Chương 1 : Hôn Lễ Không Có Chú Rể
"Sao chú rể lại ngồi ở đây thế này? Hôm nay là ngày cưới của cậu cơ mà, định để cô dâu tiến vào lễ đường một mình à?"
"Đám cưới đó vốn dĩ không nên tồn tại, thay vì phải cưới một người bị bệnh sắp chết tôi thà ở đây ngồi uống rượu rồi vuốt ve các cô gái xinh đẹp này còn hơn."
Võ Minh Lâm ung dung ngồi vắt chéo chân, một tay cầm ly rượu vang đỏ lắc qua lắc lại, tay còn lại thì ôm một cô gái xinh đẹp vào lòng.
Hôm nay là đám cưới của anh và tiểu thư nhà họ Diệp nhưng Võ Minh Lâm vốn chẳng quan tâm tới đám cưới ấy mà vẫn thảnh thơi ngồi ở quán rượu, tay ôm mĩ nữ, tám chuyện với bạn thân.
Dương Thần - bạn thân của Võ Minh Lâm cũng nổi tiếng là một người ăn chơi, đàn đúm nhưng về vấn đề cưới xin của bạn mình lại nghiêm túc tới kỳ lạ.
Thấy Võ Minh Lâm tỏ ra chán ghét vợ tương lai, Dương Thần liền cất tiếng hỏi:
"Vợ cậu là tiểu thư danh giá nhà họ Diệp, nghe nói là một mĩ nhân khuynh sắc khuynh thành vậy mà cậu lại chê sao?"
Võ Minh Lâm nhếch miệng cười trừ, bàn tay không ngừng vuốt ve cô gái ở bên cạnh một cách đầy say đắm.
"Cô ta dù có đẹp tới mấy thì cũng là người sắp chết.
Nghe nói cô ta đang mắc bệnh khó chữa, nếu không vì thương hại cô ta thì ba mẹ tôi cũng không chấp nhận mối hôn sự này."
Trong hơn 28 năm cuộc đời của Võ Minh Lâm chưa bao giờ anh phải chịu đựng một giây một phút khổ sở nào hết.
Bởi anh từ khi sinh ra đã ở vạch đích khi làm thiếu gia của một đại gia tộc nổi tiếng giàu có, lớn lên trong sự giàu sang quyền quý nên Võ Minh Lâm chưa từng phải thiệt thòi gì hết.
Vậy mà hôm nay, cuộc đời của anh lại bước sang một trang hoàn toàn mới, nhưng không phải là sự thăng hoa mà là một địa ngục lạnh lẽo.
Người đã khiến cuộc đời của Võ Minh Lâm chấm dứt những ngày tháng tự do tươi đẹp ấy chính là Diệp Thoại Mỹ, cô là tiểu thư của Diệp gia, cơ ngơi giàu có ngang ngửa nhà họ Võ .
Mặc dù gia đình thuộc top thượng lưu nhưng Diệp Thoại Mỹ chưa bao giờ tự cao tự đại, ngược lại cô là một người vô cùng hiền lành, tốt bụng.
Tuy nhiên, đúng là trên đời không có ai hoàn hảo, Diệp Thoại Mỹ xinh đẹp hiền lành nhưng lại mắc phải một căn bệnh khiến cơ thể cô ngày càng suy nhược, trở thành một người yếu ớt bệnh tật.
Biệt thự Võ gia.
Trong căn phòng ngủ được thiết kế theo phong cách Châu Âu, chỉ nhìn thôi đã ngửi thấy một đống tiền, từ chiếc ghế sofa đến rèm cửa tất cả đều thuộc hàng cao cấp.
Trên chiếc giường rộng lớn trải đầy hoa hồng đỏ, Diệp Thoại Mỹ trong bộ váy cô dâu trắng tinh khiết với gương mặt thất thần đến tội nghiệp.
Cô đã bị chồng bỏ rơi trong chính ngày cưới, đến khi về nhà chồng cũng chẳng thấy mặt chồng đâu.
Diệp Thoại Mỹ chỉ biết buồn bã cúi đầu xuống, cô biết Võ Minh Lâm không thích cô vì có lẽ đến cả mặt của cô anh cũng chưa từng nhìn qua.
Cốc… cốc…
Đúng lúc ấy bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
Diệp Thoại Mỹ ngẩng mặt lên, cô thực sự hi vọng người gõ cửa là Võ Minh Lâm nhưng nụ cười trên môi của cô chưa được bao lâu thì đã chợt tắt.
Người bước vào phòng không phải Võ Minh Lâm chồng cô mà là một nữ hầu.
Trên tay cô ấy còn cầm một bộ váy trông khá đẹp mắt, cẩn trọng đem đến trước mặt Diệp Thoại Mỹ.
"Thiếu phu nhân! Lão phu nhân, phu nhân và lão gia đang đợi cô ở dưới nhà, đây là đồ mà chính tay phu nhân đã chuẩn bị cho cô đấy ạ."
Diệp Thoại Mỹ chậm rãi cầm lấy bộ váy ấy, gương mặt xinh đẹp khẽ mỉm cười.
Mặc dù không được chồng chào đón nhưng Diệp Thoại Mỹ lại được lòng người nhà của anh, cô chính là mẫu người con dâu mà nhà nhà đều ao ước có được.
Sau khi thay váy xong, Diệp Thoại Mỹ theo người hầu đi xuống dưới nhà.
Lúc này, cô nhìn thấy bà nội của Võ Minh Lâm, ba mẹ của Võ Minh Lâm đang ngồi trên ghế dưới phòng khách đợi cô.
Diệp Thoại Mỹ lặng lẽ đi tới, lễ phép cúi đầu chào từng người một.
"Cháu chào bà, con chào ba mẹ."
"Nào, Thoại Mỹ… mau lại đây với bà."
Lão phu nhân đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng trông vẫn còn khỏe mạnh và tinh tường, bà ấy còn có một cảm tình rất đặc biệt với cô cháu dâu này nữa.
Diệp Thoại Mỹ bước đến ngồi cạnh lão phu nhân, kể từ giờ trở đi những người trong Võ gia đã trở thành người nhà của cô hết cả rồi.
"Bà thay mặt Minh Lâm xin lỗi cháu nhiều lắm, bà không nghĩ nó lại bỏ mặc cháu trong chính ngày cưới như thế.
Chắc cháu cảm thấy buồn và tổn thương nhiều lắm đúng không?"
Lão phu nhân cảm thấy áy náy vì chuyện của thằng cháu trai ngỗ ngược đã không đến hôn lễ khiến Thoại Mỹ phải đứng trên lễ đường một mình.
Cuộc hôn nhân này là do ép buộc mà thành, Võ Minh Lâm không muốn cưới cô nhưng vì người nhà anh ép quá nên đành phải tổ chức hôn lễ.
Vậy mà cho tới cuối cùng Võ Minh Lâm cũng không đến buổi hôn lễ, hành động đó của anh đã cho thấy anh chán ghét cuộc hôn nhân này thế nào.
"Không sao đâu bà, cháu nghĩ Minh Lâm không muốn tới hôn lễ đều có lý do cả, cháu không để bụng chuyện đó."
Diệp Thoại Mỹ vốn là người bao dung nên cho dù cô có cảm thấy tủi thân trong chính ngày vui của mình thì cũng không dám trách Võ Minh Lâm.
Một người đàn ông đang tự do, tự tại, thoải mái làm điều mình muốn lại bất ngờ bị trói chặt bởi một cuộc hôn nhân đúng là rất khó lòng mà chấp nhận.
Ba chồng của Thoại Mỹ là người nghiêm khắc, ông ấy đã rất bực mình khi con trai không tới hôn lễ.
Dù đã cho người đi tìm nhưng vẫn không thể tìm thấy Võ Minh Lâm nên hôn lễ mới được cử hành mà không có sự có mặt của chú rể.
"Thoại Mỹ, con an tâm, lát nữa Võ Minh Lâm về ba sẽ nghiêm khắc dạy bảo nó.
Trong đám cưới của mình mà dám không tới, đúng là chẳng có chút phép tắc nào cả."
Diệp Thoại Mỹ không mong Võ Minh Lâm sẽ yêu thương mình chỉ mong sao anh không ghét cô là được.
Bản thân cô đang mang bệnh, không biết bao giờ sẽ chết vì thế cầu mong có một gia đình hạnh phúc cũng đâu phải ước muốn xa vời? Chỉ vì bệnh của cô nên cuộc hôn nhân này mới được hình thành, đối với Thoại Mỹ có thể sẽ thật hạnh phúc nhưng đối với Võ Minh Lâm nó chẳng khác gì địa ngục.
Tối hôm ấy, Võ Minh Lâm lái xe trở về nhà.
Đúng lúc ba mẹ của Võ Minh Lâm có chuyện phải đi thì bắt gặp con trai bước vào trong, hai người họ mặt hùm mày hổ nhìn anh giống như nhìn kẻ thù.
"Võ Minh Lâm, cả ngày nay mày đã đi đâu? Ai cho phép mày dám không tới hôn lễ như thế hả?"
Lục lão gia lớn tiếng hỏi anh, giọng nói đầy phẫn uất của ông ấy khiến Diệp Thoại Mỹ ở trên tầng cũng nghe thấy.
Biết là Võ Minh Lâm đã trở về vì thế cô đã lóc cóc chạy xuống, nhưng vừa bước đến nửa cầu thang lại không dám bước tiếp mà chỉ đứng một góc ngắm nhìn anh.
Võ Minh Lâm chẳng thèm để tâm đến lời ba mình nói, tính tình của anh trước tới giờ vẫn như vậy.
Anh tỏ vẻ lạnh lùng vô cảm, vừa cởi áo khoác ném cho người hầu vừa nhàn nhạt trả lời:
"Trước đây con đã từng nói con sẽ không lấy cô ta, ba mẹ tự tổ chức hôn lễ giờ còn bắt con tới tham dự nữa à?"
Chát!
Võ lão gia không kiềm chế được cảm xúc ra tay tát thẳng vào mặt của Võ Minh Lâm.
Mặt của Võ Minh Lâm lệch hẳn sang một bên, đau đớn truyền tới khiến anh phải nhăn mặt lại.
Lúc này, ánh mắt của Võ Minh Lâm bất chợt va phải ánh mắt của Diệp Thoại Mỹ.
Tuy chỉ là lướt qua nhưng nó lại đáng sợ vô cùng khiến Thoại Mỹ giật mình chạy lên tầng, cô đứng một chỗ không dám lên tiếng.
Việc Lục Võ Minh Lâm bị đánh là tại cô, cái tát đấy chắc là đau đớn lắm.
"Nếu không phải nể mặt Thoại Mỹ thì tao đã không cho mày về cái nhà này nữa rồi.
Liệu hồn mà đối xử với Thoại Mỹ cho tốt, mày có phước lắm mới lấy được con bé đấy biết không?"
"Ha… rốt cuộc thì con mới là con ba hay cô ta mới là con ba thế?"
Võ lão gia không trả lời câu hỏi của anh, ông ấy lạnh lùng rời đi mà không nói thêm câu nào nữa.
Võ phu nhân dù không lỡ mắng con trai nhưng cũng không thể chấp nhận được việc anh biến mất trong đám cưới khiến nhà họ Võ mất mặt.
Đêm hôm đó, Võ Minh Lâm đã cho người quăng hết tất cả số hoa hồng trên giường của mình đi, anh vẫn không thể chấp nhận được việc mình đã có vợ mà vợ lại là người mình chưa từng thấy mặt.
Võ Minh Lâm lẳng lặng ngồi trong phòng, lúc anh chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên Diệp Thoại Mỹ từ bên ngoài mở cửa bước vào.
Cô bẽn lẽn đi đến trước mặt Võ Minh Lâm, cất tiếng gọi tên anh:
"M… Minh Lâm."
Võ Minh Lâm nghe thấy giọng nói của cô bèn quay người lại, trước mặt anh là một cô gái nhỏ bé có gương mặt ngây thơ trong sáng và đặc biệt là vô cùng xinh đẹp.
Trong tích tắc, Võ Minh Lâm đã khá bất ngờ vì dung mạo của Diệp Thoại Mỹ nhưng đối với anh cô đơn giản chỉ là kẻ bị bệnh.
"Thì ra đây là người được ba mẹ tôi đưa về làm vợ tôi.
Rốt cuộc gia đình cô đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua cuộc hôn nhân này vậy?"
Diệp Thoại Mỹ không hiểu những lời Lục Bách Dịch đang nói, cô lúng túng:
"Anh… anh nói thế là có ý gì?"
"Thôi bỏ đi, giờ hỏi cô chuyện đó thì thay đổi được gì nữa chứ? Bây giờ thì cô mau rời khỏi căn phòng này đi, bằng không tí nữa tôi phải xịt thuốc khử trùng mất."
Võ Minh Lâm lạnh lùng đuổi Thoại Mỹ ra khỏi phòng.
Dù sao đây cũng là phòng ngủ của hai vợ chồng, Thoại Mỹ không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?
"Minh Lâm, đây là phòng của chúng ta, không phải chúng ta là vợ chồng sao?"
Trước sự ngây thơ của Thoại Mỹ, Minh Lâm chỉ nhìn cô rồi cười một cách khinh bỉ.
"Cô muốn ngủ chung giường với tôi á? Cô định lây bệnh cho tôi đấy à? Nói cho cô biết trước, tôi không muốn ngủ với một kẻ bị bệnh như cô đâu.".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro