3th
"Chị trong này nghe nói có tiệm bánh ngon lắm nè" Thanh nhìn sang chị ca sĩ nhà mình, gần đây trong cộng đồng đang rần rần một tiệm bánh vừa ngon trang trí lại xinh nên cậu cũng muốn thử qua.
"Hả trong cái chợ nhỏ này á hả" Yến nhìn qua cửa xe đập vào mắt chị là một khu chợ nhỏ có phần cổ kính nhìn khá ồn ào.
"Đúng rồi chị muốn ăn không em mua thêm cho chị một phần"
"Chị muốn vô coi thử"
"OK"
Chiếc Maserati màu trắng ngọc trai, vốn dĩ đã là một điểm nhấn xa hoa, càng trở nên nổi bật khi dừng ở gần cuối con đường đối diện với những sạp hàng và quần áo đã bắt đầu dọn dẹp. Cửa xe mở ra và một đôi chân dài thon gọn, cùng chiếc váy midi lụa màu xanh ngọc bích sang trọng bước xuống. Chị đội một chiếc mũ lưỡi trai, mang kính đen che đi gần nửa khuôn mặt thanh tú nhưng khí chất ngôi sao cùng chiếc túi xách Hermès nhỏ gọn trên tay vẫn khiến vài người đi đường phải ngoái nhìn.
Tiệm bánh mà cậu trợ lý của chị vừa giới thiệu khác biệt hoàn toàn với không khí nơi nó đang trú ngụ. Nó gợi lên sự hoài cổ nhẹ nhàng, mặt tiền sơn màu xanh rêu đã phai màu theo thời gian, cửa kính viền gỗ cũ kỹ và một tấm biển hiệu nhỏ bằng gỗ khắc chữ viết tay.
Bước qua bậc cửa, Dương Hoàng Yến như bước vào một thế giới khác. Mùi hương là thứ đầu tiên chào đón chị, một tổ hợp quyến rũ và nồng nàn của bơ lạt Pháp, sữa tươi thanh trùng, vani tự nhiên và một chút hương caramel cháy nhẹ. Mùi hương ấy đậm đặc đến mức gần như có thể cảm nhận được bằng vị giác.
Không gian bên trong nhỏ nhưng ấm cúng lạ thường. Ánh sáng vàng dịu từ những chiếc đèn treo kiểu cổ đổ bóng lên những chiếc bàn gỗ sồi mộc mạc và kệ trưng bày bánh. Điều đặc biệt nhất là âm nhạc, thay vì tiếng nhạc pop điện tử hay ca khúc thịnh hành, tiệm đang phát một bản nhạc du dương từ chiếc máy phát đĩa than có phần cũ kĩ đặt trên quầy. Tiếng nhạc hơi rè, ấm áp và lãng đãng, khiến cả không gian như được bao bọc trong một lớp nhung êm ái.
Mặc dù là buổi chiều muộn, tiệm vẫn khá đông khách, chủ yếu là các cô gái trẻ và vài cặp đôi đang rủ rỉ trò chuyện cùng nhau. Quầy bánh trưng bày gần như đã vơi, chỉ còn lại vài chiếc Croissant vàng ươm, Bánh Mousse Chanh dây rực rỡ và những lát Bánh Mì Hoa Cúc được gói cẩn thận. Vì tiệm không có nhiều nhân viên, chỉ có một cô bé phụ bếp đang hối hả đóng gói, nên khi hai người bước vào không một ai trong quầy ra đón tiếp hay giới thiệu.
Thanh hơi nhíu mày, định gọi cô bé phụ bếp thì cánh cửa phía sau quầy hàng bật mở, một người phụ nữ trẻ bước ra.
Cô ấy mặc chiếc tạp dề linen màu kem, mái tóc đen dài búi hờ gọn gàng để lộ phần gáy trắng ngần. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn long lanh và nụ cười rạng rỡ, pha trộn giữa vẻ duyên dáng cổ điển và sự tươi trẻ hiện đại. Dù đang đeo găng tay làm bánh và hơi lấm tấm một ít bột mì ở gấu áo, vẻ ngoài của cô ấy vẫn toát lên một sự chỉnh chu, thu hút.
Nhìn thấy hai vị khác có phần bí hiểm ở quầy em nở nụ cười tươi tắn như đóa hoa và cất giọng.
"Xin lỗi quý khách đã phải chờ, chào mừng đến với An. Cửa hàng tụi em đang hơi quá tải một chút. Em xin lỗi vì đã nhận ra chị hơi muộn. Chị cần dùng gì ạ?"
Giọng nói của cô chủ tiệm thực sự ấn tượng. Nó không phải là kiểu ngọt ngào giả tạo của nhân viên phục vụ, mà là một chất giọng ấm áp, trong trẻo như tiếng chuông gió, mang theo một sự nhẹ nhàng, chân thành hiếm thấy.
"..." bán bánh mà xinh dữ dị trời.
"Chào bạn" Dương Hoàng Yến mỉm cười, nụ cười chân thật hiếm "Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua và bị mùi thơm từ bánh của tiệm bạn cuốn vào đây, mùi bơ thơm quá"
Em chỉ tự hỏi sao chị Yến lại tìm được đến đây rồi nhưng theo cách nói chuyện hình như chị Yến không biết mặt em thì phải, à cũng đúng thôi đa phần trong các buổi diễn em đều đeo một đoạn vải màu trắng để che đi đôi mắt nên có thể nhiều người đến xem nhiều lần cũng không biết rõ khuông mặt của em.
Trâm cười dịu dàng, bước ra sau quầy, nhẹ nhàng nói: "Mùi thơm là đặc sản của tụi em đó ạ. Chị muốn dùng bánh tại chỗ hay mang về ạ? Em nghĩ chị nên thử món Tart Trứng Nướng Mật Ong vừa ra lò, nó là một sự kết hợp giữa hương thơm truyền thống và vị béo thanh của sữa ạ"
Cách nói chuyện vừa ngọt ngào, vừa khéo léo giới thiệu sản phẩm mà không hề bị gượng ép của em, cùng với không gian yên tĩnh và mùi hương dễ chịu của tiệm, đã khiến Dương Hoàng Yến hoàn toàn bị chinh phục. Cô ca sĩ, vốn quen với những bữa tiệc xa hoa và sự phục vụ chu đáo của các nhà hàng năm sao hay những buổi gặp mặt có phần kịch bản, giờ đây lại tìm thấy một sự an ủi và bình yên bất ngờ trong tiệm bánh trong con phố nhỏ này.
"Vậy thì cho tôi ba chiếc Tart Trứng Nướng Mật Ong cùng với hai cái Croissant, mang về nhé. Mà này, bạn có thể cho tôi biết tên chiếc đĩa than đang phát không?" Dương Hoàng Yến biết rằng khi nhìn thấy nụ cười của cô gái trẻ hòa cùng mùi thơm nhẹ nhàng ở nơi đây, cô đã tìm thấy một nơi để trốn khỏi ánh đèn sân khấu, một nơi mà cô sẽ còn quay lại rất nhiều lần nữa.
Em chưa kịp trả lời chị đã có một cậu nhân viên mở cửa sau ra "Chị ơi sao còn ở đây, cháy bánh bây giờ để em gói bánh cho khách cho".
Kể từ lần ghé thăm định mệnh đó, tiệm bánh "An" và hình ảnh cô gái nhỏ trong tiệm đã động lại một hình ảnh dịu dàng trong tâm trí Dương Hoàng Yến. Suốt một tuần sau, dù lịch trình dày đặc với phòng thu, buổi chụp hình và các buổi diễn xa nhà, Yến luôn thấy mình bất giác nhớ về mùi bơ nồng nàn và chất giọng ấm áp, trong trẻo như tiếng chuông gió của em.
Nữ ca sĩ vốn dĩ là một người kín đáo, sống nội tâm và luôn giữ một khoảng cách lạnh lùng, chuyên nghiệp với thế giới bên ngoài. Chị quen với sự cô đơn và hiếm khi bị rung động bởi bất cứ điều gì thế nhưng sự đối lập hoàn toàn giữa cái náo nhiệt của khu chợ và sự yên bình toát ra từ tiệm bánh nhỏ, đặc biệt là từ em đã gieo vào lòng chị một hạt giống tò mò lạ thường.
Cuối cùng vào chiều thứ Hai, khi vừa kết thúc buổi tổng duyệt cho một show diễn lớn, Yến viện cớ muốn mua thêm vài cái bánh cho các bạn diễn và bảo Thanh lái chiếc Maserati quay lại góc phố quen thuộc.
Ánh nắng đã dịu đi nhưng khu chợ vẫn đông đúc, khi chiếc xe dừng lại trước "An", Yến cảm thấy tim mình hơi hẫng đi một chút.
Bước vào tiệm, mọi thứ vẫn vậy từ ánh đèn vàng, tiếng đĩa than rè đang phát bản nhạc Jazz cổ điển và mùi bơ vani vẫn mê hoặc. Nhưng người đứng sau quầy không phải là em. Đó là một cô gái trẻ khác, có mái tóc nhuộm highlight và đeo chiếc vòng cổ choker cá tính hoàn toàn đối lập với hình ảnh em gái mặc tạp dề dịu dàng linen lần trước.
Dương Hoàng Yến cố giữ giọng điềm tĩnh nhất có thể.
"Chào em," cô nói, tay nhẹ nhàng chạm vào mặt kính tủ bánh "Hôm nay tiệm còn loại Tart Trứng Nướng Mật Ong không?"
"Dạ còn, chị lấy bao nhiêu chiếc ạ?" Cô nhân viên trả lời, giọng nói nhanh nhẹn nhưng không có sự dịu dàng như Yến mong đợi.
"À, lấy cho chị 10 chiếc cùng với vài cái Croissant" khi cô gái bắt đầu gói bánh chị lại không nhịn được mà lên tiếng "Chị muốn hỏi, bạn nữ tóc nâu xinh xinh cao cao người Bắc, cô ấy có ở đây không?" Yến hỏi, sự mong đợi pha chút ngượng ngùng khiến cô phải cố ý cúi xuống xem bánh để che giấu.
Cô nhân viên ngước lên nhìn cô ca sĩ đã quá quen mặt trong các show âm nhạc mà mình thường xuyên đón xem "Dạ chị Trâm hả chị? Chị chủ chỉ ghé qua vào buổi chiều để kiểm tra nguyên liệu hoặc tự tay làm một số mẻ bánh đặc biệt, mà chị ấy cũng ít khi qua tiệm lắm, chị ấy vừa rời đi lúc 4 giờ rồi ạ"
Thông tin cô nhân viên cung cấp như một gáo nước lạnh tạt vào sự háo hức nơi con tim của Dương Hoàng Yến. "Ít khi đến tiệm", "chỉ ghé vào buổi chiều" hóa ra, người cô gặp chỉ là một sự xuất hiện ngẫu nhiên, hiếm hoi. Em không phải là người đứng bán bánh mỗi ngày như cô lầm tưởng. Hơn nữa, việc biết em chính là chủ tiệm, người tạo ra tất cả sự tinh tế và hương vị tuyệt vời nơi đây, càng khiến hình ảnh của cô gái chạm đến nàng hơn.
"Vậy à cảm ơn em" Yến đáp, giọng hơi chùng xuống. Chị cầm lấy túi bánh rồi rời đi, không còn thấy hứng thú với mùi thơm nơi đây nữa.
Ra khỏi "An", sự tĩnh lặng đã biến mất, nhường chỗ cho sự trống rỗng nơi trái tim và không khí ồn ào từ khu chợ. Yến tựa lưng vào ghế da êm ái của chiếc Maserati, cảm thấy sự mệt mỏi từ buổi tập bắt đầu trở lại.
Cậu trợ lí quay sang nhìn chị "Có chuyện gì không ổn hả chị"
"Không có gì" Yến nói khẽ, rồi lắc đầu "Đi thôi"
Chị không về nhà mà đi thẳng đến một quán bar sang trọng trên tầng thượng của một tòa nhà chọc trời, đối diện với Bến Bạch Đằng. Đó là nơi Yến hay đến để tìm kiếm sự an ủi trong ánh sáng mờ ảo, tiếng nhạc chillout và tầm nhìn toàn cảnh rực rỡ của thành phố. Ở đó, cô là Dương Hoàng Yến được chào đón và phục vụ bằng những ly cocktail đắt tiền nhất.
Khi chiếc Maserati băng qua cầu Thủ Thiêm, bóng tối đã bao phủ Sài Gòn. Ánh đèn neon bắt đầu rực sáng, tạo nên một khung cảnh tráng lệ, hối hả, phù hợp với tâm trạng muốn trốn chạy của cô.
Tại quán bar, Yến chọn một góc khuất, sát cửa sổ. Chị bỏ chiếc mũ ra, để mái tóc đen óng ả xõa xuống vai. Ly Martini đầu tiên được phục vụ nhanh chóng. Hơi lạnh và vị cay nồng của rượu xoa dịu thần kinh của chị, nhưng không làm tan đi hình ảnh đôi mắt long lanh của em dưới ánh đèn vàng của tiệm bánh.
Yến đưa ly rượu lên môi, nhìn chằm chằm vào ánh đèn đường rực rỡ bên dưới. Cô nhận ra sự thất vọng lớn đến mức nào. Chị đã hi vọng được gặp lại em, được nghe chất giọng ấy thêm lần nữa, được trò chuyện vài câu về chiếc đĩa than hay loại bơ mà tiệm sử dụng. Có lẽ, chị đã mong chờ một chút phép màu giữa cuộc sống thường nhật khô khan của mình. Nhưng chị đã quên mất thế giới của mình và thế giới của em là hai cực đối lập, em thuộc về sự bình yên của những lát bánh thủ công và tiếng nhạc cổ điển còn chị thuộc về ánh đèn sân khấu chói lòa, tốc độ và sự cô đơn giữa đám đông.
Chị gọi thêm ly thứ hai, để mặc mình chìm sâu vào sự hối tiếc mơ hồ. Một nữ ca sĩ nổi tiếng, được hàng người ngưỡng mộ lại đang ngồi một mình trong một quán bar xa hoa, khao khát một lần gặp gỡ tình cờ với cô chủ tiệm bánh nơi góc phố.
Dương Hoàng Yến thở dài, nhìn sang hộp bánh tinh xảo kế bên thầm tự nhủ "Chắc chắn mình sẽ quay lại dù có phải chờ đợi cả ngày, mình cũng phải gặp cho bằng được em" Chị quyết tâm không để sự ngẫu nhiên vụt mất và sự thất vọng của ngày hôm nay chỉ càng làm cho khao khát gặp lại cô gái kia trở nên mạnh mẽ hơn.
Những ngày sau đó chị bận rộn với những buổi diễn xa thành phố, sự mệt mỏi sau những buổi diễn thăng hoa càng làm chị cảm thấy mệt mỏi hơn, chị muốn tìm một nơi để mình dựa vào.
Hôm qua chị đã về lại sài gòn và hôm nay Dương Hoàng Yến có một buổi diễn thành công rực rỡ tại Nhà hát Thành phố. Ánh đèn sân khấu, tiếng vỗ tay cuồng nhiệt của khán giả giống như một sự khích lệ cho tinh thần của chị. Khi chị hát, chị là nữ hoàng của khán giả là trung tâm của mọi ánh nhìn. Nhưng ngay khi bước vào hậu trường, chiếc vương miện vô hình lại rơi xuống, trả lại chị về với sự cô đơn quen thuộc.
Mệt mỏi và khao khát thoát khỏi hào quang rực rỡ vừa đeo đẳng, chị từ chối lời mời ăn mừng của ekip. Thay vì về nhà hay đến quán bar quen thuộc, một thôi thúc vô thức khiến Yến cầm lái chiếc xe cùng những suy nghĩ mông lung của mình tiến về một nơi yên bình.
Chiếc xe nhẹ nhàng lướt qua những con đường Sài Gòn khuya vắng và vô thức, bánh xe lại dẫn chị về khu chợ nhỏ. Đã gần mười hai giờ đêm, con đường vốn dĩ ồn ào giờ đây đã im lìm. Ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống con đường, Tiệm bánh "An" đóng cửa im ỉm, chỉ còn một ánh đèn le lói bên trong.
Yến định lái xe đi, nhưng khi chuẩn bị nổ máy ánh mắt chị chợt dừng lại. Dưới ánh đèn lờ mờ, ngay trước một cửa hàng hải sản nằm phía xa xa, có một hình dáng quen thuộc đang đứng cạnh một chiếc xe tải đông lạnh lớn.
Đó là em, tim Yến đập nhanh một nhịp, chị nhanh chóng đỗ xe không kịp suy nghĩ, Yến mở cửa bước xuống.
Em đang mặc chiếc áo khoác mỏng và quần jeans, mái tóc búi cao hờ hững, để lộ chiếc cổ thanh mảnh. Cô gái đang cúi xuống, tay cầm một cuốn sổ và chiếc bút bi, ghi chép gì đó một cách tỉ mỉ trên thùng xe tải. Ngay cả trong bộ trang phục giản dị đứng giữa bối cảnh lộn xộn của khu chợ đêm, sự nhẹ nhàng ấy vẫn không lẫn vào đâu được.
"Chào em" Yến cất giọng, âm thanh có phần hơi lớn trong không gian đêm khuya tĩnh lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro