Chapter 4/pt3

...

Các thiết kế phỏng theo phong cách Bắc Âu đang bắt đầu chiếm lấy tâm trí của Takemichi — hoặc đó là những gì các tạp chí IKEA đã làm với cậu ấy. Sự kết hợp giữa những đường nét gọn gàng, nội thất giản dị với mấy vật dụng được làm hoàn toàn bằng thủ công, một cách đầy truyền thống và các yếu tố đa chức năng đã tạo nên một căn phòng thật đẹp đẽ, đơn giản và thoáng mát. Những nhà quảng cáo cho sản phẩm kia đã gần như dụ được cậu sửa đổi căn phòng này ngay lập tức, kể cả khi thiết kế hiện tại của căn phòng ngủ của của cậu và Sano Manjiro là hoàn hảo cho việc lắp đặt với Theme Vàng Hóa.(*)

(*) Cứ liên tưởng đến phong cách của mấy người giàu dát vàng đầy nhà ấy :v

Được rồi, được rồi, Takemichi đang cảm thấy rất chán, được chưa? Chiến lược tránh Sano Manjirou trong suốt phần còn lại của ngày đã phản ngược tác dụng. Trong một vài giờ đầu tiên, sự phân tâm của các tạp chí IKEA (do Emma cung cấp) đã hoạt động như một sự dụ dỗ ngọt ngào, thậm chí, Takemichi đã cảm thấy rất thích thú với những thông tin trong này, à thì...ít nhất là cho đến khi cậu nhận ra mình không đủ tiền để mua 1 trong số chúng, 1 thứ cũng không. Sau đó, những cảm xúc đó dần mất theo thời gian, và Takemichi đã lật từng trang của cuốn tạp chí mà thực sự còn không nhớ nổi mình vừa đọc cái gì.

Tiếng mở cửa kéo ánh mắt của cậu ra khỏi trang giấy. Sano Manjirou từ từ tiến vào trong, nhăn mặt, gãi gãi đầu và rồi ánh mắt của bọn họ chạm nhau.

"Huh, Emma và Kenchin đã không đùa về việc cậu xây một cái 'tổ'," Anh ta nhận xét.

"Đây không phải là một cái 'tổ'," Takemichi nói, giọng điệu nhỏ và khàn nhất có thể.

Sano Manjirou đóng cửa và đi vào phòng tắm. "Đối với tôi thì có đấy."

"Không phải!"

"Ừ, ừ,..." Và tiếp tục làm những việc của mình trong phòng tắm.

Anh ta...vừa lơ cậu đi đấy hả?!

Căn phòng dần chìm vào im lặng, sau đó 1 lúc thì...

Khi Sano Manjirou bước ra khỏi căn phòng, Takemichi đã kéo tấm chăn lên đến tận mũi, để phòng thủ?, cậu cũng chả rõ nữa. Đôi mắt của cậu dán chặt vào Sano Manjirou, sẵn sàng cho một 'cuộc chiến' nữa, cả về tinh thần lẫn thể xác. Tuy nhiên, Sano Manjirou lại có vẻ thích thú với điều này, anh ta nghiêng đầu sang một bên và nở một nụ cười nhẹ nở trên môi.

"Tôi cho rằng tôi sẽ không được chào đón ở cái 'tổ' của cậu đâu nhỉ," Sano Manjirou nói.

"Một lần nữa, đây không phải là 'tổ' của tôi," Takemichi nhấn mạnh.

"Vậy cậu gọi nó là gì?"

"Góc."

"Góc?"

"Góc."

"Pffft!"

Sano Manjirou có vẻ như đang cố nhịn cười, "'Góc' của cậu có một chủ nhân rất là xinh đẹp và dễ thương đấy.(*)" Và câu nói đó khiến Takemichi suýt chút nữa đã sặc nước vì xấu hổ, lần này không còn chỉ là những vệt màu hồng nhạt trên mặt nữa, giờ đây mặt mũi cậu đã đỏ ửng hết cả lên!

(*)Has a nice ring to it means it sounds nice for example if someone says wants to eat you can say "sure has a nice ring to it"(nói chung là theo cách dịch của người nước ngoài thì 'have/has a nice ring on it' mang nghĩa tốt, khen.)

Sau đó, Sano Manjirou mở lời, "Hiện tại vết sưng đã đỡ hơn, cậu có muốn bôi thêm thuốc lên trên đó không?"

"Anh không được hỏi về vết sưng của tôi khi anh chính là người gây ra nó." Takemichi sờ lên bên má vẫn còn đang sưng tấy của mình. Không thể phủ nhận rằng cơn đau đã thuyên giảm đi được một chút nhờ đống thuốc giảm đau, nhưng vết bầm tím đã trở nên 'tím' hơn chỉ sau một vài giờ, khiến nó còn trông còn tệ hơn những cảm giác mà nó mang lại.

"Tôi sẽ không xin lỗi vì điều đó đâu." Sano Manjirou ngã ​​lên trên chiếc giường cỡ Queen đầy mềm mại.

"Tôi cũng không mong đợi 1 lời xin lỗi từ anh." Takemichi bất chấp nói thêm, "Đồ tồi..."

Sự im lặng ngự trị trong một khoảnh khắc ngắn. Vì Sano Manjirou đang xõa tóc nên rất khó để đọc được cảm xúc của anh ta ở góc độ này, khi mà Sano Manjirou đang liếc xéo cậu một cách âm thầm. Mái tóc sáng màu của anh ấy xõa xuống hơn nửa khuôn mặt, khiến đôi đồng tử đen như mực kia như lộ hẳn ra ngoài. Tối. Tối hơn. Tối hơn nữa. Càng không thể đọc được.

"Nghe."

Một từ ủy quyền. Từ Alpha của cậu ấy. Tuy nhiên, không có dấu hiệu của sự tức giận, chỉ là...một yêu cầu từ Alpha của anh ấy đang muốn cậu lắng nghe, nhưng điều đó đã đủ để khiến Omega bên trong Takemichi gần như sụp đổ vì sợ hãi.

"Cậu là bạn đời của tôi, Takemitchy, vì vậy, tôi có trách nhiệm phải bảo vệ cậu," Sano Manjirou nói, "Nhưng cậu không phải là một phần của băng đảng. Chà, vẫn chưa."

Takemichi chớp mắt.

Sano Manjirou gục đầu vào gối và quay lưng về phía Takemichi. Anh ta xua tay. "Khi cậu muốn ngủ thì nhớ tắt đèn. Và vâng, hãy hỏi ý kiến của Emma trước khi cậu định thay đổi căn phòng này theo mấy cái tạp chí đó. Em gái tôi quyết định những thứ ở trong cái penthouse này, không phải tôi. Muốn mua gì thì cứ dùng cái thẻ đen tôi đưa cho cậu...chúc ngủ ngon." 

Huh.

Sau đó, Takemichi chợt nhận ra rằng đây là lần đầu tiên mà cậu có thể nói chuyện với Sano Manjirou một cách bình thường nhất, khi mà chẳng có một cơn giận dữ nào lướt qua đôi mắt đen ấy. 

...

Ngày hôm sau của cậu bắt đầu với việc Emma-chan phục kích căn phòng ngủ ngay khi Takemichi vừa mới bước ra từ phòng tắm rửa. Cô ấy kéo Takemichi lại gần, ôm lấy cánh tay Takemichi và chạy ra nhà bếp, thông báo một cách lớn tiếng, "Hôm nay em và Takemitchy-kun sẽ đi hẹn hò!" trước mặt Sano Manjirou, Draken và Mitsuya tại bàn ăn, khiến cậu ngạc nhiên không thôi.

Takemichi nhỏ tiếng, "Tôi đã không..."

"Chờ một chút, Takemitchy là bạn đời của anh mà!," Sano Manjirou cau mày.

Draken chống cằm, "Đau đầu đây."

Mitsuya nâng ly cà phê lên, cười cười, "Ồ, chúc hai người đi vui vẻ. Hãy cẩn thận ở ngoài đó. Và nhớ là đừng có nhận đồ ngọt từ người lạ nha." Như thể anh ta đang nói chuyện với mấy đứa trẻ lên 3 vậy.

"Vâng!" Emma nói bằng giọng điệu đầy háo hức

"Này!" Sano Manjirou tỏ thái độ ghen tị ra mặt.

"Hẹn gặp lại ~" và Emma kéo Takemichi ra khỏi nơi đó.

Thay vì đi bằng tài xế riêng, Emma vẫy một chiếc taxi và đẩy Takemichi vào bên trong. Cậu quá bất ngờ trước những việc này nên cũng chỉ ngoan ngoãn nghe và đi theo Emma. Chỉ biết...hùa theo(?). Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể rời khỏi cái nơi đó mà không có sự cho phép của Sano Manjirou. Lòng Takemichi gợn sóng không nguôi, nhìn chăm chăm vào Emma khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

"Điều này...có ổn không?" Takemichi đã phải hỏi với vẻ mặt lo lắng, "Ý tôi là, anh trai của cô-- -"

Emma nở một nụ cười thật tươi, một lớp son bóng ánh lên khi ánh mặt trời chiếu vào trong xe, "Không sao đâu, không sao đâu! Cậu đã bị nhốt ở đó gần ba tuần rồi. Cậu cũng cần phải được hít thở khí trời 1 chút chứ, Takemitchy-kun."

"..anh trai của cô..."

"Ôi chao, đừng có nghĩ về anh ấy. Tôi sẽ bảo vệ cậu khỏi anh ta! " Emma cố xua tan sự sợ hãi và lo lắng đó của cậu.

Thành thật mà nói thì Takemichi nghi ngờ điều đó. Tuy nhiên, đôi mắt của cô ấy ánh lên sự chân thành và ngây thơ, làm cậu liên tưởng đến mấy đứa trẻ mẫu giáo. Chưa kể, cậu ấy cũng muốn được tận hưởng cái cảm giác tự do tạm thời này, khi mà xung quanh không có Sano Manjirou và các thành viên Toman rình rập xung quanh...

Khoan.

Ồ.

Đây...đây...đây chính là cơ hội để cậu ấy trốn thoát. Không có bất kì 1 thành viên Toman nào ở xung quanh. Kể cả Sano Manjirou. Chỉ có cậu ấy, Emma-chan và người tài xế taxi nào đó này. Tất cả những gì mà anh cần làm là đợi cho đến khi Emma-chan mất tập trung và dùng hết sức bình sinh để chạy trốn. Cậu sẽ trốn đi một nơi thật xa, có thể là vùng nông thôn của Nhật Bản; Hokkaido trông có vẻ đầy hứa hẹn, nằm ở phía Bắc.

"Chúng ta nên đến quán cà phê trước vì chúng ta chưa ăn sáng," Emma-chan đề nghị.

Với một nụ cười nhẹ và một kế hoạch đầy chi tiết được vạch ra trong đầu, Takemichi nói bằng 1 giọng vui vẻ, "Ừ, chắc chắn rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro