Chap 32
-Cậu thích kem bạc hà?
-Ừm, cậu không thích sao?
-Không, tôi chỉ cảm thấy thật trùng hợp, tôi cũng rất thích nó...
Thấy Takemichi cười nhẹ, Senju cảm thấy thật yên bình. Takemichi, cậu cho dù ở đâu, cũng vĩnh viên không bao giờ thay đổi...
-Thực ra ban đầu tôi không thích bạc hà đâu, chính xác là tôi chưa từng thử nó trước đó.
Senju cắn 1 miếng, rồi uể oải nói.
-Vậy từ đâu mà cậu thích kem bạc hà?
-Tôi được 1 người bạn thân giới thiệu...
-Cậu ấy có vẻ là người tốt!
-Phải, cậu ta là người rất tốt...
Senju ngừng 1 lúc rồi lẩm bẩm:
-Là kiểu tốt đến ngu ngốc.
Takemichi liếm 1 chút, cảm nhận vị lạnh mà kem bạc hà mang lại, chầm chậm hỏi người bên cạnh:
-Cậu ấy đã đi đâu à?
Senju có chút ngạc nhiên nhìn về cậu, rồi lại nhìn xuống đất, ánh mắt đượm buồn:
-Cậu ấy đã đi, đi rất xa, xa đến nỗi tôi chẳng bao giờ thấy cậu ấy nữa...
Takemichi nghe xong cũng yên lặng. Nhưng cậu lại thấy Senju cười:
-Chí ít cũng nên hướng đến tương lai mà đúng không? Tôi cũng không thể cứ nhớ về quá khứ ấy mãi được, dù nó... cho đến cuối cùng vẫn là những kí ức thật tốt đẹp, trong cuộc sống của tôi...
Takemichi vỗ vai Senju:
-Rồi cuối cùng mọi chuyện cũng sẽ qua thôi. Cậu phải lạc quan lên, nếu không cậu ấy sẽ buồn đấy...
Senju sững người 1 lúc, kem bạc hà trên tay cậu cũng bắt đầu chảy.
-Có lẽ... cậu nói đúng!
Takemichi rất kém khoản an ủi người khác, ăn được nửa cây kem, cậu lơ đễnh nói:
-Cậu nói đó là khoảng thời gian tốt đẹp nhất với cậu... Vậy cậu cũng tạo ra những kỉ niệm đẹp với tôi đi?
-Được sao?
-Tất nhiên là được. Dù sao, Kim và An cũng đang yêu đương nhau, tôi không muốn làm kì đã cản mũi.
Senju đương nhiên đã được nghe nói về cái hiểu lầm tai hại của cậu từ Mitsuya, cậu chỉ biết cười khúc khích.
-Vậy nhờ cậu rồi, Takemichi.
-Làm bạn vui vẻ, Senju.
1 tình bạn thật đẹp. Nhưng đẹp đến mấy cũng sẽ có ngày tan vỡ ra, như những mảnh thủy tinh. Tuy đơn giản nhưng khi nó lấp lánh lại thực đẹp. Nhưng khi vỡ ra... lại khiến người ta đau đến tứa máu.
Senju vốn chẳng nghĩ nhiều tới vậy, cậu ấy đơn giản chỉ là muốn đền bù cho Takemichi mà thôi. Dù sao, cậu cũng muốn gần Takemichi hơn... dù chỉ 1 chút
Thật yên bình...
-Senju?
Takeomi nhìn em trai mình đang đi cạnh 1 thiếu niên khác thì ngạc nhiên.
Sau vụ kia, kể ra đã 3 tháng, Senju đã không nói gì với hắn nữa, kẻ cả Sanzu, cậu cũng không hé răng nửa lời. Về nhà, thi thoảng ậm ừ vài cái cho qua chuyện, còn lại cũng không quấn lấy hắn hay thằng kia nữa. Thế có được tính là chiến tranh lạnh không nhỉ?
Takeomi thực đau đầu, đến khi thằng nhóc kia chịu quay về làm lành, Senju lại cách mặt cả nhà là sao? Chẳng lẽ là vì cậu bé kia?
-Cậu là Takemichi?
-Anh biết tôi?
-Có thể cậu không biết, nhưng trên trường cậu nổi như cồn đấy. Hội trưởng hội học sinh 3 tháng vắng bóng, kẻ bí ẩn chưa bao giờ xuất hiện, lại đi học trở lại vào hôm trước. Đương nhiên, là ai cũng biết cậu cả.
-Thì a là vậy, tôi có làm phiền 2 người nói chuyện không?
-Đương nhiên l...
-Đương nhiên là không rồi Takemichi, tớ dẫn cậu đi ăn tiếp nhé?
-À... được
Takeomi chưa kịp nói xong Senju đã cắt ngang. Cậu không muốn gặp hắn chút nào cả. Có lẽ cậu phản ứng hơi quá nhưng kể từ vụ ấy, Takeomi vĩnh viễn không còn là anh trai trong tiềm thức của cậu nữa.
Takeomi nhìn Senju và Takemichi đi xa dần. Thầm hỏi rốt cuộc hắn đã sai chỗ nào?
Takeomi vĩnh viễn không thể thấy được cái sai của hắn. Shinichiro sống lại là sai sao? Hắn khi thấy người bạn thân nhất, tổng trưởng của mình sống lại là sai sao? Vốn rằng chưa bao giờ như thế. Takeomi luôn cho rằng sự hi sinh của Takemichi là xứng đáng, cậu ta chết, nhưng vẫn có thể cứu được nhiều người như vậy. Chẳng phải rất ý nghĩa sao? Cái giá này, đối với Takemichi có thể rất lớn, nhưng đối với bọn hắn, thực sự là 1 cái giá rất bèo. Chịu sự giày vò thì có sao chứ? Dù sao rất nhiều người được cứu nhờ cái chết của cậu ta, mọi thứ đều rất xứng đáng...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro