Chương 3*: Tiên nhân rách nát ba lần lên Tiên Kinh 2
Năm xưa khi chủ nhân trở thành trò cười 3 vô, vô hương khói vô cung quan vô tín đồ, hai gã người hầu lại đều độ thiên kiếp, phi thăng thành đại Võ Thần tọa trấn một phương,tình trạng như vậy, ai cũng không nghĩ đến. Nếu muốn hỏi Tạ Liên người nào làm cho hắn cảm thấy xấu hổ hơn, là Phong Tín hay vẫn là Mộ Tình, hắn sẽ nói "Cũng khỏe a!" Nhưng nếu để người khác chọn, bọn họ là càng muốn xem Tạ Liên cùng Phong Tín lẫn nhau ẩu đả, vẫn là càng muốn xem Tạ Liên cùng Mộ Tình đánh lẫn nhau, mọi người mỗi người một ý. Rốt cuộc dù là ai đánh với ai, cũng đều rất đáng xem.
Bên kia hồi lâu không người trả lời, Phong Tín lại cũng một câu cũng không nói, trực tiếp trốn. Tất cả mọi người đều thập phần thất vọng. Tạ Liên liền tới dọn kết cục do mình bày ra, lại đánh chính mình mấy roi, nói: "Ta cũng không dự đoán được sẽ nháo thành như vậy, cũng không có ý định khiến chư vị thêm phiền toái."
Mộ Tình lạnh căm căm nói: "Nga, chuyện này thật đúng là quá khéo đi."
Không hẹn mà gặp, Tạ Liên cũng cảm thấy thật là quá khéo, như thế nào chuông vừa vặn rớt trúng Mộ Tình, lại hủy đi điện Phong Tín, khiến người khác tới xem, quả thực giống như là hắn có ý định trả thù. Nhưng sự thật không phải như thế, hắn chính là loại người mà trong một ngàn ly rượu chọn một ly hạ độc, vô luận chọn như thế nào đều tuyệt đối sẽ không chọn hạ độc người. Mộ Tình khẳng định sẽ không cảm thấy Tạ Liên có ý định trả thù, nhưng nhân gia trong lòng nghĩ như thế nào, ngươi cũng không có biện pháp, Tạ Liên cũng chỉ có thể nói: " Kim điện cùng các tổn thất khác của các vị ta sẽ tận lực bồi thường. Hy vọng có thể cho ta một chút thời gian."
Tuy rằng tất cả mọi người có thể cảm giác ra Mộ Tình vẫn còn muốn tiếp tục, nhưng rốt cuộc kim điện của hắn lại không bị hao tổn, chuông rơi trúng hắn cũng bị hắn bổ ra, bây giờ lại hùng hổ doạ người liền có vẻ khó coi, mất thân phận, vì thế hắn cũng trốn đi không nói. Tạ Liên vừa thấy, cục diện rối rắm đều tự đi rồi, liền cũng chạy.
Hắn nghiêm túc suy nghĩ nên lấy 888 vạn công đức như thế nào, ngày thứ hai, Linh Văn liền mời hắn đi một chuyến qua Linh Văn bảo điện.
Linh Văn là thần quan quản lý nhân sự, chưởng quản nhân sự trôi chảy, người thông truyền của toàn bộ thanh vân, cả tòa bảo điện từ mặt đất đến đỉnh chất đầy công văn cùng quyển trục, cảnh tượng này thập phần chấn động, khiến người sợ hãi. Tạ Liên một đường đi tới, mỗi thần quan đi từ Linh Văn Điện ra đều nâng chồng công văn cao hơn cả người, mặt không còn chút máu, không phải vẻ mặt đơ mất mà là vẻ mặt chết lặng. Vào đại điện, Linh Văn xoay người nhìn hắn nói: "Điện hạ, Đế Quân có việc muốn nhờ, ngươi có nguyện giúp hắn một tay?"
Thiên giới có rất nhiều vị chân quân, nguyên quân, nhưng có thể xưng được xưng đế quân, chỉ có một vị. Vị này nếu là muốn làm việc gì cho tới bây giờ cũng không cần cầu người khác. Tạ Liên giật mình, nói: "Chuyện gì?"
Linh Văn đưa cho hắn một quyển trục, nói: "Gần đây ở phương bắc có một đám đại tín đồ liên tiếp cầu phúc, nghĩ đến chắc có chuyện không tốt."
Cái gọi là đại tín đồ là để chỉ 3 loại người: + Loại thứ nhất, kẻ có tiền, nhả tiền ra thắp hương làm pháp, xây cất cung quan miếu thờ; + loại thứ 2, người truyền đạo, có thể hướng người khác tuyên pháp giảng đạo; + loại thứ 3, người tín niệm,người có thể xác và tinh thần hoàn toàn thông suốt. Trong đó loại thứ nhất là nhiều nhất, càng là kẻ có tiền thì lại càng kính sợ thần quỷ, mà trên đời này kẻ có tiền như cá diếc qua sông; loại thứ 3 là ít nhất, bởi vì nếu thật có thể làm được tới một bước này, như vậy người này cảnh giới nhất định rất cao, cách phi thăng cũng không xa. Theo như lời nói của Linh Văn, rõ ràng chính là loại người thứ nhất. Linh Văn nói: "Đế Quân hiện nay không rảnh lo phương bắc, nếu ngươi nguyện ý thay thế hắn đi một chuyến, đến lúc đó vô luận đám đại tín đồ này lúc tạ lễ dâng lên được bao nhiêu công đức, đều dâng cho ngươi. Như thế nào?"
Tạ Liên đưa tay tiếp nhận quyển trục, nói: "Đa tạ."
Này rõ ràng là Đế Quân đang giúp hắn, lại còn hỏi hắn có nguyện ý hay không giúp chính mình, Tạ Liên lẽ nào không nhìn ra được, nhưng cũng không tìm thấy được lời nào có thể biểu đạt tâm tình lúc này, cũng chỉ có thể nói hai chữ "Đa tạ". Linh Văn nói: "Ta chỉ phụ trách làm việc, muốn cảm tạ liền chờ Đế Quân trở về ngươi chính mình hướng hắn nói lời cảm tạ đi. Đúng rồi, ngươi có cần dùng thêm pháp bảo gì, ta có thể làm ra cho ngươi."
Tạ Liên nói: "Không cần. Dù ngươi cho ta pháp bảo, xuống dưới đó ta liền trở nên không có pháp lực, cũng không thể dùng a."
Tạ Liên bị biếm trích liên tiếp hai lần, pháp lực mất hết. Ở Thiên giới còn tốt, Thiên giới là nơi thiên tiên hội tụ, linh khí dư thừa, cuồn cuộn không dứt, hạ bút thành văn liền có thể hóa thành pháp lực chính mình dùng, một khi trở lại nhân gian, hắn đã có thể bị choáng váng, pháp lực lại mất, chỉ có thể tìm người mượn một chút để dùng, có nhiều bất tiện.
*Hạ bút thành văn: hễ cầm đến bút thì viết thành văn. cứ cần là có
Linh Văn nói: "Kia...... Tốt nhất vẫn là hướng các Võ Thần khác mượn vài tên võ quan."
Nhóm Võ Thần đương nhiệm không phải không quen biết hắn thì cũng chính là không thích hắn, điểm này Tạ Liên rõ hơn ai hết, hắn nói: "Cũng không cần. Ngươi mượn không được người."
Linh Văn lại như có suy tính, nói: "Trước, cứ thử xem."
Thử chút cũng không thiệt, Tạ Liên không tán đồng cũng không phản đối, để nàng thử. Linh Văn liền vào Thông Linh Trận, nói: "Chư vị, Đế Quân nói ở phương bắc có việc quan trọng, cần dùng người gấp. Vị Võ Thần nào có thể cho chúng ta mượn hai gã võ quan trong điện của chính mình hay không?"
Vừa dứt lời, Mộ Tình thanh âm liền nhẹ nhàng mà xông ra: "Đế Quân hiện nay không ở phương bắc, là cho Thái Tử điện hạ mượn đi."
Tạ Liên nghĩ thầm: "Ngươi là suốt ngày đều canh giữ ở Thông Linh Trận sao......"
Linh Văn chắc có cùng suy nghĩ với hắn đi, cười nói: "Huyền Chân, ta hai ngày này ở trong trận đều nhìn thấy ngươi, xem ra gần đây ngươi thực nhàn nha? Chúc mừng chúc mừng."
Mộ Tình nhàn nhạt nói: "Ta tay bị thương, ở dưỡng thương."
Chư vị thần quan thầm nghĩ: " Tay ngươi ngày xưa phá núi đoạn hải cũng không nói chơi, chỉ bổ cái chuông cũng cần dưỡng thương?"
Linh Văn lúc trước vốn định lừa hai tên lại đây làm việc rồi lại nói, Mộ Tình đoán một chút liền biết, lại còn nói ra, đến nước này khẳng định tìm không ra người giúp. Quả nhiên, sau một lúc lâu không một người đáp ứng lời triệu, Tạ Liên đối với chuyện này cũng không có gì lạ, đối với nàng nói: "Ngươi xem, ta nói rồi mượn không được người."
Linh Văn nói: "Huyền Chân nếu không lên tiếng, có thể mượn được."
Tạ Liên cười nói: "Ngươi nói như tỳ bà che nửa mặt hoa, sương mù xem hoa mỹ ba phần, nhân gia tưởng được làm việc cho Đế Quân, đương nhiên kêu liền sẽ tới, nhưng nếu tới mà phát hiện là cùng ta cộng sự, chỉ sợ muốn náo loạn, lại như thế nào có thể đồng tâm hiệp lực. Ta dù sao một người đã quen, cũng không gặp cảnh thiếu tay, thiếu chân, cứ như vậy đi. Làm phiền ngươi, bây giờ ta liền đi."
Linh Văn cũng không còn cách nào, nói: "Thiên Quan chúc phúc."
Tạ Liên trả lời: "Không gì kiêng kỵ!" Vẫy vẫy tay, tiêu sái rời đi.
Ba ngày sau, nhân gian, phương bắc.
Bên đường lớn có một gian trà bánh nhỏ, mặt tiền của cửa hiệu không lớn, tiểu nhị đơn giản, nhưng quý ở cảnh đẹp. Có sơn có thủy, có người có thành. Đều có, không nhiều lắm; không nhiều lắm, vừa lúc. Nếu là tương phùng tại đây, tất sẽ thành một điều đáng nhớ. Trong cửa hàng người hầu trà thanh nhàn cực kỳ, thời điểm không khách, liền dọn cái ghế ngồi ở cửa, xem sơn xem thủy, xem người xem thành, xem đến vui tươi hớn hở, nhìn đến xa xa trên đường một người bạch y đạo nhân đang đi tới , đầy người phong trần, giống như đã đi rất lâu rồi. Đi đến gần, thoáng thấy tiểu điếm, bỗng nhiên ngừng lại, chậm chạp lùi về, vừa đỡ mũ trúc, ngẩng đầu nhìn thoáng qua biển hiệu, cười nói: "' Tương Phùng Tiểu Điếm ', tên thú vị."
*Tương phùng: gặp gỡ nhau.
Người này tuy rằng nhìn thoáng qua có vẻ mệt mỏi, thần sắc lại là cười tủm tỉm, người ngoài nhìn hắn cũng không khỏi nhếch miệng cười theo. Hắn lại hỏi: "Làm phiền, xin hỏi Dữ Quân Sơn là ở gần đây sao?"
Người hầu trà chỉ cho hắn phương hướng, nói: "Là vùng này."
Người này thở hắt ra, thiếu nước đem cả linh hồn thổi ra theo, thầm nghĩ: "Rốt cuộc tới rồi."
Đúng là Tạ Liên.
Hắn ngày ấy rời khỏi Tiên Kinh, vốn định hạ phàm ở địa điểm tốt, muốn dừng ở phụ cận Dữ Quân Sơn. Ai ngờ hắn tiêu sái mà rời đi, tiêu sái mà nhảy xuống, tay áo cũng tiêu sái bị vướng vào mây một chút, đúng vậy, bị vướng vào mây một chút, hắn cũng không biết rốt cuộc như thế nào vướng lên, dù sao từ vạn trượng trên trời cao lăn một cái, lăn xuống tới nơi liền không biết chính mình ở đâu. Đi bộ ba ngày, rốt cuộc cũng đi tới địa điểm vốn định hạ phàm lúc đầu, trong khoảng khắc ấy, xúc động vạn lần.
Tạ Liên vào cửa hàng, ngồi vào bàn gần cửa sổ, gọi nước trà cùng điểm tâm, thật vất vả mới ổn định, chợt nghe ngoài phòng truyền đến một trận khóc sướt mướt, tiếng khua chiêng gõ trống. Một đám nam nữ già trẻ vây quanh kiệu hoa đỏ thẫm, từ trên đường lớn đi qua.
Tình huống này, thật sự là quỷ dị cực kỳ. Một đội ngũ, vừa nhìn vào tựa đội ngũ đưa thân, nhưng nhìn kĩ, biểu tình trên mặt của những người này, có nghiêm túc, có bi thương, có phẫn nộ, có sợ hãi, nhưng vấn đề chính là không có vui sướng, vô luận như thế nào cũng không giống bộ dáng làm hỉ sự. Người hầu trà tay cầm ấm đồng, nhấc lên cao cao, nhìn một chút, cũng thấy được tình hình trên đường cái, nhưng cũng chỉ lắc lắc đầu xong liền đi xuống.
Tạ Liên nhìn theo đội ngũ kì quái kia đi xa, đang muốn lấy ra quyển trục L inh Văn cấp cho xem lại một lần, chợt thấy có cái gì lóa mắt chợt lóe mà qua. Hắn vừa nhấc đầu, một con bướm màu bạc từ trước mắt hắn bay qua.
Bướm bạc trong suốt óng ánh trong không trung bay qua, lưu lại dấu vết lộng lẫy, mỹ cực u cực. Tạ Liên nhịn không được hướng nó vươn tay. Bướm bạc này như có linh tính thật sự, chẳng những không sợ, ngược lại dừng lại ở đầu ngón tay hắn, hai cánh lấp lánh, dưới ánh nắng, phảng phất như là ảo ảnh trong mơ, chỉ chốc lát sau, liền bay đi.
Tạ Liên đối với nó vẫy vẫy tay, xem như cáo biệt, lại quay đầu lại, trên bàn hắn lại nhiều hơn hai người.
Bàn có bốn hướng, hai người một trái một phải, các chiếm một phương, hai bên đều là thiếu niên mười tám chín tuổi, bên trái càng cao, rất là minh tuấn, bên phải cực bạch, rất là thanh tú.
Hai người sắc mặt đều không quá đẹp.
Tạ Liên nói: "Hai vị là......?"
Bên trái nói: "Nam Phong."
Bên phải nói: "Phù Dao."
Tạ Liên thầm nghĩ: "Ta không phải hỏi tên các ngươi......"
Lúc này, Linh Văn bỗng nhiên truyền âm lại đây.
Nàng nói: "Điện hạ, có hai vị tiểu Võ Quan ở Trung Thiên Đình nguyện ý tiến đến hiệp trợ, bọn họ đã đi xuống tìm ngươi, lúc này cũng nên tới nơi."
Cái gọi là Trung Thiên Đình, tự nhiên là cùng Thượng Thiên Đình giống nhau. nhóm thần quan trên Thiên giới, có thể đơn giản chia làm hai loại: Phi thăng, cùng không phi thăng. Thượng Thiên Đình, tất cả đều là thần quan tự mình phi thăng, toàn bộ Thiên giới không quá trăm vị, cực kỳ quý giá, mà Trung Thiên Đình, đều là người được "Chọn mặt" đem theo, nghiêm khắc mà nói, kỳ thật phải gọi đầy đủ là "Đồng thần quan", nhưng thời điểm mọi người gọi thường thường sẽ tỉnh lược bớt chữ "Đồng".
Như vậy, có Thượng Thiên Đình cùng Trung Thiên Đình, vậy có Hạ Thiên Đình hay không?
- Không có.
Kỳ thật, ở thời điểm Tạ Liên lần đầu tiên phi thăng, vẫn có. Khi đó, phân ra Thượng Thiên Đình cùng Hạ Thiên Đình. Nhưng sau đó, mọi người lại phát hiện một vấn đề: Lúc tự giới thiệu, mở miệng nói "Ta đến từ Hạ Thiên Đình", thật là khó nghe. Có một chữ "Hạ", liền cảm thấy kém hơn một bậc, phải biết trong bọn họ tất cả đều thiên phú hơn người, pháp lực cường thịnh, chỉ cách thần quan chân chính một đạo thiên kiếp, nói không chừng ngày nào đó liền tới? Có người liền đề nghị sửa một chữ, biến thành "Ta là đến từ Trung Thiên Đình", liền dễ nghe hơn nhiều. Tuy rằng kỳ thật đều thể hiện cùng ý nghĩa. Tóm lại, sau khi sửa, Tạ Liên cũng chưa quen được.
Tạ Liên nhìn hai vị tiểu võ quan, sắc mặt một cái so với một cái lại càng khó coi, hoàn toàn không giống bộ dáng "Nguyện ý tiến đến hiệp trợ", nhịn không được hỏi: "Linh Văn a, ta nhìn bọn họ không giống tới giúp ta làm việc, càng như tới lấy đầu chó của ta thì hơn. Ngươi đừng có bắt người ta lại đây."
Đáng tiếc, câu này của hắn tựa hồ là không thể truyền đi, bên tai cũng nghe không thấy tiếng Linh Văn. Nghĩ chắc là rời Tiên Kinh quá lâu, pháp lực đều mất hết.
Tạ Liên không biết làm sao, đối với hai vị tiểu võ quan trước mặt cười cười, nói: "Nam Phong cùng Phù Dao đúng không? Các ngươi nguyện ý tiến đến tương trợ, thật là thập phần cảm tạ."
Hai người đều gật đầu một cái, Tạ Liên kêu người hầu trà mang thêm hai cái chén, nâng trà lên, thổi thổi lá trà, thuận miệng hỏi một câu: "Các ngươi là người của điện nào?"
Nam Phong nói: "Nam Dương điện."
Phù Dao nói: "Huyền Chân Điện."
"......"
Chuyện này thật đúng là khiến người sợ hãi.
Tạ Liên nuốt xuống một miệng trà, nói: "Tướng quân nhà các ngươi cho các ngươi lại đây sao?"
Hai người cùng nói: "Tướng quân của nhà chúng ta không biết."
Tạ Liên nghĩ nghĩ, lại nói: "Kia, các ngươi biết ta là ai sao?"
Nếu hai gã tiểu võ quan này mơ màng hồ đồ liền bị Linh Văn lừa gạt tới đây, căn bản không biết chính mình đang giúp ai, trở về lại còn bị mắng, chuyện này thật không đáng giá.
Nam Phong nói: "Ngươi là Thái Tử điện hạ."
Phù Dao nói: "Ngươi là nhân gian chính đạo, ngươi là trung tâm thế giới."
Tạ Liên nghẹn một chút, có chuyện không rõ hỏi Nam Phong: "Hắn mới trợn trắng mắt phải ko?"
Nam Phong nói: "Đúng vậy. Làm hắn lăn đi."
Nam Dương cùng Huyền Chân quan hệ không tốt, này cũng không phải bí mật gì, Tạ Liên khi nghe nói việc này cũng không giật mình, Phong Tín cùng Mộ Tình trước kia quan hệ liền chẳng ra gì, chỉ là khi đó hắn là chủ bọn họ là tớ, Thái Tử nói các ngươi không cần cãi nhau các ngươi phải làm bạn tốt, cả hai liền không trở mặt, thật sự nhịn nhiều lời với đối phương, hiện tại không cần phải giả mù sa mưa. Cho nên, Nam Dương điện cùng Huyền Chân Điện quanh năm xem nhau như kẻ thù, ngay cả tín đồ dưới phàm của hai vị thần quan ở Đông Nam cùng Tây Nam đều không xem trọng đối phương. Hai vị trước mặt này chính là ví dụ điển hình. Phù Dao cười lạnh nói: "Linh Văn chân quân nói tự nguyện liền có thể tới, dựa vào cái gì có thể kêu ta lăn trở về."
Hai chữ "Tự nguyện", dùng biểu tình cái biểu tình này của hắn mà nói ra, thật sự không có năng lực thuyết phục. Tạ Liên nói: "Ta xác nhận một chút. Các ngươi thật là tự nguyện thật sao? Nếu không muốn thì ngàn vạn cũng không cần miễn cưỡng a."
Hai người toàn nói: "Ta tự nguyện."
Nhưng xem hai bộ mặt ủ rũ nặng nề, giống như Tạ Liên đang ép bọn họ nói "Ta tự sát".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro