Chap 35

Sau vụ việc lần đó Takemichi vẫn giữ khoảng cách với Dan. An cũng xuất viện rồi, tuy thời gian có chút lâu. Takemichi do đó cũng không phải xử lý đống công văn một mình, toàn tâm toàn ý dồn hết mọi trách nhiệm lên người bọn họ. Kim thấy vậy cáu bẳn:

-Han, cậu thật quá đáng!

Takemichi vẫn giữ một điệu bộ không mấy quan tâm, cười cười chạy đi:

-Cấp dưới để làm gì chứ? Không phải để tận dụng sao?

-TAKEMICHI....

Ki tức tối hét, An thấy vậy cũng chỉ lầm bầm:

-Tao vừa ra viện mà, sao Han lạnh lùng thế chứ?

KIm tia mắt:

-Nghe rõ đây, cậu ấy là của tao, mày đừng có tơ tưởng.

-Shit, Han là của mày lúc nào? Ngủ mộng à.

An coi thường hỏi. Mà Kim do đó cũng bị chọc giận:

-Mày không thấy nó quan tâm tao hơn mày sao? Tao cũng thông mình hơn mày nữa!

-Có nịt bạn, bạn thông minh hơn mình lúc nào? Có mà mình thông minh hơn bạn ấy.

-Đệch...

Kim tức tối lao vào đánh anh, mà anh cũng đâu phải dạng vừa, bị đánh đương nhiên cũng phải đánh lại. Chỉ là trời xui đất khiến ra sao, Takemichi quay lại vì quên đồ lại thấy đúng cảnh đó. Kim đang đè trên người An...

Takemichi nhìn họ:

-À... Tao làm phiền chúng mày rồi...

-KHoan đã, tao có thể giải thích...

*Rầm*
Không để bọn họ nói xong, Takemichi đóng mạnh của lại. Trời ơi cậu vừa thấy khung cảnh bổ mắt gì vậy chứ? Để bọn họ ở chúng đúng là một ý kiến không tồi mà.

Takemichi không nhịn được mà cười khúc khích. Chốt hạ, cậu chèo cp này, không ai được đục hết, nó quá real rồi. 

Nghĩ đến Takemichi lại vui vẻ nhảy chân sáo. Đồ để quên trong văn phòng cứ để đó đi, cũng không mất được. Cậu vẫn là nên cho họ không gian riêng đi. Aiza, lúc nãy cậu thực sự không tấy gì hết nha, mong rằng họ cứ tiếp tục ân ái mà coi như không có chuyện gì đi. 

Lúc này trong văn phòng Kim và An có chút cạn lời. An là người lên tiếng trước:

-Tao nghĩ rằng vụ lần này sẽ khiến Takemichi hiểu lầm lớn!

-Và vụ hiểu lầm này không dễ giải thích đâu.

Kim rùng mình. An thấy vậy nuốt nước bọt:

-Tao cảm thấy đời tao sắp toang rồi.

-Ờ, nó khiến tao nhớ tới vụ trong bệnh viện. Lúc nó tưởng tao khiến mày có thai.

-Nhưng tao là con trai mà? Cmn, tại sao là tao mang chứ không phải mày?

-Mày đi mà hỏi nó, tao không biết. Nó đọc truyện bổ não nhiều quá, ảo thành con trai cũng có thể sinh con rồi. Mày chắc gì đã thảm bằng tao? Bị nó đấm thẳng vào mặt.

-Số nhọ ghê, éo ngờ tao lại dính phải cái thằng như mày.

-Chắc tao lại hên quá...

...

2 người không rõ ý vị nói qua nói lại. Nói thẳng ra họ đã quá bất lực. Nói cũng không nói được mà đánh nhau nữa cũng chỉ gây thêm hiểu lầm. 

Thật hãm...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro