Chap 34

-Takemichi...

-Dan, mày hả?

Dưới ánh chiều tà, thiếu niên dùng ánh mắt đượm buồn nhìn cậu. Takemichi cũng chỉ biết cười xòa:

-Thôi nào Dan...

-Takemichi, mày.... đang định làm gì?

Takemichi khựng người, rồi cười, nhưng nụ cười ấy... chẳng còn tỏa nắng nữa...

-Dan, mày biết mà? Mày biết rằng tao vốn chưa từng quên. Chưa từng quên mình đã từng hi sinh vì họ như thế nào. Chưa từng quên rằng mình đã từng mặc kệ chính sự sống chết của bản thân để cứu sống họ. Rồi mình nhận lại gì đây? Sự phản bội? Sự khinh thường? Hay chính sự ích kỉ của họ?

-...

-Dan, tao đã chết rồi! Ngày ấy xác thật tao đã chết rồi. Đã chết bởi chính họ, bởi chính cái sự ích kỉ của họ. Tỉnh lại đi Dan, tao chẳng còn là Takemichi ngày ấy nữa. Bây giờ tao chỉ là cái xác mà thôi? Mày biết mà, rằng tao chẳng còn nhiều thời gian nữa... Đừng cản tao Dan, con đường này 1 mình tao đi là đủ, tao không cần mày, cũng không cần ai cả. Mày đang cản đường tao đấy...

Dan cắn chặt môi. Anh biết chứ? Biết tất cả, nhưng Takemichi... hận thù đã che lấp cậ rồi...

-Xin mày đấy Takemichi, mày buông bỏ quá khứ được không? Tao không muốn mày phải như vậy...

-Bỏ ra Dan. Đủ rồi, tao muốn về nhà. Thả ra...

Dan buông thõng tay, bóng thiếu niên xa dần. Anh ngồi thục xuống, khóc:

-Tại sao... mọi chuyện lại đến nước này chứ?

"Nếu mày buông bỏ, thì tốt biết bao nhiêu, Takemichi nhỉ? Mày... rốt cuộc đã đi đâu rồi, thiếu niên đầy nắng ấy... bây giờ chỉ còn 1 người bị che lấp bởi nỗi hận thù..."

___________________

Takemichi lạnh lẽo bóc vỏ 1 cái kẹo mút, rồi bỏ trong miệng. Chỉ khi cảm nhận được vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng, cậu mới có thể bình tĩnh lại.

Phải, Takemichi chưa từng quên bất cứ điều gì cả. Cậu còn nhớ rõ là đằng khác. Sự lãng quên của thần? Người bình thường còn có thể, Takemichi là kẻ xuyên thời gian, chuyện đó rõ rằng lại rất khác. 

Takemichi là 1 người đặc biệt, lãng quên là điều không thể. Ngược lại dù cậu có hóa thành tro bụi, thì các vị thần vẫn có thể dễ dàng nhận ra cậu. Cậu lúc ấy xác thực đã nhận án phạt, nhưng khi thấy biểu hiện của họ, Takemichi không cam tâm. Rõ ràng... cậu đã làm nhiều vậy, nhưng tại sao...?

Takemichi chính là muốn sống thêm lần nữa. Chỉ 1 lần nữa, cậu sẽ trả thù bọn họ, sẽ khiến bọn họ phải trả giá. Nhưng Takemichi... còn cậu?

Cái giá phải trả của cậu chính là thực đắt. Không bao giờ được siêu sinh... Có chết cũng không linh hồn nào chấp nhận điều kiện nào như vậy. Như vậy khác gì sự diệt vong chứ? Nhưng Takemichi chính là hận thù quá to lớn, đã che mờ đôi mắt ấy...

Dan rõ ràng nhận ra điều ấy, đã xin cậu ấy buông bỏ rất nhiều lần rồi. Nhưng Takemichi sẽ nghe sao?

Rõ ràng là không.

Dan biết, biết chứ. Rằng cậu sẽ chẳng bao giờ đồng ý đâu. Rằng cậu đã bị bóng tối chiếm hữu rồi. Nhưng... sự bất lực này là gì chứ? Anh sẽ lại mất cậu sao? Giống lúc ấy?

Dan  không muốn, chỉ 1 lần thôi, đã quá đủ rồi. Anh không muốn mất cậu... Takemichi...

...

"Dan, sai lầm lớn nhất mà tao phạm phải, có lẽ chính là hi sinh mình để cứu bọn họ. Tao không muốn mày liên lụy... nên, tránh xa tao ra đi Dan, tao ổn mà..."

"Tao rất ổn..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro