Văn án

Khi lái xe rời khỏi đền Thọ Tháp, dưới mi mắt anh, cô đã lấy trộm chiếc bật lửa, sau nửa tháng, Trình Trạc, người đã ghét xa họa trụy lạc, gọi cho Mạnh Thính Chi. 

"Cô Mạnh, tôi là chủ nhân của nó."

Trình thiếu gia, người sinh trong một gia đình xa hoa quý tộc, là một người yêu tốt, anh thích Mạnh Thính Chi, nhưng cũng chỉ là thích.

Xe và nhà, Mạnh Thính Chi không cần, cô chỉ lấy đi của Trình Trạc một chiếc đồng hồ bị hỏng.

Một ngày nọ, Trình Trạc tìm thấy một bài giấy kiểm tra nhàu nát của Trường Trung học số 14 và mẫu thứ hai trong cuốn sách cũ của Mạnh Thính Chi.

Bảy năm trước, cao tam lớp 7, Trình Trạc, 149 điểm.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Mạnh Thính Chi mở một phòng vẻ tranh cá nhân đã ngừng kinh doanh, vẻ mặt lạnh lùng một thân váy hoa quyến rủ, cuối tháng mang theo một chùm chìa khóa đi thu tiền thuê nhà.

Một ngày nọ, khi cô nhận được một cuộc gọi, thanh âm của Trình Trạc âm ách đến khó chịu.
"Mạnh Thính Chi, tôi là chủ nhân của nó."

Trình Trạc đã ra nước ngoài vào năm thứ ba trung học, Mạnh Thính Chi đã từng viết cho anh một bức thư trong "Tam sinh có tin". Nhiều năm sau, vào một ngày mưa ẩm ướt, Trình Trạc cầm ô bước vào hiệu sách gần trường cao trung 14. Anh trả lời bức thư và gửi nó cho cô gái Trình Gia Dĩnh, năm mười sáu tuổi.

Editor: Xin chào! Trong quá trình đọc có sai lỗi chính ta hay những tình tiết nào không hợp lý, mọi người góp ý để mình hoàn thiện hơn nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro