QUYỂN 2. Chương 63. Gặp người trong đời, gặp hoa trong mưa (3)

Chương 63. Gặp người trong đời, gặp hoa trong mưa (3)

Nửa canh giờ sau, Tạ Liên ngẩn ngơ đứng bên bờ sông, như có điều suy nghĩ. Thỉnh thoảng có người đi đường ngang qua, hoặc mỉm cười gật đầu, hoặc tò mò nhòm ngó, đa phần vẫn vui vẻ làm việc của mình. Chẳng biết y đã đứng bao lâu, mây nơi chân trời tụ lại, bất chợt đổ mưa rả rích.

Người đi đường thi nhau che đầu, nhìn trời: "Xui thật! Trời mưa rồi, mau về thôi!"

"Đúng đó, chán ghê!"

Hạt mưa rơi tí tách, đập vào mặt và người Tạ Liên, bấy giờ y mới nhận ra, lẩm bẩm: "Mưa rồi ư?"

Những hạt mưa tí tách rơi xuống mặt và y phục của Tạ Liên. Y ngây người trong giây lát rồi bước đến trú dưới mái hiên một căn nhà dài.

Lúc này, có vài người che ô chạy qua trong mưa, thấy y đứng ngẩn ra, quay đầu nhìn y, bàn bạc vài câu, một người đến gần, đưa chiếc ô cũ trong tay cho y, nói giọng khách sáo: "Có phải tiểu đạo trưởng không về được không? Ta thấy mưa còn hơi lớn, ngươi cầm chiếc ô này dùng đi."

Bấy giờ Tạ Liên mới hoàn hồn: "Cảm ơn. Vậy ngài thì sao?"

Mấy người đứng trong mưa phía trước nói to: "Bọn ta còn ô, che chung được mà, đi thôi đi thôi!"

Nghe đồng bạn thúc giục, người nọ dúi chiếc ô vào tay Tạ Liên rồi chạy đi. Họ bì bõm giẫm lên nước đọng đi xa dần, Tạ Liên cầm chiếc ô, đứng lặng chốc lát. 

Đột nhiên, y thấy phía trước cách đó không xa lắm có một ngôi miếu nhỏ xoàng xĩnh, bèn giương ô đi về phía đó giữa màn mưa. Đến gần, y thấy câu đối hai bên cửa miếu viết "Thân tại vô gián", "Tâm tại đào nguyên", mới xác định đây là một ngôi điện Thái Tử.

Trong ba năm xây tám ngàn miếu thờ, đương nhiên không thể mỗi ngôi miếu đều lộng lẫy phô trương khiến người ta kinh ngạc tán thán như ngôi miếu trên núi Thái Thương, trong đó cũng có không ít do nhân sĩ dân gian xây cho đủ số góp vui. Không đặt hòm công đức, không có người coi miếu, chỉ dựng một pho tượng bằng đất sét, bày vài cái khay, cúng ít bánh trái hoa quả, người có lòng thỉnh thoảng tới quét dọn, thì có thể xem là một ngôi miếu rồi.

Nấp trong góc không bắt mắt ấy, chính là một ngôi điện đơn sơ như vậy. Còn chưa vào trong, Tạ Liên đã trông thấy một pho tượng thái tử gần như có thể nói là ngây ngô: Áo quần sặc sỡ, khuôn mặt trắng phấn, nụ cười khờ khạo, y như một con búp bê lớn. Nếu không phải tâm sự chồng chất, chắc chắn y đã cười thành tiếng.

Ba năm qua, tượng thái tử mà Tạ Liên từng thấy không đến năm ngàn thì cũng ba ngàn, chưa thấy pho nào giống mình như đúc, giống nhất có lẽ chỉ bảy phần, còn lại không phải quá xấu thì là quá đẹp. Hầu hết các thần quan khác đều là tượng thần quá xấu, y thì vừa khéo ngược lại, có tượng đẹp đến mức vô thực, đẹp đến mức bản thân y cũng thấy ngại. Y vốn cũng chưa nhìn kỹ pho tượng này, chỉ lướt mắt qua thôi, ai dè lại bắt gặp một vệt trắng toát nổi bật, thế là ánh mắt lại lướt về.

Tay trái của pho tượng thái tử làm bằng đất sét thô sơ ấy cầm một bó hoa trắng như tuyết.

Cánh hoa trắng ngần, dính vài giọt sương lóng lánh, vô cùng mềm mại, một làn hương thoang thoảng như có như không phảng phất trong không khí, hết sức đáng yêu.

Tư thế tiêu chuẩn của tượng thái tử Tiên Lạc là "một tay cầm kiếm, một tay cầm hoa", nhưng hoa cầm ở tay trái ấy đương nhiên là hoa vàng, hoa đá quý, hoa ngọc thạch được chế tác bằng kỹ thuật tinh xảo, đây là lần đầu tiên Tạ Liên thấy có tượng thần của mình cầm hoa thật, bất giác nhích lại gần hơn.

Nhìn kỹ y mới phát hiện, ban đầu tay trái của pho tượng thái tử này hăn là từng cẩm một cành hoa bằng đất sét. Song chẳng biết do thợ tạc tượng tay nghề kém nên cành hoa rơi mất, hay bị ai đó chơi ác gỡ xuống, hiện giờ trong bàn tay trái chỉ còn một lỗ nhỏ. Bó hoa trắng nho nhỏ ấy vừa khéo cắm trong lỗ nhỏ này. Nếu ai đó bỏ công hái đem tới để lấp vào chỗ trống kia, thì đúng là có lòng.

Vừa nghĩ đến đây, Tạ Liên chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Y không ngoảnh lại mà tàng hình trước, cầm ô nhẹ nhàng lướt lên bệ thờ rồi mới quay người nhìn xuống. Giữa màn mưa xối xả mù mịt ngoài miếu, một thiếu niên chạy ù vào.

Thiếu niên nọ chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi, toàn thân ướt đẫm, trên người là quần áo cũ dơ dáy, trên mặt là băng vải bẩn thỉu. Bàn tay phải bọc chặt lấy nắm tay trái, như thể đang che chở thứ gì đó. Chạy vào trong miếu, cậu mới chậm rãi xòe hai tay ra.

Một bó hoa nho nhỏ trắng muốt lặng lẽ nở rộ trong tay cậu thiếu niên. Tạ Liên nhớ tới gì đó, khẽ "ơ" một tiếng.

Gương mặt quấn lớp lớp băng ấy không khỏi khiến y nhớ đến đứa bé mình gặp ba năm trước. Nhưng y cũng không chắc chắn, bởi nghĩ một cách bi quan, sau khi một mình trốn xuống núi Thái Thương, đứa bé ấy thật sự có thể sống thêm ba năm sao?

Thiếu niên nọ đi tới, kiễng chân, lấy bó hoa trong tay pho tượng xuống, đổi thành bó hoa cậu đang cầm. Tạ Liên ngồi trên bệ thờ thấy rõ ràng, bó hoa mới thay ấy, cánh hoa mềm mại, căng mọng, mơn mởn hơn, hương thơm cũng ngào ngạt hơn, nhất định là vừa hái. Chẳng lẽ hằng ngày cậu bé đều đến ngôi miếu xoàng xĩnh này, thay một bó hoa tươi mới hái cho pho tượng đó sao?

Hơn nữa, sau khi dâng hoa, điều khiến Tạ Liên ngạc nhiên là, thiếu niên nọ đứng dưới pho tượng, chắp tay kết ấn, lặng lẽ cầu nguyện, chứ không quỳ lạy theo kiểu bất chấp đúng sai như những người khác, quả thực đã nghe lời Tạ Liên.

Ba năm rồi. Vô số tín đồ từng vái lạy Tạ Liên, có quan lại quyền quý, có nhân vật nổi tiếng đương thời, có nhân tài kinh thế hãi tục, nhưng khiến Tạ Liên thật sự cảm thấy "có tâm" lại là đứa bé mới mười hai, mười ba tuổi này. Hơn nữa đó là một đứa bé ăn vận nhếch nhác mà những điện vàng tráng lệ sang trọng kia đều không cho vào, nên chỉ có thể đến miếu thần bình dân này cúng bái.

Thật chẳng biết đây là cảm xúc gì nữa.

Lúc này, ngoài cửa miếu vang lên tiếng giẫm nước bì bõm, một đám trẻ giương ô cười đùa ầm ĩ chạy qua. Tạ Liên vốn tưởng rằng chúng chỉ đi ngang, ai dè đám thiếu niên kia chạy qua rồi lại chạy về, như thể phát hiện thứ gì hiếm lạ lắm, vỗ tay nói: "Ái chà, đồ xấu xí lại bị đuổi ra đường rồi!"

Đám thiếu niên ấy trạc tuổi tín đồ nhỏ trong miếu, nhưng đứa nào đứa nấy đều cao to hơn cậu bé ấy, xem ra được cha mẹ nuôi nấng tử tế. Có lẽ do sắp đến ngày lễ nên chúng đều mặc áo mới đi giày mới. Chúng giẫm nước nô đùa trước cửa miếu, nụ cười hồn nhiên hoạt bát, không mang mảy may ác ý, dường như không hề cảm thấy "đồ xấu xí" là lời không hay, cũng chẳng cảm thấy câu nói của mình làm tổn thương người khác, thật sự chỉ cho rằng gọi như vậy thú vị mà thôi.

Thiếu niên nọ siết chặt nắm tay, nhưng quả đấm quá nhỏ, không hề có sức đe dọa, đám trẻ ngoài cửa lại hét: "Hôm nay đồ xấu xí lại phải ngủ trong miếu rồi, coi chừng về nhà mẹ ngươi đánh chết ngươi!"

Tạ Liên cau mày. Một con mắt lộ ra dưới lớp băng của thiếu niên nọ đỏ ngầu, cậu giơ nắm đấm giận dữ gào lên: "Ta không có nhà!! Ta không có mẹ! Bà ấy không phải mẹ ta! Cút hết! Cút hết đi! Còn nói nữa ta đánh chết các ngươi!!!"

Nhưng đám trẻ kia lại chẳng sợ hãi gì, thè lưỡi: "Ngươi dám đánh bọn ta, coi chừng bọn ta lại mách cha ngươi, để ông ấy dạy dỗ ngươi."

Có đứa nháy mắt ra hiệu: "Phải rồi, ngươi không có mẹ là vì mẹ ngươi không cần ngươi. Ngươi cũng không có nhà, người nhà ngươi đều ghét bỏ ngươi. Cho nên ngươi chỉ có thể ở trong ngôi miếu đổ nát này..."

Thiếu niên nọ thình lình hét to một tiếng, nhào tới.

Vóc người cậu bé tuy nhỏ nhưng đầy khí thế, tiếng hét dữ dội dọa cho mấy đứa kia muốn bỏ chạy, nhưng đứa đang đánh xáp lá cà với cậu hô lên: "Sợ cái gì! Bọn mình đồng người mà!" Thế là cả đám quay về, xúm lại kéo cậu đánh túi bụi. Tạ Liên thấy chướng mắt, bèn vung tay, một sức mạnh quái lạ đột nhiên xuất hiện trong không khí tách hai tốp trẻ ra. Ngay sau đó, mặt đất bắn lên một luồng bọt nước vô cùng mạnh mẽ, hất đám thiếu niên kia ngã nhào.

Dù sao cũng là trẻ con, bỗng dưng bị ngã nhào một cú kỳ dị, còn uống cả ngụm nước bẩn lẫn bùn đất, áo mới trên người cũng ướt hết, trở nên còn bẩn thỉu xấu xí hơn kẻ mà mình chê cười, chúng lập tức chuyển từ cười ha hả sang khóc hu hu, bò dậy, sướt mướt cầm ô chạy vụt đi.

Tạ Liên lắc đầu. Y đường đường vỡ thần, chém tà ma quỷ quái, phù hộ xuất hành bình an, đây là lần đầu tiên can thiệp vào cuộc tranh chấp trẻ con này, cho dù là đuối bên xấu đi cũng chẳng cảm thấy thành công chút nào. Y quay đầu lại nhìn thiếu niên nọ, chợt ngẩn ra.

Trong lúc hỗn loạn, băng vải trên đầu cậu bé bị giật xuống phân nửa, trên nửa gương mặt lộ ra chi chít vết bầm tím, hiển nhiên không phải do vừa rồi bị đánh. Tạ Liên còn chưa kịp nhìn kỹ, cậu đã lẳng lặng quấn băng lại, ôm đầu gối, ngồi bên chân pho tượng.

Tạ Liên đến ngôi miếu Thái Tử này, vốn muốn tìm một chỗ gần để triệu tập Phong Tín và Mộ Tình, truyền lệnh và bàn bạc chuyện quan trọng, nào ngờ lại gặp bạn nhỏ này, không kìm được bắt đầu để ý. Phát lệnh triệu tập xong, y ngồi xổm bên cạnh quan sát cậu bé. Chưa được bao lâu, bụng thiếu niên nọ réo ùng ục. Trong khay cúng có ít hoa quả và bánh ngọt, tuy trông khô quắt không ngon lắm, nhưng méo mó có còn hơn không. Tạ Liên bèn chọn một quả, nhẹ nhàng ném lên người cậu.

Thiếu niên nọ bị quả đập trúng, vụt giơ hai tay ôm đầu, cuộn tròn, bày ra tư thế phòng ngự, như thể thứ ném lên người cậu là một tảng đá, hơn nữa sẽ có nhiều đá hơn ném tới ngay vậy. Hồi lâu, dáo dác nhìn quanh, phát hiện chỉ là hoa quả chứ không có kẻ thứ hai ở đây, cậu thoáng ngập ngừng rồi nhặt lên, lau vào áo mấy cái, đoạn đặt trở về khay cúng, thà nhịn đói cũng không ăn đồ cúng trong khay.

Tiếp theo, cậu đi tới cửa, nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài, dường như muốn ra ngoài tìm thức ăn. Nhưng mưa to quá, cậu không muốn dầm mưa nữa nên lại quay về, cuộn mình ngủ bên chân pho tượng.

Lúc này, Phong Tín và Mộ Tình nhận lệnh chạy tới. Bọn họ đã biết được tin xấu qua thông linh, sắc mặt so với ngày thường nghiêm túc hơn nhiều. Phong Tín thắc mắc: "Điện hạ, huynh đi đâu tìm được ngôi miếu Thái Tử bé tí tẹo thế này? Tại sao phải truyền lệnh ở đây?" Vừa cúi đầu, chợt thấy một người co ro nằm dưới đất, suýt nữa thì giẫm phải, hắn buột miệng: "Mẹ nó, sao lại có thằng nhóc ở đây?!"

Thiếu niên nằm trên đất trở mình, giơ tay quệt mặt một cái, không ngờ quệt ra máu ở mũi và khóe môi.

Thấy vậy, Tạ Liên nói: "Không thể để đệ ấy cứ nằm thế này được."

Phong Tín nói: "Điện hạ, chuyện gấp như lửa cháy đến nơi rồi, lúc này không rảnh lo chuyện nhỏ này đâu. Nhà nó ở đâu? Ta đưa nó về?"

Tạ Liên nói: "Đệ ấy có nhà, nhưng có lẽ ở nhà không tốt lắm. Song miếu này cũng không tốt. Trên người đệ ấy còn có vết thương."

Thần quan của Thượng Thiên đình xưa nay chưa từng có vị nào tiếp nhận hết tất cả lời cầu nguyện của tín đồ. Phải biết tín đồ trên đời hằng hà sa số, lo cho từng người chẳng phải sẽ phiền chết hay sao, vì vậy có lúc thần quan sẽ mắt nhắm mắt mở, vờ như không nghe thấy vài lời cầu nguyện nhỏ nhặt không đáng kể hoặc tế nhị, có thể bớt được nhiều phiền hà. Nhưng có lẽ do Tạ Liên còn quá trẻ, tràn trề nhiệt tình, vẫn chưa đến lúc tán thành kiểu ứng biến linh hoạt này. 

Y thoáng ngẫm nghĩ, đoạn cầm chiếc ô mà người qua đường tặng, đi ra ngoài miếu.

Tạ Liên chậm rãi mở ô ra, hạt mưa gõ lộp độp trên mặt ô. Thiếu niên nọ nằm dưới đất nghe tiếng, tưởng có người đến gần nên khẽ cục cựa. Nhưng chắc nghĩ rằng có người đến cũng chẳng liên quan đến mình, nó lại nằm yên. Tạ Liên đặt chiếc ô đã mở ở cửa, thiếu niên nọ nghe âm thanh vang mãi không ngớt, có lẽ cuối cùng cũng thấy kỳ lạ, bèn đứng dậy đi ra xem thử, thấy một chiếc ô đỏ đặt nghiêng dưới đất trong màn mưa, giống như đóa hoa đỏ lẻ loi bung nở, lập tức sững sờ.

Thấy thiếu niên nọ xông tới ôm ô lên, Mộ Tình nói: "Điện hạ, đến bước này là được rồi. Làm lộ liễu quá để nó phát hiện sẽ sinh thêm rắc rối."

Ai dè, Tạ Liên chưa trả lời, thiếu niên nọ lại lao trở vào, đứng sau bọn họ gọi lớn: "Thái tử điện hạ!"

______________________________________________________________________

___


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro