ?
Rin gật đầu. Shiro cười, đoạn xoa đầu cô:
- Mikazuki sẽ không giận đâu. Cứ khóc đi... Khóc cho đến khi nào em thấy khá hơn... Đến khi quay lại, hãy kể hết cho họ nghe với một nụ cười nhé....
Chén rượu trong tay Rin chưa vơi đi giọt nào, bắt đầu sóng sánh.

- Úi chà....
Akai khẽ che miệng lại, chùi đi vết máu đang rỉ ra. Gokotai rụt rè, đưa cho Akai chiếc khăn mùi soa:
- A... Ano.... Nga... Ngài không sao chứ ạ?
- Bé không sợ ta à?
Akai nhận chiếc khăn, hỏi. Gokotai lắc đầu nguầy nguậy, lại chạy về chỗ Ichigo, rúc vào lòng anh. Phòng khách chia làm hai phía rõ rệt, lấy cái bàn làm ranh giới. Một bên, Akai đang điềm tĩnh dùng chiếc khăn Gokotai đưa, quý phái như một bông hồng đỏ. Phía còn lại thì... nhốn nháo thôi rồi. Các kiếm nhỏ thì bám víu vào mấy ông anh trai, còn lại thì lùi hết về phía sau, để mặc Mikazuki vẫn ôn tồn đưa tách trà lên miệng. Akai chớp hàng lông mi:
- Không muốn hỏi ta câu gì sao?
- Ta với cô có gì để nói?
- Thì... Giả dụ như ta chăm sóc tóc thế nào, quần áo do ai mua, công việc của ta như thế nào nè... Hoặc là....
Khoé miệng của Akai hơi nhếc lên, đôi mắt nheo lại đầy ma mị. Cô ta tì cằm vào đôi bàn tay đang đan vào nhau:
- Rốt cuộc ta là thứ gì, chẳng hạn?
- Ồ~ Cuối cùng cũng chịu vào chủ đề chính...
Mikazuki đặt tách trà xuống, khoát tay ra ý bảo các Toudan khác ra ngoài. Tsurumaru bật dậy:
- Tại sao lại không cho chúng tôi nghe cùng chứ?
- Ta muốn các cậu nghe từ chủ nhân.
Mikazuki nghiêng đầu. Có lẽ lời giải thích đó hợp lí nên Tsurumaru cũng lững thững đi khỏi phòng.
- Nào, mời cô.
Thấy Akai không đáp mà cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình với khuôn mặt sáng lấp lánh, Mikazuki, thở dài một cái. Anh nhíu mày:
- Ít ra cô phải biết tự trả lời chứ...
- Nhanh nhanh nhanh!!!
- ...... Nói thật đi... Cô là gì? Thần? Hay chỉ là một ám thuật tự nhận mình là thần?
- Theo ngươi, ta thế nào?
Akai hỏi ngược lại Mikazuki. Thấy trong mắt của anh đã ánh lên vài phần khó chịu, cô ta đành nhún vai:
- Cả hai.
- Vớ vẩn! Đào đâu ra chuyện thần lại đi kí sinh trong cơ thể con người?
- Đâu có ai cấm!
- Không phải cấm! Mà là vô lí!
- Ngươi bắt nạt ta!
- Không đúng chắc!
- Ừ thì.....
Akai phùng má, đánh mắt sang hướng khác như một đứa trẻ đang cố gắng trốn tội. Mikazuki gắt:
- Cô phiền phức quá đấy!
- Có mà ngươi ấy!
Akai túm ngay lấy cái nệm ngồi, chọi thẳng vào mặt Mikazuki. Đến lúc này thì không còn tao nhã tao nhủng gì hết nhá! Mikazuki lập tức vơ cái tách trà đang uống dở ném lại. Hai bên cứ quăng đi quăng về, đã thế toàn món dễ vỡ. May sao mà bản doanh cũng đang tính sắm đồ mới.

Chừng mươi mười phút sau thì Akai mới chịu ngưng. Mikazuki gạt cái đống đổ vỡ trên sàn sang một bên, lôi cái nệm sạch nhất trong tủ ra, quay lại vẻ mặt điềm tĩnh thường thấy. Akai bò ra bàn:
- Ta và Shiro là thần... Nói thật mà...
- Ừ... Tiếp đi.
- Nhưng mà ấy... Chỉ có Shiro mới được coi là thần thôi. Còn ta... Nếu không có anh ấy... ta chẳng khác nào một thứ chuyên đi reo tai ương cho người khác....
- Lí do?
- Nói chính xác hơn, bọn ta là bán thần. Ban đầu cũng là người, nhưng sau khi chết đi cứ vất va vất vưởng ở thế giới này... Cuối cùng thì trải qua gần mấy ngàn năm mới thành thần được... Nhưng trước đó, ta có phạm sai lầm... thành ra kéo cả Shiro xuống làm bán thần chung....
Mikazuki đẩy đĩa mochi ra trước mặt Akai, tiện tay chùi luôn nước mắt trên mặt cô ta, lạnh giọng:
- Khóc nhoè hết cả phấn son rồi kìa.... Nhìn gớm quá đấy...
- Kệ ta!
Akai giật cái khăn, vừa chùi vừa bê tách trà mới lên miệng. Đến lúc đó cô mới nhớ ra mình đâu có xài phấn. Akai ăn hết đĩa bánh mochi rồi mới tiếp tục:
- Bọn ta sống cũng khổ lắm chứ... Đã buộc phải sống trong cơ thể người thì chớ, lại còn phải ăn kí ức của họ. Mà ăn uống cũng có yên đâu... Ta ăn kí ức của đau đớn, Shiro ăn kí ức hạnh phúc. Chọn một người cân bằng cả hai thứ cảm xúc ấy khó lắm.... Đã biết bao nhiêu lần Shiro chết trước ta rồi...
Akai thấp giọng, hơi siết lấy tách trà trong tay. Chỉ cần nửa kia chết, nửa còn lại sẽ lập tức trở thành kịch độc, từ từ phá hoại trí não và cảm xúc của vật chủ. Mikazuki bất ngờ đưa tay lên xoa đầu Akai:
- Cô vất vả rồi....
- Gớm quá đi...
Akai trưng ra bộ mặt kì thị, gạt tay Mikazuki khỏi tóc mình. Cô hít một hơi thật sâu, điềm đạm:
- Còn lại, búp bê sẽ kể cho các ngươi nghe sau. Đến lúc ta quay về rồi. Một điều nữa, Mikazuki, xin ngươi hãy nhớ lấy.... Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, tuyệt đối....
Nói xong, Akai khép mắt lại, ngã phịch xuống đất. Mikazuki vội vàng chạy tới xốc dậy. Rin ôm đầu, từ từ mở mắt:
- Mikazuki....?
- Chào buổi chiều, chủ nhân.
Mikazuki đặt một nụ hôn lên trán Rin. Anh vuốt tóc cô:
- Ngài mãi là chủ nhân của chúng ta, điều đó không bao giờ thay đổi.
- Ta biết. Phiền ngài gọi mọi người vào đây nhé. Đã đến lúc mở chiếc hộp Pandora rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro