Khoảng trống trong tầm tay
Trong cái rủi có cái xui. Lỡ đau rồi thì đau cho chót.
Trên đường về nhà chẳng biết xui rủi làm sao lúc nó vừa đạp xe vừa miên man suy nghĩ thì bất ngờ một con chó nhỏ lao vụt ngang qua. Nó giật mình đánh tay lái tránh, mất thăng bằng và...
"Rầm!"
Cả người ngã nhào xuống đường.Đầu gối rát buốt, tay chân trầy xước, máu rịn đỏ. Nó nhăn mặt, hít một hơi thật sâu, cố gượng dậy phủi bụi bẩn và dựng lại chiếc xe.
Không một tiếng kêu, không nghoảnh lại, chỉ im lặng đạp thẳng về nhà.
Vừa về tới cổng, nó khựng lại khi thấy Minh đang đứng đối diện nhìn nó.
Thấy người nó lấm lem, chân tay xước xát, Minh nhíu mày chạy thẳng hỏi nó:
"- Chi! Mày sao thế, sao người lại xước xát hết thế này? Mày ngã xe à?"
Nó cúi đầu nhìn xuống. Đau quá, chỉ cần nghe giọng quan tâm ấy thôi cổ họng nó đã nghẹn lại. Nhưng nếu yếu đuối lúc này trông nó sẽ thật thảm hại.
Không thấy nó trả lời Minh sốt ruột hơi gắt lên:
"- Mày đi kiểu gì mà ngã thành ra thế này? Mắt mày để trên đầu à? Đưa chân đây tao xem vết thương"
Nó vô thức lùi lại nửa bước tránh né sự quan tâm của Minh cất giọng nghèn nghẹn đáp:
"- Không cần đâu, tao tự lo được... với lại mày có người yêu rồi đừng quan tâm tao nữa người ngoài nhìn thấy thì không hay đâu." nói rồi, nó dứt khoát đi thẳng vào nhà bỏ lại sau lưng người mà nó từng yêu nhất và đoạn tình cảm dang dở năm ấy.
Khoảng cách giữa hai đứa chỉ một bước chân, nhưng nó lại lạnh lùng lùi ra xa. Minh với tay,dừng giữa không trung.
Nó vào nhà, khép cửa lại căn phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng. Ánh nhìn dừng lại nơi góc phòng, mờ đi vì hơi nước dâng lên nơi khoé mắt.Vẫn là cậu.Vẫn là những câu nói quan tâm quen thuộc ấy. Nhưng chẳng còn thấy vui, tim cũng thôi rộn ràng . Có lẽ....nên dừng lại thôi .
Dù có cố gắng đến đâu, hạnh phúc vẫn chọn bước ngang qua đời nó.
Hoá ra, nó chỉ được định làm người đứng sau chúc phúc cho cậu. Không cam lòng nhưng cũng đành buông tay. Nỗi đau ấy cứ dai dẳng, giống như một vết thương chẳng bao giờ lành.
Nó lẳng lặng lấy hộp y tế, sát trùng vết thương. Động tác chậm rãi, như sợ làm đau chính mình.Ngồi trên giường, nhỏ thở dài, ánh mắt vô thức dán vào màn hình điện thoại. Ngón tay khẽ vuốt, lướt vô định qua story bạn bè, cho tới khi ánh nhìn dừng lại ở chiếc story của Minh. Trong ảnh Minh và Ngọc Anh đứng cạnh nhau, nụ cười rạng rỡ. Trong một khắc nó đã ước nụ cười ấy là dành cho mình.
Trong lòng nghẹn lại, chua xót nhưng chẳng thể trách ai. Có lẽ... nên dừng lại thôi.
Cả đêm hôm ấy nó nằm trong chăn một lần nữa bật khóc nức nở. Nỗi đau về thể xác lẫn sự sụp đổ của tinh thần đã khiến nó phát sốt ngay trong đêm.
Ngoài trời mưa rào rào, tiếng gió quất vào ô của sổ ràn rạt. Trong lớp, tiếng ồn ào của mấy nhóm bạn tạo ra một không khí vô cùng náo nhiệt ở 11A7. Chỉ riêng Quân- thằng lắm mồm nhất thì ngồi chống cằm nhìn ra ngoài, vô thức lướt về phía sân trường mờ trắng nước, dường như cậu ta đang cố tìm kiếm thứ gì đó lẫn trong màn mưa kia.
Linh đang giải đề, ngẩng lên thì thấy thằng lắm lời bàn trên hôm nay cứ chống cầm ngẩn ngơ nhìn về phía cổng trường thì huých vai bảo:
" - Qua Chi nó ngã xe, nay chân đau nên nghỉ rồi không phải mong."
" - Hả? Sao Chi lại ngã hôm qua tao thấy nó vẫn bình thường mà"
" - Không rõ. Hôm qua nó nhắn tin bảo tao nó ngã, dặn tao chiều mang vở qua cho nó mượn, tao cũng tiện qua xem tình hình nó luôn."
"- Chiều mày qua nhà Chi à? Cho tao đi với được không?"
" - Gì đây? Bạn Chi đau chân nom Quân có vẻ sốt sắng gớm nhỉ?" Linh nhướn mày nói với giọng trêu chọc.
Quân biết mình nói hớ nên vội chữa ngượng: " Thì tao với nó là bạn, thấy nó ngã nên tao đến hỏi thăm thôi. Mày đừng nghĩ lung tung."
"- Má đỏ thế kia nghe tao không muốn nghĩ cũng khó cơ."
Quân bị Linh bắt được điểm yếu như bị cấm chat không biết nên bao biện ra sao. Còn Linh thì cười tươi như được anh Khoa 12D4 tỏ tình bật
Ngưng lại một chút, như nhớ ra gì đó Linh liền bổ sung:
"À! Nhớ mua trà sữa nha. Tao cũng thích cái vị mà mày mua cho cái Chi chiều hôm qua ý."
Quân nghe Linh nói đến đây thì giật thót quay sang nhìn Linh:
" Sao mày biết?"
"Ỏ, vô tình thôi! Hôm qua tao đi theo cái Chi sợ nó làm sao ai ngờ thấy được cảnh chàng dí trà sữa vào má nàng dưới chiều hoàng hôn đâuuu. À! Tao còn quay lại làm kỉ niệm nữa cơ muốn xem không. Ta nói nó tình vái luôn" vừa nói Linh vừa giơ giơ máy trước mặt trêu Quân.
Quân thấy video trong tay Linh thì cứng người xịt keo. Cái con này nó đứng ở đâu mà cậu không thấy. Cậu tưởng mình đã phòng thủ kĩ lắm rồi ai ngờ phút chót bị nhỏ này lockout.
Linh cầm đoạn clip trong tay, cười gian:
"- Quân, khai thật đi, mày thích cái Chi đúng không?"
Quân ngượng, mặt đã đỏ lựng giờ nóng muốn bốc cháy vẫn cứng miệng phản bác:
" Thì bạn bè cùng lớp nghe thấy nó bị vậy nên tao hỏi thăm xíu thôi"
"- Bạn gì mà nhắc đến má đã hồng rồi?Bạn gì mà Chi vừa quay đi là lượn theo luôn? Tình bạn này đẹp ha."
Quân chính thức bị câu nói này của Linh chặn họng. Linh biết mình nắm được điểm yếu của Quân rồi thì hả hê với thành quả mình được quay lên bấm máy giải đề tiếp.
Quân nghĩ ngợi một lúc rồi với tay kéo Linh lại, nói nhỏ:
"Vậy thì mày giúp tao tán Chi đi. Chi mà đổ, thì tal trả ơn mày bằng hai bộ đề Topik."
"Mày nghĩ tao cần hai bộ..."
" Bản đặc biệt"
"Chốt"
Vậy là kế hoạch tán đổ Đặng Thuỳ Chi được thành lập vào một ngày mưa tầm tã dưới sự thiếu ý chí của Trần Ngọc Mai Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro