Phần 1
CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA
tiếp phần lúc trước
.
.
.
-Chifuyu!??!!
Cậu sững sờ nhìn hắn trước mặt, thứ ngăn cách hai chỉ có những thanh sắt chắc chắn mà thôi. Hắn nhìn cậu với vẻ mặt lo lắng như thể chuyện cậu gọi tên hắn lạ lắm vậy. Chifuyu mở cửa bước vào trong càng gần nhìn càng rõ hơn, " đã cao hơn trước nhiều rồi" takemichi thầm nghĩ cậu có vẻ ko quen với ngoại hình này của người cộng sự.
- này mày ổn không ?
Câu nói cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Chưa kịp định hình take đã thấy mình đang được ôm trọn trong lòng của người đàn ông kia. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu Chifuyu ko ngừng vuốt ve và sờ soạn cậu. Điều mà một cái ôm bình thường không nên có.
- mày làm gì vậy Chifuyu! Mày lạ quá đấy, còn nữa tại sao t với mày lại ở đây mà đây là nơi nào mới được ?!!!
Cậu đẩy hắn ra siết chặt vai hắn và hét lớn
Hắn từ vẻ mặt bất ngờ nhưng rồi lại trở về như chưa có gì xảy ra
- mày từ quá khứ về phải không takemichi, xin lỗi đã làm mày sợ nhé. Chỉ là có chút chuyện đã xảy ra đó.
Hắn vừa ôn tồn nói vừa cởi dây xích trên chân take ra. Nhìn vết hằn lại trên chân cậu vô thức nhăn mặt sao lại nhìn thảm vậy cơ chứ. Còn thêm cái cơ thể đau nhức này nữa. Thật sự là có chuyện gì đó xảy ra rồi
- chifuyu, rốt cuộc chuyện này là sao đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?
Take hiện giờ đang rất hoang mang và hoảng loạn với cái tình huống này. Mikey mình đã giúp cậu ấy rồi vậy lần này là ai ?
- bình tĩnh đi Takemichi mày nên uống nước trước đã rồi tao sẽ giải thích tình huống bây giờ cho mày hiểu.
Hắn nói xong rồi dìu cậu từng bức lên bậc thang ẩm ướt. Bên trên căn hầm là một ngôi khá bình thường. Cậu ngồi xuống ghế lắng nghe câu chuyện của cộng sự .
.
.
.
.
.
Sau khi nghe lại mọi chuyện tâm trạng cạu cực kỳ rối bời. Tóm tắt lại câu chuyện là lúc khi cậu trở về lại tương lai thì cậu bắt đầu xuất hiện những biểu hiện kì lạ. Take lúc ấy chỉ biết nhốt mình trong phòng hay la hét thậm chí còn tự làm bị thương chính mình mặc dù đã điều trị đủ cách nhưng vẫn không khỏi được. Cậu đã làm rất nhiều việc để giúp bọn hắn nên mấy gã đã nhận sẽ chăm sóc cho cậu. Nhưng bệnh ngày càng nặng thêm họ chỉ còn cách nhốt cậu dưới đó.
-Vậy tao trong quá khứ đã phát điên ư? (Takemichi)
-Phải, nhìn mày bây giờ thực sự làm ...ta..o r..ất vu..i đấ..y!!
Hắn vừa mếu máo vừa tiến tới ôm chầm lấy take. "Chà cảnh tượng này cũng cảm động quá rồi, nhìn nó như thế này chắc hẳn chuyện đó khiến nó buồn lắm. Mình sẽ bù đắp cho nó sau khi gặp lại Hina" take thầm nghĩ. Cậu vẫn còn ôm ấp hi vọng sẽ cưới Hina và sinh mấy đứa con hưởng tuổi già mà thôi.
Bỗng tiếng mở cửa vang lên, người con trai đi vào với vẻ mặt vui vẻ. Nhìn kĩ lại cậu thấy rất giống một người.
- Mitsuya
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro