Nikkou Ichimonji nhà bên
“Không! Không nhé!”
“Đi mà chủ nhân~” Midare sống chết ôm chân Saniwa, nài nỉ van xin.
“Không là không! Bao nhiêu cái gương em không thích, thích cái gương cô hồn đó làm gì?! Không nhớ lần trước còn có người đi qua đó hả?!” Howl gào lên.
“Nhưng mà chỉ có cái gương đó mới đủ lớn để em soi hết cả người thôi!!”
“Soi mình dưới hồ đi đm!!”
Thấy chủ nhân cứng mềm đều không ăn, Midare đảo mắt, tung sát chiêu:
“Hu hu chủ nhân không thương em nữa rồi!!”
Howl: “...”
“Em đáng yêu dễ thương mong manh thế này mà chủ nhân nỡ lòng nào lại ghét bỏ em hu hu!”
Howl: “...”
“Chủ nhân là đồ tồy!”
Howl: “...”
Vậy nên “đồ tồy” cắn nát hết mười đầu móng tay, dù rén zl nhưng vẫn dẫn Midare đi tìm tấm gương ma quái kia.
.
Chính xác là ngay sau khi vị Thẩm Thần Giả lạ mặt tên Chima kia đi về bằng đường gương, Howl đã lập tức cưỡng chế lấy tấm gương từ tay Midare, ném nó vào một phòng xa tít nhất của Bản doanh, một nơi không ai biết rồi khóa kín cửa lại - chìa khóa còn đang nằm trong ngăn tủ phòng cậu kìa.
Nhiều người - hầu hết chính là mấy chị mấy em phái nữ đều rất thích ngắm mình trong gương. Thì dù sao họ cho rằng gương được soi bóng ảnh xinh đẹp tuyệt trần của họ là phúc ba đời của nó, đồng thời nó cũng là thứ duy nhất dám rõ ràng vạch trần những khuyết điểm của bạn mà không ăn đấm thành bã.
Nhưng mà người ta cũng đồn đại rằng, gương là vật trung gian giữa hai thế giới âm dương, khi bạn nhìn vào gương, “gương” cũng sẽ nhìn lại bạn. Từ xưa đến nay trong phim truyện kinh dị đều sẽ xuất hiện ít nhất một tấm gương.
Khi bạn soi mình vào gương, nếu nó phản chiếu chính bạn thì không có gì đáng nói.
Nhưng nếu thứ nó phản chiếu lại không phải là bạn thì sao?
Vậy nên thứ Howl ghét cay ghét đắng nhất từ tấm bé đến lớn chính là gương, nhất là loại gương để bàn trang điểm và gương to có thể soi toàn thân này. Cậu luôn cảm thấy sẽ có thứ gì đó không sạch sẽ đi ra từ gương, vậy nên ngoại trừ mấy cái gương cầm tay loại nhỏ mắt không thấy tâm không phiền, trong phòng cậu hoàn toàn không có lấy một cái gương soi nào. Đến cả cửa kính cửa sổ đều là quanh năm hạ màn xuống, không hề để bóng mình soi lên đó.
Thế nên từ khi đổi sang Bản ở, cửa sổ đối thành loại cửa gỗ trượt, Howl mừng như được mùa dị.
Nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, né được cái cửa kính thì dính chấu Midare thích ăn diện soi gương.
Má.
“Chủ nhân?” Midare thấy Saniwa đi nửa đường thì đứng lại, lấy tay chọt chọt eo ngài ta.
“Thôi vẫn là bỏ tấm gương--”
“Chủ nhân!!!”
Và sau đó Hasebe nhận lệnh đi lấy chìa khóa đến mở cửa phòng chứ Saniwa rén pay màu nên offline rồi.
.
“Chủ nhân, ngài vẫn ổn chứ?” Hasebe lo lắng nhìn chủ nhân nhà mình mất hết sức sống nằm bẹp dúm trên bàn.
“Midare lấy gương đi rồi à?” Howl thều thào hỏi.
“Không. Midare dọn quần áo sang đó thay rồi soi luôn. Dù sao tấm gương đó cũng không bình thường, nếu thằng nhóc khiêng về phòng nhà Awa, không cần chờ ngài ra lệnh, Ichigo cũng sẽ đập nát tấm gương đó.”
Hơn nữa Ichigo cũng muốn ném tấm gương đó từ lâu rồi. Cứ thử tối mơ màng mở mắt ra thì thấy mấy cái bóng trắng lắc lư gần gương xem?
Mặc dù Honebami và Gokotai không cố ý làm thế nhưng họ nằm kế cái gương cũng trầm cảm lắm rồi. Thử tối cứ đang ngủ, mở mắt ra thì thấy “mình” nhìn chằm chằm mình xem, ngủ thế đéo lào được nữa?
Thế nên thêm chút thúc đẩy làm cái gương pay màu cũng không khó lắm.
“À mà chủ nhân, tôi tìm thấy cái này kế cạnh cái gương.” Hasebe lấy trong túi ra một tấm hình, đặt lên bàn.
Howl chớp chớp mắt, cầm hình lên xem. Bên trong hình là con ngựa nhìn oách zl, phong thái khí chất đều rất uy dũng, nhìn là biết ngựa tốt.
Mỗi tội đầu cắt moi.
“Hon chúng ta có con ngựa này hả? Ai cắt lông cho nó hề ẻ vậy?” Howl hỏi.
“Hon chúng ta làm gì có con ngựa nhìn ngu thế này!” Hasebe phản bác.
“Cũng đúng--...ơ?” Cậu khựng lại, sống lưng lạnh toát.
Bản doanh làm gì có con ngựa này? Mà cho dù có đi nữa, ai lại có thể để bức hình này vào căn phòng đó, còn kế bên tấm gương quỷ dị kia?
Căn phòng đó luôn khóa, chìa khóa nằm trong tay cậu, chỉ có Hasebe và Yamanbagiri hôm đó giúp cậu đem tấm gương đi mới biết vị trí phòng thôi. Hasebe không rảnh làm loại trò con bò này, mà Yaman thì ngày nào cũng cắm đầu đi viễn chinh, thời gian đâu mà làm loại việc nhàm chán này?
“Đốt, đốt cái tấm hình này ngay!” Howl ném tấm hình đi, lùi xa né như né tà.
“Đốt thật à chủ nhân?” Hasebe hỏi lại một lần nữa, xác nhận mệnh lệnh.
“Đốt đi!” Cậu gào lên.
“Nhưng đằng sau có chữ nè.”
Howl: “...”
Vãi cả l** có cả chữ ạ nữa ạ…
Nhưng lòng hiếu kỳ của con người ta quả thật là điểm chết người. Howl sợ muốn chết nhưng vẫn tò mò muốn biết đằng sau tấm hình có gì.
“Đâu...đưa tôi xem cái lào…”
Hasebe đưa tấm hình cho cậu, còn rất tận tâm mà lật sẵn lại. Howl rướn cổ lên nhìn, thấy mặt sau có một hàng chữ số, đếm đếm, vừa vặn là một số điện thoại.
Đm, ma quỷ cao cấp thế rồi à?
“Chủ nhân này, không phải cái cô xăm trổ kia cũng là Thẩm Thần Giả à? Dù phương thức di chuyển hơi dọa người một chút nhưng người ta cũng là Saniwa, này chắc không tới nỗi nào đâu ha?” Hasebe an ủi tâm hồn mong manh của chủ nhân nhà mình.
“ĐI bằng gương thì là cái thứ tới nỗi gì ấy!”
“Ngài đừng bi quan vậy chứ.”
“Thế...gọi thử à?”
“Gọi đi. Ma quỷ tới thì tôi bảo Nikkari và Ishikirimaru qua trấn trong phòng ngài.”
Điện thoại vừa thông, đầu bên kia đã vang lên tiếng gào:
[Nhanh cái tay lên!! Cái đó tối nay phải nộp rồi!!]
Howl: “...”
Giờ ma quỷ cũng phải chạy KPI nữa à?
[À lố? Bạn Howl đấy à? Chắc là thấy tấm hình rồi nhỉ?]
“Hờ hờ...quả nhiên là chị làm…”
[Hí hí thì mình hữu nghị tí. Lần trước kéo một đống rắc rối tới nhà cậu, cảm thấy cũng có chút có lỗi, sợ cậu hiểu lầm nên làm tí công tác ngoại giao ấy mà.]
“Ngoại giao cái gì?”
[Tôi tặng cậu quà nha. Đã gửi hình sang trước rồi mà!]
“...Là con ngựa đầu cắt moi đấy rứa…?”
[Chính nó!]
Howl: “...”
Khụ, nói thật thì con ngựa trong oách thật. Đầu cắt moi hẳn hoi.
[Thế nào, thích không?]
“Không tệ. Thật ra thì nhìn nó tuyệt đấy.”
[Deal.]
“Deal.”
.
Hasebe đứng đối diện tấm gương, hoài nghi kiếm sinh. Có khi nào bước qua rồi giãy đành đạch chết mất xác luôn không? Bên kia tấm gương có phải là thế giới bên kia trong lời mà nhân loại vẫn thường nói? Khoan đã, thế giới bên kia của nhân loại có nhận đao kiếm nam sĩ không? Hay chết mất xác--
“Anh nói xong chưa vậy?”
Hasebe câm nín nhìn cái đầu thò ra từ tấm gương - chính xác là chỉ có đúng cái đầu thò ra từ tấm gương thôi. Bỗng dưng anh đã phần nào hiểu được vì sao Saniwa lại sợ đến vậy.
“Nào, đi thôi chứ?” Chima cười cười.
“Trước hết, ngài thu cái đầu mình lại đi đã.”
“Nào, không thế này sao tôi dẫn anh qua bên Bản doanh tôi được.” Chima nói. Từ trong tấm gương, một bàn tay thò ra, vươn tới chỗ Hasebe.
Hasebe vội vàng lùi lại nhưng vẫn không kịp, cổ tay bị bàn tay kia nắm chặt lấy. Hắn rút bản thể ra khỏi vỏ, muốn một nhát dứt khoát chém xuống rồi đập vỡ luôn tấm gương ma quỷ này.
“Ê ê khoan khoan tay tôi tay tôi!!” Chima gào lên.
Hasebe: “...”
“Tính dắt anh qua thôi mà, làm gì hung dữ dị?” Chima bĩu môi.
“Ha ha.” Hasebe cười lạnh. “Xin cảm ơn ngài.”
Chima trề môi, kéo Hasebe qua gương. Hasebe chỉ thấy lóe lên một cái, bản thân đã đứng trong một căn phòng xa lạ. Trong phòng ngoài hắn vào vị Saniwa như ma như quỷ còn có hai người khác đang cắm cúi ghi gì đó.
“Higan, Hana, chào khách cái đ--”
“Nín. Deadline dí sấp mặt rồi chào cl.” Higan ngẩng phắt đầu lên mắng rồi lại cắm cúi ghi ghi chép chép.
Chima: “...”
Hasebe: “...”
“Khách, có khách!” Chima nghiến răng nói. Hana thấy điềm thì chọt chọt tên Higan chạy deadline tới nóng hết máu não, bản thân thì quay sang mỉm cười thân thiện chào Hasebe.
Higan thì hít một hơi thật sâu, nở nụ cười miễn cưỡng, rặn từng chữ một:
“Xin, chào, bạn.”
Hasebe: “...”
Đang chào hay đang dằn mặt tôi?
Chima cảm thấy mình mà còn để Hasebe ở lại chung với Higan giây nào thì mình còn nhục thêm giây đó, liền nói:
“Anh đi qua bên kia cầu chờ tôi trước, tôi dẫn anh đi lấy ngựa.”
Hasebe gật đầu, cũng không nói nhiều mà đi trước. Giờ anh mới nhìn rõ được, thì ra căn phòng này nằm giữa một hồ nước lớn, chỉ có một đường thông qua duy nhất chính là cây cầu gỗ nhìn mong manh phát sợ này.
Hắn đi qua bên kia cầu, từ đây đã có thể nhìn bao quát toàn cảnh căn phòng kia. Thật ra thiết kế kiểu này cũng không tồi, về phải thử hỏi chủ nhân có nhu cầu dời ra giữa biển hay không mới được.
Mà chắc không đâu. Ngài ta làm đéo gì biết bơi.
“Ơ...? Hasebe?”
Hasebe nghe thấy có người kêu mình thì quay lại. Chỉ thấy người kêu gọi anh không ai khác chính là cái vị Nikkou Ichimonji từng khiến chủ nhân nhà minh cay cú vì rèn mãi không ra - dù sao cũng mò được về từ hòm rồi, còn chơi hai cụ già nhà Ichimonji một vố đau.
Mà cái vị Nikkou này cứ cho hắn cảm giác không giống với Nikkou ở Bản nhà lắm…
“Hasebe này…” Nikkou đối diện lắp bắp.
“Ừ?”
“Xin lỗi vì sự đường đột này, tôi cũng biết bản thân đến quá muộn, biết mình không còn cơ hội nào nữa, nhưng dù sao, tôi vẫn muốn nói là tôi yêu anh!”
Hasebe: “...”
Cái mẹ gì vậy?
“Anh, vừa nói cái gì?” Hasebe ngoáy ngoáy lỗ tai cái. Hình như có vấn đề rồi, về kêu chủ nhân xem lại hộ thôi.
“Tôi nói, tôi yêu anh!”
Hasebe: “...”
Vậy nên khi Chima vừa đi qua tới bên kia cầu, cô nhìn thấy Hasebe nhà bên không nể nang tí gì, vung tay tán cho Nikkou nhà mình một bạt tai thật lực. Mà Nikkou đáng thương nhà cô bị một tát này làm cho cắm đầu xuống hồ.
Hasebe hoài nghi nhìn tay mình, từ khi nào hắn mạnh dị? Lúc này hắn mới để ý thấy vị Thẩm Thần Giả kia đã thấy hết, còn chưa kịp giải thích đã thấy cô ta ôm bụng cười sặc sụa.
Hasebe: “...”
Cái Bản này kì lạ quá. Đi nhanh về nhanh thôi.
.
“Ngựa đã dắt ra rồi, tôi sẽ gọi chuyên cơ chuyển tới tận tay Howl.” Chima nói. “Nhưng anh thì phải đợi chút nha, tôi có tí việc, làm xong sẽ đưa anh về bằng đường gương.”
Hasebe gật đầu, đồng ý ngồi uống trà, chờ trong phòng khách. Thanh tịnh rồi hắn mới rảnh rỗi đầu óc suy nghĩ. Khi nãy tát một cú rồi hắn mới nhận ra, Nikkou nhà này hình như yếu hơn Nikkou Bản nhà. Hắn cũng chưa từng thử tát qua Nikkou ở nhà - dù sao thì thì chắc chắn chưa kịp tát hai cụ già nhà Ichimonji đã lao ra liều mạng với hắn rồi.
“Nào nào, khiêng cậu ta vào đi. Chẳng biết làm cái trò gì mà rớt được xuống hồ.”
“Chậc chậc, cứ nhìn cái dấu trên mặt kìa. Ghẹo ai mà ra cái nông nổi này.”
“Thì đấy. Trời má nhìn cái dấu trên mặt kìa, coi bộ để lại cũng lâu ra trò đấy.”
“Chả biết ghẹo phải ai nữa.”
“Kệ đi. Treo bảng chữa thương đi, lát xong kêu Nansen khiêng người về.”
Hasebe ngồi trong phòng, ngóng tai ra ngoài nghe lén. Hình như đối diện là phòng chữa thương?
Cứ có cảm giác không đúng lắm. Hắn nhớ không nhầm khi nãy đối diện là phòng thường mà?
Hasebe còn đang rắm rối với kết cấu không dành cho người mù đường của Bản doanh YukiChii thì lại nghe thấy một trong ba giọng ngoài kia nói thêm:
“Nikkou à, anh mới lv1 thôi nên bớt đi chọc chó hộ đi.”
Hasebe: “...”
Thì ra nãy giờ đang nói mình à?
Cơ mà lv1?
Heshikiri - lv99 - Hasebe bỗng dưng nổi lên một chút tội lỗi trong lòng, lần đầu tiên trong nửa năm cuộc đời làm phó tang thần cảm thấy hình như bản thân có chút quá đáng.
Đợi ba âm thanh kia rời đi rồi, Hasebe mới len lén đẩy cửa phòng ra, đi sang phòng đối diện. Hắn hé hé cái cửa ra nhìn, Nikkou nằm bên trong, má phải sưng vù còn in nằm lằn ngón tay vô cùng rõ ràng đang được chườm nóng.
“Anh...vẫn ổn chứ?” Hasebe hỏi nhỏ.
“Hasebe…? Không phải anh vừa đi sao, trở lại làm gì? Anh lo cho tôi sao?” Nikkou ôm bên má đi đúm sưng vù, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Hasebe.
“Tôi không phải Hasebe nhà cậu.” Hắn cảm thấy mình phải nhanh chóng nói rõ chuyện này.
“Hả…?” Nikkou ngớ ra.
“Tôi không phải Phó tang thần của Bản doanh này.” Hasebe nhấn mạnh lại. “Chủ nhân của tôi và chủ nhân của cậu quen biết nhau, hôm nay tôi qua đây chỉ để đi công chuyện cho ngài thôi.”
Nikkou nghe tới đây thì cả người đều cứng ngắc, cái mặt đã khó ở nay còn khó ở hơn gấp đôi.
Vậy là mình...nhầm người rồi?
Nhầm…nhầm người thật luôn?
Nhục, chắc chắn là nhục. - Hasebe thầm nghĩ. Đổi lại là hắn, hắn cũng bị nhục chết đấy chứ chẳng đùa. Đã tỏ tình còn bị hố cha, biết sống sao cho vừa lòng thiên hạ.
“Anh thích Hasebe Bản anh à?” Hasebe cảm thấy mình lỡ tát người ta thì cũng phải chịu trách nhiệm, đành ngồi xuống tâm sự giết thời gian với Nikkou.
“Ừ.” Nikkou lầm bầm. “Thích anh ấy lắm.”
“Phó tang thần còn có thể yêu nhau nữa hả?” Hasebe cảm thấy mình đã được mở ra một chân trời mới.
“Phó tang thần còn có thể yêu đương với Thẩm Thần Giả nữa kìa.” Nikkou nói.
“Điều này không đúng.” Hasebe nhíu mày. “Đao kiếm nam sĩ chúng ta mang theo sứ mệnh bảo vệ lịch sử, phục vụ chủ nhân, sao có thể yêu đương với ngài? Hơn nữa, sinh mệnh con người quá ngắn ngủi, mà trăm năm đối với chúng ta cũng chỉ là cái chớp mắt.”
“Chủ nhân nhà tôi còn chẳng phải người.” Nikkou khinh bỉ.
Hasebe: “...”
Kh...Không phải người á?
Nhưng chủ nhân của tôi là người nha. - Hasebe buồn bã nghĩ. Rồi một ngày nào đó ngài sẽ rời xa bọn hắn, Bản doanh sẽ được trao lại cho một kẻ xa lạ khác. Sinh lão bệnh tử trăm năm như gió thoảng qua, còn chẳng đáng kể đến trong cuộc đời dài đằng đẵng như vô tận của họ.
“Chuyện ban sáng, thật xin lỗi anh, tôi nhầm anh với anh ấy.” Nhắc tới là cái mặt già nhục không kể xiết, thế nhưng Nikkou vẫn ráng nhịn nhận lỗi trước.
“Tôi cũng có lỗi mà, chưa làm rõ đã đánh anh.” Hasebe nói. Hắn nhìn bên má sưng vù của Nikkou, nhịn không được đưa tay lên sờ vào. “Có đau không?”
Nikkou hơi giật mình trước sự tiếp xúc có phần quá thân mật này, ngả người về sau né tránh. Anh còn chưa kịp trả lời câu hỏi kia, đã nghe thấy người hỏi cười một cái rất chi là tự mãn, nói:
“Lại chả đau đi, tôi mạnh gấp 99 lần anh mà.”
Nikkou: “...”
Anh biết thế còn hỏi tôi làm gì?
“Chậc, cần tôi tát nốt bên còn lại cho cân không?”
“Cảm ơn “ý tốt” của anh, tôi không cần.”
Chuyện mất mặt này coi như xong, giữa hai người xem như hết chuyện để nói, bầu không khí lại trở về trạng thái trầm mặc. Hasebe nhìn nhìn tay mình, rồi lại nhìn sang Nikkou, hình như muốn nói gì đó nhưng không dám. Nikkou thấy bộ dạng này của hắn thì khó chịu cả người, quát:
“Anh muốn nói gì nói đại đi!”
“Ờ, thế tôi hỏi đấy nhé?”
“Hỏi đi!” Nikkou hào phóng phất tay.
“Đau thật à? Cái này ấy.” Hasebe chỉ chỉ bên má phải.
Nikkou: “...”
“Không, chỉ là bình thường ở Bản tôi cũng tát đầu không ít người như vậy, cũng có thấy họ phản ứng ghê gớm như anh đâu.”
“Anh tát ai cơ?” Nikkou híp mắt tò mò hỏi.
“Akashi Kuniyuki.” Hasebe nhắc tới huynh trưởng nhà Rai như nhắc đến kẻ thù truyền kiếp. “Chúa lười, nội phiên là trốn, ý có chủ nhân bảo kê thì muốn làm gì làm à, không đánh không được!”
“Ồ, vậy anh level mấy?”
“40.”
Nikkou nghe tới đây thì thầm mặc niệm cho đồng chí Akashi kia.
“Kiwame.”
Nikkou: “...”
Anh có tát trăm cái thì tên Kuniyuki đó vẫn sẽ bình chân như vại thôi.
“Hỏi thật đấy, đau lắm à?”
“Ừ, hơi bị đau đấy. Cảm giác như bị quả tạ mười cân đập vào mặt vậy.”
Hasebe ngẫm nghĩ một hồi thật lâu, bỗng dưng đưa tay hờ bên má phải của Nikkou, phất nhẹ mấy cái:
“Đau đớn bay đi hết, bay đi hết nè.”
Nikkou: “...”
Mặt già Nikkou đỏ bừng lên.
“Tôi vẫn luôn muốn làm vậy với chủ nhân.” Hasebe khẽ lẩm bẩm. “Nhưng tôi cảm thấy ngài ấy sẽ bảo tôi quá trẻ con, toàn làm mấy chuyện vớ vẩn.”
“Anh chưa từng thử, làm sao biết ngài ấy có thích hay không?” Nikkou vuốt mặt, cố giữ cho mình bình tĩnh.
“Cũng đúng, nhưng tôi không thử đâu. Thà không biết, còn hơn biết được mà đau lòng.”
Nikkou còn chưa an ủi đã nghe thấy Hasebe đôn thêm một câu như đâm thẳng vào lòng anh:
“Giống y hệt tình cảm của anh đấy, không nói ra có mà bị ăn tát à?”
Nikkou: “...”
“Hình như hai chuyện này đâu có liên quan gì tới nhau đâu?”
“Tôi thấy nó có liên quan, anh ý kiến? Tin tôi cho anh thêm một tát cân nốt bên còn lại không?”
“Anh ngang ngược quá vậy!”
“Tôi thích ngang ngược vậy đó rồi sao?!”
.
“Vậy nên, anh lại ăn đấm.” Chima nén cười nhìn Nikkou với hai bên má sưng vù lên.
“Khụ, thật xin lỗi nhưng do anh ta gợi đấm quá tôi nhịn không được.” Hasebe ho khan.
“Không sao.” Chima xua tay. “Bây giờ trở về thôi? Tôi cũng muốn nói vài chuyện với Howl, không phiền cậu ấy chứ?”
“Không sao. Giờ này chủ nhân thường không có việc gì khác đâu.”
“Đi thôi. Còn anh,” Chima thì thẳng mặt Nikkou, cuối cùng vẫn là nhịn không nổi mà cười ra tiếng. “Đi phòng chữa thương đi, nhìn anh buồn cười vãi!”
Nikkou tức tối ôm hai má sưng đỏ bỏ đi, mà Chima và Hasebe lại một lần nữa đi qua bên kia tấm gương. Vừa đặt chân về nhà, Hasebe cũng thả lỏng ít nhiều. Chima vừa qua thì đã ngó nghiêng nhìn xung quanh, cuối cùng đặt ra một câu hỏi rất vào thẳng trọng tâm:
“Sao cái phòng này hoang vắng quá vậy?”
Hasebe không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn cô, nhìn đến nỗi cô sởn hết cả tóc gáy lên.
“Anh làm gì nhìn tôi như nhìn thứ không sạch sẽ gì vậy?” Chima nói. Cô có phải yêu ma quỷ quái gì đâu.
À khoan, cô phải.
“Chắc ngài cũng tự nghĩ ra lí do rồi nhỉ?” Hasebe nở nụ cười công nghiệp.
Chima: “...”
Thật đấy à.
“Meo~”
“Hửm?” Chima hứng thú nhìn theo hướng âm thanh. Ngoài cửa, con mèo Maine Coone Tuế Tuế của Bản doanh không hiểu vì sao lại lạc đến tận đây. Nó đi vào phòng, dùng thân hình to lớn mềm mại của mình luồn qua luồn lại dưới chân Hasebe cầu vuốt ve.
Hasebe bế con mèo này lên, ước lượng cân nặng, mẹ cha hình như nặng lên rồi. Phải ngăn đám cụ già mãn cấp thích uống trà ngắm biển kia nhồi đồ ăn cho tiểu Tuế thôi.
“Lông xù xù...tôi ôm nó được không?” Chima hai mắt sáng rực nhìn Tuế Tuế lười biếng nằm trong vòng tay Hasebe.
“Được thôi, ngài coi chừng nặng nhé.”
Chima vừa ôm được Tuế tuế vào tay đã dụi mặt vào bộ lông dày của nó mà hít hà, hai tay không để yên mà sờ tới sờ lui. Tuế Tuế bị dọa hết hồn, trợn tròn mắt mèo nhìn Hasebe, vung vẫy đệm thịt đáng yêu cầu cứu. Hasebe vỗ vỗ đầu nó an ủi, chợt nhớt ra một chuyện.
“Tuế Tuế đây, vậy Thiên Thiên đâu?”
“Thiên Thiên?” Chima đang hít mèo thì ngẩng đầu lên.
Sau đó, tiếng chó sủa vang dội đập ầm ầm vào màng nhĩ cô.
“À, đây rồi. Đã bảo mà, Thiên Tuế sao có thiếu đứa nào.” Hasebe cảm thán, đưa tay hờ sẵn. Quả nhiên sau tiếng sủa đầy nội lực kia vang lên, nguyên cái bóng nâu to lớn đã vọt vào trong phòng. Hasebe rất quen thuộc được lối mà nắm lấy dây xích trên cổ kéo Thiên Thiên lại.
Chima ôm Tuế Tuế, run rẩy lùi về phía sau. Con chó lớn kia còn cao lớn hơn lúc cô ngồi xuống. Nó nhe hàm răng nhọn, không ngừng sủa loạn về hướng này. Chima cảm thấy mình sắp ngất rồi, mà Hasebe hình như cũng níu không nổi con chó nữa.
“Thiên Thiên--!! Chủ nhân!!” Hasebe thấy kéo hết nổi thì buông tay luôn, Thiên Thiên được đà liền nhào tới chỗ Chima. Cô vừa thấy con chó to lao tới thì hoảng sợ la hét ầm ĩ, Tuế Tuế trong tay cô bị ném lên phía trước chắn chó. Tuế Tuế méo một tiếng chói tai rồi lắc mình thoát khỏi tay cô, nhàn nhã đứng sau Hasebe.
“Gì gì, có chuyện gì?” Dũng sĩ bắt chó cuối cùng cũng tới. Howl chạy đến thở không ra hơi, một tay vịnh Hasebe mới đứng vững được.
Cậu còn chưa kịp nhìn cho rõ tình hình thì tiếng thét của Chima đã ập vào màng nhĩ. Cậu vội vàng chạy lại nắm lấy dây xích cổ của Thiên Thiên, kéo con chó Ngao bị ngáo này ra. Nhờ những ngày tháng bị Thiên Thiên nhào lên người, Howl trở thành một trong số ít người có thể nắm xích cổ con chó này mà kéo được.
Thiên Thiên hình như cảm giác được chủ nhân của mình đã tới nên không nhào tới chỗ Chima nữa. Nó ngoan ngoãn dụi cái đầu to lớn của mình vào người Howl, mà cậu cũng suýt bị nó ủn đến té sấp mặt.
“Chị gái, chị không sao đấy chứ?” Howl nhìn Chima đã sắp dán luôn người vào tường, ân cần hỏi thăm.
“C...Chó!” Chima run lẩy bẩy chỉ về Thiên Thiên đang thè lưỡi nhe răng.
“Thu cái vẻ ngoo si lại coi!” Howl quay sang vỗ đầu chó. Thiên Thiên bị vỗ thì thu cái bộ dạng dọa người lại, trở thành một con Ngao tạng uy vũ, đi qua chơi với mèo.
“Thiên Thiên nó hiền lắm, không có cắn ai đâu.” Howl nói. “Chị đừng sợ, lại đây.”
“Sẽ...sẽ không cắn thật sao?” Chima hỏi nhỏ.
“Không cắn mà. Nhìn nó ngu như vậy, có giống sẽ biết cắn người không?”
Chima run rẩy đưa tay ra. Thiên Thiên thấy có người muốn sờ mình thì theo thói quen ngẩng đầu thè lưỡi nhe răng cười hềnh hệch. Howl thấy Chima rụt tay lại thì gõ đầu con chó, Thiên Thiên rất có tố chất mà thu cái bộ dạng ngu ngốc lại.
“Nào, tôi cầm tay chị.” Howl đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Chima, kéo tay cô đặt lên trên đầu chó. Lòng bàn tay chạm vào lớp lông mềm mại, Chima cũng đỡ sợ hơn phần nào.
Quả nhiên là chó hiền nhỉ--
Thiên Thiên vừa được xoa đầu liền muốn giở cái bộ dạng kia nữa, nhưng nó nhớ đến khi nãy ăn đánh liền cân nhắc thay đổi một chút.
Thế nên khi nó ngẩng đầu lên đối diện với Chima, chính là đang nhe răng mỉm cười.
Chima: “...”
Howl: “...”
Hasebe: “...”
“Chị gái!!”
______________________________
Hợp tác xã liên hôn YukiChimamire
=)) thề đm hề quá =))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro