QUYỂN 2- CHƯƠNG 58: MỘT THOÁNG KINH HỒNG TRÊN ĐƯỜNG THẦN VÕ (1)


Nhát kiếm này đâm tới, xuyên thủng tim yêu ma, giết nó ngay dưới đất.

"Hàng yêu phục ma, quan trời ban phúc!"

Hai bên đường Thần Võ, tiếng ồn ào hệt như sóng biển, sóng sau cao hơn sóng trước. Trước cổng lớn màu son của hoàng cung, trong lúc viên tràng*, hai đạo nhân đóng vai thần tiên và yêu ma xoay người thi lễ khắp bốn phía, sau đó khom người lùi sang hai bên. Mới vừa xem xong trận đấu võ hâm nóng, bầu không khí giữa chúng dân tăng vọt, chẳng những người người chen lấn chật như nêm cối hai bên đường, ngay cả trên nóc nhà cũng bò đầy khán giả to gan, nào vỗ tay, nào hò hét, nào hoan hô, nào khoa chân múa tay, ai ai cũng vui hết sức mình.

*Viên tràng: Diễn viên đi thành vòng tròn trên sân khấu để thể hiện sự chuyển cảnh.

Rầm rộ như thế, phải nói là muôn người đổ xô ra đường. Trong lịch sử nước Tiên Lạc, nếu muốn bàn về buổi diễu hành Thượng Nguyên tế trời nào được xưng là vô tiền khoáng hậu, vậy nhất định là hôm nay rồi!

Trên đài cao là hàng loạt vương công quý tộc mặt ngọc áo gấm, mặt mày ai nấy cũng mang nụ cười mỉm đúng mực, nhìn xuống bên dưới. Trong hoàng cung, một hàng dài mấy trăm người yên lặng chờ ở đó. Tiếng chuông vang lớn, quốc sư vuốt chòm râu dài không hề tồn tại, hô lên: "Võ sĩ mở đường!"

"Có!"

"Ngọc nữ!"

"Có!"

"Nhạc sư!"

"Có!"

"Đội kỵ mã!"

"Có!"

"Yêu ma!"

"Có."

"Duyệt Thần Võ Giả!"

Không ai trả lời. Quốc sư nhướn mày, phát hiện có gì đó không ổn, bèn quay đầu hỏi: "Duyệt Thần Võ Giả? Thái tử điện hạ đâu?"

Vẫn không ai trả lời, mà "yêu ma" khi nãy vừa đáp lời ngừng một lát rồi tháo tấm mặt nạ mặt xanh nanh vàng xuống, để lộ gương mặt thanh tú trắng ngần.

Thiếu niên này ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, màu da và sắc môi đều nhợt nhạt, sạch sẽ, đôi mắt tựa như hai viên đá hắc diệu sáng lấp lánh, sợi tóc mềm mại, vài sợi cực mảnh vương rải rác trên trán và gò má, thoạt nhìn bình tĩnh mà lanh lợi, tạo sự đối lập rõ ràng với tấm mặt nạ yêu ma dữ tợn trong tay hắn.

Đá hắc diệu, tiếng Anh là Obsidian, còn gọi là đá vỏ chai hay đá thủy tinh núi lửa, thường có màu đen. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ.

Hắn nói khẽ: "Thái tử điện hạ đi rồi."

Quốc sư suýt thì ngất xỉu.

Tốt xấu gì cũng nhớ rằng đại sự trước mắt không thể ngất, quốc sư ráng chống giữ, hỏi bằng giọng sợ vỡ mật: "Cái gì?! Sao lại đi rồi?! Điện hạ đi lúc nào?! Đội nghi trượng sắp ra khỏi đường cửa cung (con đường dẫn đến cửa cung), đài hoa kéo ra ngoài mà chỉ thấy yêu ma không thấy thần tiên, mỗi người nhổ một bãi nước bọt thì cái thân già này của ta bơi ra không nổi đâu! Mộ Tình, sao con không ngăn lại?!"

Mộ Tình cúi đầu đáp: "Trước khi đi Thái tử điện hạ có nhờ con chuyển lời, nói rằng không cần phải lo, tất cả trình tự cứ tiến hành như cũ là được, huynh ấy sẽ lập tức tới ngay."

Quốc sư lòng như lửa đốt, hỏi: "Thế này làm sao mà không lo cho được? Cái gì mà lập tức tới ngay? Lập tức là lúc nào? Ngộ nhỡ không đến kịp thì tính sao?"

Bên ngoài đường cửa cung, dân chúng chờ mấy canh giờ từ sáng sớm đến hiện tại đã không kiềm chế được nữa, đua nhau hô to thúc giục. Một đạo nhân hối hả đi tới, nói: "Quốc sư đại nhân, hoàng hậu phái người đến hỏi ngài, sao đội nghi trượng vẫn chưa xuất phát? Giờ lành sắp đến, nếu không xuất phát sẽ lố giờ mất."

Nghe xong, quốc sư chỉ cầu mong đột nhiên có phản quân tấn công vào thành ngay bây giờ, phá nát buổi diễu hành Thượng Nguyên tế trời này cho xong.

Thế mà lại xảy ra rắc rối vào thời khắc chết người này!

Nếu kẻ gây rắc rối là người khác, quốc sư đã sớm nổi trận lôi đình, cầm kiếm giết người cũng chẳng lạ, thế nhưng người đó lại là đồ đệ cưng mà lão hài lòng nhất, là con trai cưng tôn quý nhất nhất của nhà người ta. Đánh không được, mắng không xong, giết càng miễn bàn. Thay vì giết y, chi bằng tự sát cho rồi!

Đúng lúc này, một người băng qua đường cửa cung đen thui, cắm đầu chạy thẳng vào hoàng cung, cất cao giọng hỏi: "Quốc sư đại nhân, sao còn chưa phát lệnh ra cửa? Sắp lố giờ rồi, mọi người ở ngoài chờ sốt ruột rồi đấy!"

Người vừa đến cũng là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, dáng người thẳng tắp, thân hình cao ngất, da màu lúa mạch, lưng đeo một cây cung dài màu đen và ống đựng tên gắn lông vũ. Môi hắn mím chặt, chân mày cau lại, tuy nhỏ tuổi nhưng ánh mắt vô cùng cương nghị. Vừa thấy thiếu niên nọ, quốc sư túm lấy hắn, hỏi: "Phong Tín! Thái tử điện hạ nhà con đâu!"

Phong Tín sửng sốt, sau đó như hiểu ra chuyện gì, trong mắt nhen nhóm lửa giận, căm tức nhìn Mộ Tình bên cạnh, còn Mộ Tình chẳng nói chẳng rằng đeo mặt nạ yêu ma lên lại, không thấy rõ nét mặt. Phong Tín trầm giọng đáp: "Bây giờ không có thời gian giải thích với ngài! Lập tức xuất phát đi, Thái tử điện hạ sẽ không để ngài thất vọng đâu!"

Không còn cách nào khác. Đài hoa kéo ra ngoài mà không có Duyệt Thần Võ Giả là tiêu đời, rề rà không ra làm lỡ giờ lành cũng tiêu luôn. Quốc sư phất tay một cách tuyệt vọng, nói: "Tấu nhạc, xuất phát!"

Tuân lệnh quốc sư, sênh tiêu đàn sáo cùng vang lên. Hàng dài đội dẫn đầu, một trăm võ sĩ hoàng gia đồng thanh hét to, bắt đầu sải bước, dẫn đội nghi trượng oai vệ xuất phát.

*Tiêu là một loại nhạc cụ có dạng ống trụ tròn như sáo trúc, nhưng khi sử dụng lại để theo phương dọc và thổi dọc theo thân ống. Tiêu thường to và dài hơn sáo, do đó âm thanh của nó trầm và mộc mạc hơn.

Còn đây là cái sênh

Chiến sĩ phía trước, tượng trưng cho việc vượt mọi chông gai trên đường đời. Nối gót ngay phía sau là một thiếu nữ đồng trinh được chọn trong vạn người, xinh đẹp thanh tao, tay trắng cầm giỏ, thiên nữ rải hoa, rơi rớt thành bùn, nghiền thành bụi thơm mà vẫn ngát hương như cũ. Các nhạc sư ngồi ngay ngắn trên xe vàng được chế tạo bằng vàng ròng. Đoàn người vừa ra khỏi đường cửa cung đã làm dấy lên từng hồi tán thán, chúng dân tranh nhau cướp hoa. Có điều, dẫu những thứ này có hoa lệ, phô trương, long trọng nhường nào, chẳng qua cũng chỉ làm nền cho màn kịch chính mà thôi. Đài hoa, đài hoa sau cùng đã sắp ra rồi.

Đài hoa kéo bởi mười sáu con ngựa trắng cương vàng băng qua đường cửa cung tĩnh mịch, chậm rãi xuất hiện trước mắt vạn người. Trên đài, một yêu ma mặc áo đen, đầu đội mặt nạ dữ tợn, đeo một thanh đao trảm mã (tên một loại binh khí thời Hán) dài chín xích ngang trước người, làm động tác rút mạnh ra.

Đao trảm mã

Trái tim quốc sư thắt lại, ngóng chờ kỳ tích xuất hiện. Nhưng mà, kỳ tích không hề xuất hiện. Đoàn người nhao nhao ồ lên. Trên lầu cao, nhóm vương công quý tộc khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn nhau, rối rít hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao Duyệt Thần Võ Giả không ở trên đài?"

"Thái tử điện hạ không tới sao?"

"Liên ca ca đâu?"

Trong lầu cao, một người đàn ông khôi ngô tuấn tú và một phu nhân cao quý da dẻ trắng mịn, mặt mũi thanh nhã đang ngồi ngay ngắn, chính là quốc vương và hoàng hậu của nước Tiên Lạc. Chưa thấy người cần đến xuất hiện, hoàng hậu lo lắng nhìn sang quốc vương bên cạnh. Quốc vương cầm tay bà, dùng ánh mắt trấn an, tỏ ý cứ yên lặng theo dõi tình hình, không cần lo lắng. Tiếc rằng sóng người ở hai bên đường phía dưới lại chẳng ai chịu yên, càng kêu càng hung hãn, tiếng la hét như muốn lật tung cả nóc cung. Quốc sư chỉ hận mình không đủ can đảm tự sát ngay tại chỗ, còn Mộ Tình trên đài hoa lại bình chân như vại, không có đối thủ vẫn chẳng hề qua quýt, tự hoàn thành nhiệm vụ của mình, thanh đao dài "keng" một tiếng, cắm mạnh xuống đất, dựng dọc trước người.

Giữa bầu không khí đìu hiu, thiếu niên áo đen hoàn thành phần mở màn với tư cách là "yêu ma" một cách đủ khí thế.

Nhìn mặt mũi và thân hình, Mộ Tình gầy yếu thanh tú như một thư sinh nho nhã, nhưng mà, thanh đao nặng trịch dài tận chín xích kia lại vung nhẹ tênh trong tay hắn, như thể hoàn toàn không có sức nặng. Mười mấy đạo nhân đóng vai người phục ma lần lượt nhảy lên đài, rồi lại lần lượt bị Mộ Tình đánh ngã, đuổi xuống đài. Nói một cách công bằng, bóng đao trùng điệp, Mộ Tình đánh cũng hết sức đẹp mắt và xuất sắc, thế nên cũng có vài người reo hò ủng hộ hắn. Chỉ là, phần lớn người nào phải đến xem cái màn "yêu ma hại người" này, la hét tới tấp: "Duyệt Thần Võ Giả đâu?!"

"Thái tử điện hạ đâu rồi?"

"Chúng ta muốn xem Thái tử điện hạ đóng vai Thần Võ Đại Đế! Yêu ma xuống đi!"

Trên lầu cao, một giọng nói tức giận hỏi: "Biểu ca của ta đâu? Làm cái quái gì thế kia? Ai muốn xem mấy trò này? Mẹ kiếp, Thái tử biểu ca của ta đâu?"

Không cần nhìn cũng biết, kẻ hét lớn tiếng nhất đó, tất nhiên là Tiểu Kính Vương, Thích Dung. Quả nhiên, rất nhiều người đồng loạt ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thiếu niên đeo vòng cổ mặc áo gấm xanh nhạt xông đến rìa lầu cao, phẫn nộ vung nắm đấm xuống phía dưới. Thiếu niên này chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, mặt trắng mày đen, khá là sáng sủa bắt mắt, có điều sắc mặt đằng đằng sát khí, như thể sắp trèo qua lan can nhảy xuống đánh người. Nhưng vì lầu này rất cao, nhảy xuống không chết cũng té gãy chân, thế là gã tiện tay vớ lấy một chén trà bạch ngọc, ném xuống dưới.

Chén trà bay nhanh về hướng sau ót của yêu ma, mắt thấy yêu ma sẽ bị đập chết ngất tại chỗ, máu tươi giàn giụa, nào ngờ yêu ma khẽ nhích người, đao dài hất nghiêng, dùng mũi đao đỡ lấy chén trà.

Chén trà run run đứng vững trên mũi đao, khơi lên một tràng tiếng vỗ tay tán thưởng. Mộ Tình lại hất đao lên, chén trà bay xuống, được một đạo nhân dưới đài tiếp lấy, còn hắn thì thong dong đóng tiếp vai yêu ma của mình, múa đao, chém người. Thích Dung nổi giận, còn định ném tiếp thì bị hoàng hậu cho người lên kéo xuống, bấy giờ khó khăn lắm mới kéo gã xuống được. Nhưng mà, sắc mặt của chư vị hoàng tộc cũng từ từ đanh lại, có chút đứng ngồi không yên.

Duyệt Thần Võ Giả đột nhiên biến mất ngay trước buổi diễu hành Thượng Nguyên tế trời nào phải chuyện hay ho gì cho cam!

Đúng lúc này, một cơn bão hò reo bùng nổ trong đám người, thanh thế lớn hơn bất cứ trận hò reo nào trước đó. Chỉ thấy một bóng hình trắng như tuyết từ trên trời giáng xuống, hạ cánh ngay trước mặt yêu ma áo đen!

Người nọ đáp xuống đất, từng lớp áo trắng trải thành hình một đóa hoa đồ sộ trên đài hoa, tấm mặt nạ vàng che khuất khuôn mặt. Y một tay cầm kiếm, tay còn lại búng nhẹ lên mũi kiếm lạnh giá, "keng" một tiếng, nghe rất êm tai. Động tác này vô cùng ung dung nhàn nhã, tựa như hoàn toàn không xem yêu ma áo đen trước mặt ra gì. Yêu ma chậm rãi chĩa mũi đao về phía y, Võ Giả áo trắng chậm rãi đứng dậy.

Thích Dung nhìn mà hai mắt lóe sáng, sắc mặt đỏ lên, nhảy bật dậy la lớn: "Thái tử biểu ca! Thái tử biểu ca tới rồi!!!"

Trên lầu, dưới lầu, ai nấy cũng trố mắt nghẹn họng.

Màn lên sân khấu này, phải nói là hệt như thiên nhân giá lâm, vô cùng gan dạ!

Lầu cổng thành này cao ít nhất cũng mười mấy trượng, Thái tử điện hạ thân thể đáng ngàn vàng, không ngờ lại nhảy thẳng từ trên lầu cổng thành xuống. Vừa rồi trong nháy mắt, vô số người đã tưởng rằng thật sự là thần tiên hạ phàm, lúc này mới phản ứng kịp, không khỏi máu nóng sục sôi, da đầu tê rần, cố sức vỗ tay. Thích Dung vừa la lối vừa đi đầu vỗ tay nhiệt liệt, hét khàn cả giọng, vỗ đến nỗi hai tay đỏ gay. Quốc vương và hoàng hậu mỉm cười nhìn nhau, rồi cũng vỗ theo. Nhóm hoàng tộc còn lại cũng giãn chân mày, thở phào nhẹ nhõm, cùng vỗ tay khen ngợi. Hai bên đường Thần Võ như có triều cường cuồn cuộn, hàng trăm hàng ngàn trai tráng kích động đến mức hận không thể phá tan đám võ sĩ cản đường để xông lên ẵm người tung hô mới vừa lòng.

Trên đài hoa, một đen một trắng, hai bóng người đứng đối diện, thần tiên và yêu ma đều phẩy binh khí, cuối cùng cũng vào màn đối đầu.

Mắt thấy rốt cuộc người cũng đến kịp, trái tim thấp thỏm của quốc sư thả lỏng, bấy giờ mới bước lên lầu cao. Sau khi gật đầu một lượt với các vị đồng liêu bốn phía, quốc sư mới tìm vị trí của mình, ngồi xuống xem. Quốc vương cười hỏi: "Quốc sư, sao ngươi nghĩ ra được màn lên đài kinh thế hãi tục quá vậy? Quả thật rất ngoạn mục."

*Kinh thế hãi tục: khiến người thường cảm thấy kinh hãi, nôm na là gây sốc.

Quốc sư lau mồ hôi, cười đáp: "Đúng là ngoạn mục vô cùng. Có điều kể ra cũng sợ, cái này không phải do tiểu thần nghĩ ra, hẳn là chủ ý của Thái tử điện hạ."

Hoàng hậu lại vỗ vỗ ngực, nói: "Thằng nhóc này đúng là làm ẩu, vậy mà không nói trước một tiếng, nhảy xuống từ chỗ cao như thế, ta sợ đến mức suýt đứng dậy luôn."

Quốc sư không khỏi ngầm tự hào, đáp: "Hoàng hậu nương nương, người cứ yên tâm, Thái tử điện hạ ấy hả, võ nghệ tuyệt đỉnh, đừng nói chỉ cao mười mấy trượng, dẫu cho là lầu cổng thành cao gấp bội, ngài ấy nhắm mắt cũng có thể lên xuống dễ như chơi."

Hoàng hậu tỏ vẻ vui mừng, ôn tồn đáp: "Quốc sư biết cách dạy dỗ."

Quốc sư cười ha ha: "Nào có nào có. Thái tử điện hạ là thiên chi kiêu tử, thiên phú dị bẩm, thiên tư hơn người, thiên hoàng quý trụ (hậu duệ của hoàng tộc), chúng tiểu thần có thể dạy dỗ điện hạ đúng là phước đức ba đời. Tiểu thần có dự cảm, có Thái tử điện hạ trấn giữ, hôm nay chắc chắn sẽ là màn võ Duyệt Thần tế trời đặc sắc nhất."

Quốc sư nói liên tục bốn chữ "Thiên", trôi chảy miễn chê, quốc vương nở nụ cười, quay đầu lại nhìn, nói: "Chỉ mong là thế."

Trong buổi diễu hành Thượng Nguyên tế trời này, Duyệt Thần Võ Giả và Yêu Ma Võ Giả chính là hai nhân vật quan trọng nhất. Cả hai nhất định phải là thiếu niên tinh thông võ nghệ. Nhất là Duyệt Thần Võ Giả, áo mũ có hình dạng và cấu tạo nghiêm ngặt, lộng lẫy phi phàm, sau khi trang bị xong xuôi, trang phục và đạo cụ từ đầu đến chân thường nặng tới bốn năm chục cân. Trước muôn người dõi theo, Võ Giả phải gánh sức nặng này diễu quanh hoàng thành mấy vòng, còn phải hoàn thành ít nhất hai canh giờ biểu diễn võ nghệ, trong lúc đó không được phép mắc bất cứ sai lầm nào, thế chẳng phải nhất định cần có võ nghệ siêu phảm sao?

Cũng may, hai thiếu niên này đều cực kỳ xuất sắc. Ánh đao bóng kiếm, ngươi đến ta đi, càng đấu càng đã mắt, lại rất có chừng mực, coi bộ đã luyện tập vô số lần. Quốc vương hỏi: "Người đóng vai yêu ma đánh nhau với Thái tử là ai thế?"

Quốc sư ho nhẹ một tiếng, đáp: "Bẩm bệ hạ, đó là một đạo sĩ ở Hoàng Cực quán, tên là Mộ Tình."

Hoàng hậu dịu dàng nói: "Ta thấy đứa trẻ này đánh không tệ, chỉ yếu hơn hoàng nhi một chút, chắc không kém Phong Tín là bao nhỉ?"

Nghe vậy, quốc sư ra chiều không đồng ý. Thích Dung vẫn nằm sấp trên đầu gối hoàng hậu ăn nho vội nhổ một bãi nước bọt lẫn vỏ nho, nói: "Phì phì phì! Không đúng không đúng! Không phải một chút nửa chút mà là kém xa, đâu phải hạng người gì cũng so với Thái tử biểu ca được!"

Nghe vậy, hoàng hậu mỉm cười xoa đầu Thích Dung, một đám quý tộc cũng cười ngặt nghẽo, trêu chọc: "Dung nhi đúng là quấn biểu ca của nó gớm nhỉ, một ngày không khen thì khó chịu cả người."

Giữa biển người bên dưới, tiếng hét to chọc thủng cả bầu trời: "Đánh! Đánh nó! Đánh chết nó!"

"Giết yêu ma!"

Làn sóng hò hét mỗi lúc một mãnh liệt. Thích Dung cũng nằm trong số đó, gã khép hai tay đặt bên miệng, làm bộ như kèn đồng, cười ha ha nói: "Thái tử biểu ca, lên đi! Huynh dùng một tay là đủ đánh gục nó rồi, cho thằng ranh đó biết tay đi!"

Bỗng nhiên, yêu ma trên đài chém một nhát đao, Võ Giả dùng kiếm chặn lại, thế rồi "hở?" một tiếng.

Theo lý mà nói, trong buổi diễu hành tế trời, tỷ võ chỉ để duyệt thần (làm vui lòng thánh thần) và biểu diễn, nhiều nhất chỉ dùng bảy phần sức, đến điểm là ngừng. Nhưng sau khi y đỡ nhát đao đó, kiếm trong tay suýt nữa văng ra. Rõ ràng nhát đao vừa rồi, đối phương đã dùng mười phần sức.

Tạ Liên khẽ ngẩng đầu, cất cao giọng gọi: "Mộ Tình?"

Thiếu niên đóng vai yêu ma đối diện vẫn không nói tiếng nào, lại chém tiếp một nhát. Tạ Liên không có thời gian nghĩ nhiều, "keng keng", "keng keng" đỡ mấy nhát đao, nghĩ bụng: "Thế này thú vị hơn nhiều so với giả vờ đánh nhau ban nãy." Cứ thế, tinh thần phấn chấn lên hẳn, hứng thú cũng trỗi dậy.

Vậy là, tiếng reo hò long trời lở đất, binh khí tóe lửa khắp nơi. Trên đài đánh càng kịch liệt, dưới đài hô hào vang như sấm. Chợt nghe một tiếng kiếm rít, ánh sáng trắng lóa mắt, mọi người "a!" một tiếng, nín thở. Ra là, thanh đao dài chín xích của yêu ma vừa bị thanh trường kiếm của mỏng manh của Duyệt Thần Võ Giả đánh bay, tuột khỏi tay, ghim thẳng vào cột đá ở bên cạnh đài cao. Có kẻ lắm chuyện thử rút đao, song dùng sức chín trâu hai hổ cũng chẳng xi nhê chút nào, thế là không khỏi sửng sốt: "Đao gì thế này, vậy là phải mạnh nhường nào!"

Mà trên đài hoa, Duyệt Thần Võ Giả phẩy trường kiếm, lại búng nhẹ lên mũi kiếm một cái. Một tiếng "keng" trong trẻo vang lên, một tiếng cười khẽ truyền đến sau tấm mặt nạ vàng.

Tạ Liên nói bằng giọng vừa ung dung vừa vui vẻ: "Đánh không tệ. Nhưng mà, ngươi vẫn thua rồi."

Yêu ma mất binh khí, khuỵ gối dưới đất, lặng thinh không đáp, tay siết chặt thành đấm. Trong tiếng hoan hô khắp bốn phương tám hướng, Tạ Liên múa kiếm một vòng, đang định đâm nhát cuối cùng "diệt trừ" yêu ma, nào ngờ đúng vào lúc này, tiếng thét thói tai vang khắp phía trên!

Tạ Liên giật mình, thu kiếm rồi ngước đầu lên, chỉ kịp thấy rõ một bóng người mờ ảo rơi nhanh xuống từ trên tường thành.

Trong phút chốc, Tạ Liên chẳng kịp nghĩ gì, nhanh như điện xẹt, nhún chân một cái, tung người bật nhảy, nhẹ nhàng lướt lên trên.

Y phóng người lên, hai tay áo tung bay như cánh bướm, ung dung đáp xuống đất, mềm mại tựa lông vũ trắng. Vòng tay ôm vững một người, chân cũng giẫm chắc dưới đất, Tạ Liên thở phào một hơi, bấy giờ mới cúi đầu nhìn.

Trong lồng ngực, một đứa trẻ mặt quấn đầy băng vải, toàn thân bẩn thỉu đang cuộn mình trong khuỷu tay của y, ngơ ngác nhìn y.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hmy