Bữa Trưa
Sau khi dụ dỗ thành công Misthy bằng lời hứa mời đi ăn Omakase, Trang Pháp vui vẻ chào tạm biệt mọi người trong hậu trường Concert với tâm trạng trong lòng không thể phơi phới hơn.
Chị vừa đi vừa cười thầm, trong đầu đã mường tượng ra cảnh hai người ngồi trong không gian sang trọng, nơi chỉ có hai người. Thế nhưng, giữa lúc phấn khích như vậy, chị lại quên mất một điều quan trọng "Chị chưa hỏi em muốn ăn ở đâu"
Trên đường về, niềm vui vẫn còn nguyên vẹn, nhưng đến khi đặt lưng xuống giường, lòng chị bất giác suy nghĩ "Dù gì mình cũng là người mời người ta mà, không thể tuỳ tiện như vậy được, phải tìm một quán thật đàng hoàng kia chứ"
00:17, giữa màn đêm khuya tĩnh lặng, Trang Pháp lục tìm chiếc điện thoài từ trong túi xách. Mở khung tin nhắn, gõ từng chữ gửi em.
Thuy Trang Nguyen:
"vậy trưa 3/5 nhoaaaa"
"e muốn lựa quán omakase em thích khum???"
"hay e muốn c lựa!?:)"
Một phút, hai phút, rồi mười phút trôi qua. Không có phản hồi, bên kia hoàn toàn yên lặng.
Misthy đúng hơn là "lê thy ngọc" đã lặng lẽ cap màn hình đoạn hội thoại lại gửi vào Broadcast Channels khoe với người hâm mộ của mình, nhưng lại vẫn không dám trả lời tin nhắn kia.
Ở bên này, trong căn phòng với ánh đèn ngủ vàng dịu, năm trên bộ drap giường màu hồng nhạt, Trang Pháp cứ trằn trọc mãi, nhìn điện thoại rồi lại đặt xuống, nhưng chỉ vài giây sau lại nhấc lên. Trong đầu chỉ quanh quẩn một câu duy nhất.
"Hứa với người ta là đi chung rùi mà, sao không trả lời tin nhắn của người ta...huhu"
Cuối cùng, không chịu nổi nữa, chị lại nhắn thêm một dòng nữa.
Thuy Trang Nguyen:
"Em bé ơiii"
Như có phép màu hiện ra, tin nhắn cuối cùng ấy đã khiến em đáp lại.
:lê thy ngọc
"Em đâyyy"
Thuy Trang Nguyen:
"Em có muốn lựa quán nào em thích không?"
:lê thy ngọc
"Chị chọn quán nào cũng được, không cần phải omakase đâu"
Đọc đến đó, chị chỉ biết lặng im. Người dùng 'Thuy Trang Nguyen' đâu hay rằng chính biểu tượng mặt cười vô tình ":)" của mình khiến người ta loay hoay không biết nên nói gì.
__________
Một ngày trước cuộc hẹn, Trang Pháp bắt đầu công cuộc săn lùng quán ăn. Chị lướt mạng đến mỏi mắt, gõ từ khoá "Omakase ngon tại tphcm" đến mòn cả bàn phím. Chị đọc từng bài review, từng menu, từng đánh giá chi tiết, hy vọng tìm được một nơi vừa chỉn chu, vừa ấm cúng, đủ để buổi trưa hôm ấy trở nên đáng nhớ.
Nhưng đời không như mơ.
Quán ưng ý thì hết chỗ, quán đẹp thì đóng cửa, quán có đầu bếp giỏi thì lại quá xa. Cuối cùng, chị đành nhắn cho em một tin nhắn xin lỗi, bảo rằng sẽ chuyển sang quán đồ Nhật bình thường thôi. Và ở phía bên kia màn hình, em chỉ biết buồn bã ngồi thừ một góc, trong lòng như "con mèo chết" không giận, nhưng tiếc hùi hụi.
"Thôi kệ...ăn gì cũng được...nhưng mà Omakase thì vẫn thích hơn..."
Rồi sáng hôm sau, đúng ngày 3/5, khi Misthy vừa tỉnh giấc với tâm trạng mệt mỏi, một tiếng ting vang lên từ điện thoại.
Thuy Trang Nguyen:
"Chị đặt được quán omakase rồi nèee!"
Misthy ngơ ngác nhìn màn hình.
:lê thy ngọc
"ủa? em tưởng quán đóng cửa rồi? mình ăn đồ Nhật cũng được mà..."
Chị ngay lập tức, không một chút chần chừ nào.
Thuy Trang Nguyen:
"Làm sao được! Chị mời em đi ăn mà. Chị phải tìm ra cho bằng được quán em thích chứ!"
Em thẫn thờ nhìn dòng tin nhắn, tay cầm điện thoại mà tim thì đập lỡ nhịp một chút. Chị nói câu đó nhẹ tênh, mà sao trong lòng em lại dậy sóng đến vậy?
"Eo ơi người gì mà chu toàn tinh tế dữ vậy trờiiiiii"
Em ngồi đó, lòng đầy cảm khái. Trên đời này, còn có người như chị thật sao? Không ồn ào, Không khoa trương, nhưng lại luôn để tâm từng điều nhỏ nhất, kiên nhẫn đến tận cùng.
Và thế là, trưa hôm đó Misthy là người đến trước đến trước. Quán nhỏ nép mình giữa lòng thành phố, lặng lẽ như thể chờ riêng buổi trưa này cho hai người họ. Thời gian như chậm lại, từng giây kéo dài giữa tiếng gió xào xạc và mùi gỗ thơm phảng phất trong không khí.
Rồi Trang Pháp bước vào, chị toát lên vẻ vừa thanh lịch, vừa nhẹ nhàng, như một đoá hoa vừa kịp nở khi xuân sang. Chị và em nhìn thấy nhau, nụ cười tự nhiên nở trên môi cả hai, như thể đã từng thân thiết từ lâu lắm trước đó, như thể không cần giới thiệu, không cần dọn lòng, tất cả đã sẵn sàng để ấm áp.
Cả hai cùng nhau quay một story nhỏ, không để chứng minh điều gì, chỉ để đánh dấu một cuộc hẹn đã từng được hứa hẹn từ một năm về trước.
Từng món ăn được dọn ra, trình bày tỉ mỉ trên mặt đĩa, những lát Sashimi mỏng như cánh hoa, từng miếng thịt cá tươi ngọt. Không ai đếm thời gian, cũng không ai để ý đến sự trôi qua của kim giây, kim giờ, cả hai cứ thế mà tâm sự với nhau suốt năm tiếng đồng hồ.
Trang Pháp nói về chặng đường dài mình đã đi, về những buổi biểu diễn có khi chỉ có vài ánh nhìn dõi theo, nhưng chưa bao giờ chị ngừng mơ ước. Misthy yên lặng lắng nghe, rồi lại tâm sự chuyện của mình.
Em kể về những ngày ngồi trước màn hình, nói cười cho hàng ngàn người lạ và cũng nhận lại hàng ngàn ý kiến trái chiều. Trang Pháp im lặng, hai người đều biết để tồn tại được trên thế giới này, đã phải trải qua biết bao nhiêu chuyện khiến ta bị tổn thương, con đường gập ghềnh và giờ đây đã học được cách chạm vào nỗi đau của người khác bằng sự dịu dàng.
Bữa ăn gần kết thúc, không ai muốn đứng lên trước. Chỉ có ánh nắng bên ngoài đang chuyển dần sang chiều, báo hiệu một đoạn thời gian đẹp vừa mới đi qua.
Họ đứng dậy, bước ra khỏi quán, để lại phía sau một bàn ăn đã dọn sạch sẽ và không khí vẫn còn vương tiếng cười, cả hai tạm biệt nhau, kết thúc một buổi trưa êm đềm.
Câu chuyện của họ, có lẽ mới chỉ vừa bắt đầu.
__________
Từ giờ đây sẽ là cúp le của mình.
Nhìn story của người dùng Thuy Trang Nguyen thấy thơm phức í aaa🤤
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro