Trác Chu | Hỷ

https://docs.qq.com/doc/DRHpPblhLR2ZYd3l0

- ta nói nó ngon gì đâu ^^

.

.

.

Gần đây, để tìm cách giải độc cho Văn Tiêu, Trác Dực Thần lại đi khắp nơi tìm thuốc giải.

Sáng nay, Trác Dực Thần lại nhận được một lá thư, nói rằng trong khu rừng sương mù có một con huyễn yêu biết cách giải độc, vì vậy hắn vội vàng chạy đến đó.

Mây trời u ám, như thể đang đè nặng lên cả khu rừng, bước vào trong khu rừng rậm, mọi thứ đều bị bao phủ trong một làn sương mù dày đặc, không thể nhìn rõ gì, ngay cả bóng dáng của một con huyễn yêu cũng không thấy đâu.

Trác Dực Thần thận trọng bước đi, đi một đoạn để kiểm tra, nhưng cảm thấy ý thức dần mơ hồ, hắn đã đoán trước sương mù này có vấn đề, liền cố gắng nín thở, nhưng không ngờ vẫn bị ảnh hưởng.

Quả đúng như vậy, không đi được mấy bước, Trác Dực Thần đã ngã xuống đất, trong cơn hỗn loạn, ý thức của hắn cũng bị cuốn vào trong ảo cảnh.

Khi ý thức trở lại, hắn đã đứng trước cổng của Tập Yêu Ty, trên cổng treo mấy bó hoa đỏ, xung quanh có một đám đông người.

Có chuyện gì vậy? Lúc hắn rời đi Tập Yêu Ty đâu có thế này.

Mọi người xung quanh chen chúc xô đẩy, la lối ầm ĩ, đẩy Trác Dực Thần sang một bên.

"Là cô nương nhà nào chuẩn bị xuất giá vậy? Sao lại vắng vẻ thế, không có một chiếc kiệu hoa đến đón?"

"Đã đến Tập Yêu Ty, vậy chắc chắn là Văn đại nhân rồi."

"Vậy tân lang là nhà nào?"

"Cái này thì ta không biết..."

Nghe vậy, Trác Dực Thần cau mày. Văn Tiêu sắp xuất giá? Không có sính thư, lễ thư, hay thư nghênh thân, mà hắn còn biết tin này sau người khác! Thật quá hoang đường! Hắn vội kéo người bên cạnh hỏi: "Xin hỏi chuyện này xảy ra từ bao giờ?"

"Hôm qua, mấy bó hoa đỏ này mới được treo lên, ngài..." Người kia định nói thêm gì đó, nhưng quay đầu lại nhìn thấy mặt Trác Dực Thần thì kêu lên: "Chẳng phải ngài là Tiểu Trác đại nhân của Tập Yêu Ty sao?!"

"Tiểu Trác đại nhân cái gì, hắn cũng là yêu, hơn nữa còn là một ác yêu giết người!" Trong đám đông không biết ai hét lên câu đó, làm dấy lên sự phẫn nộ. Mọi người liền ào ào kéo về phía hắn.

Trác Dực Thần không thể động thủ với họ, đành phải nhanh chóng dùng pháp thuật trốn về Tập Yêu Ty.

.

.

.

.

Hắn gấp gáp muốn biết câu trả lời, định hỏi Văn Tiêu xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Dù người ngoài không biết, nhưng hắn thì biết, tân lang chắc chắn là Triệu Viễn Chu. Nghĩ vậy, hắn lập tức đi thẳng đến phòng Văn Tiêu.

Văn Tiêu mặc trên mình một bộ hỷ phục đỏ rực, viền tay áo thêu những đám mây bằng chỉ vàng. Trong tay cô cầm lệnh bài Bạch Trạch, ngồi ngay ngắn trên giường. Thấy Trác Dực Thần tới, cô nở nụ cười vui mừng: "Tiểu Trác, con đến rồi?"

"Văn Tiêu, họ nói người sắp thành thân, là thế nào? Rõ ràng..." Trác Dực Thần cầm lấy tay Văn Tiêu định bắt mạch, nhưng lại bị cô gạt ra.

"Tiểu Trác, con quên rồi sao? Ta đã hẹn với đại yêu hôm nay thành thân. Mấy ngày trước chẳng phải con đã biết rồi à?"

Ta biết từ bao giờ? Hơn nữa bây giờ chẳng phải bọn họ đang bận cứu Tiểu Cửu sao? Sao lại đột nhiên thành thân thế này? Trác Dực Thần nghĩ mãi không thông, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?

"Nếu vậy, tại sao hắn vẫn chưa đến nghênh thân?" Vừa nói, từ cửa đã vang lên tiếng kèn đón dâu, Văn Tiêu nhìn hắn cười nhẹ: "Huynh ấy đến rồi."

Trác Dực Thần thực sự không có tâm trạng để dự lễ, mọi chuyện này thật quá nực cười. Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu trước giờ luôn thận trọng, sao lần này lại làm việc tùy tiện như vậy?

Tiếng nhạc lễ ở cửa Tập Yêu Ty dần biến mất, Trác Dực Thần cầm thanh kiếm bên hông trở về phòng mình, tựa vào giường rồi từ từ ngồi xuống, để mặc bản thân ngồi thẫn thờ ở đó.

.

.

.

.

Mãi đến tối, hắn mới nghe thấy thuộc hạ báo lại: "Trác thống lĩnh, Triệu đại nhân và Văn đại nhân đã trở về rồi, họ đã bắt được con yêu quái gây rối mấy ngày trước."

"Mấy ngày trước có yêu quái quấy phá từ khi nào?"

"Văn đại nhân và Triệu đại nhân nói gần đây ngài bận bịu không ngừng, sợ ngài mệt mỏi, nên bảo bọn ta đừng nói gì. Họ thành thân giả chỉ để bắt con yêu quái đó thôi."

Thì ra là vậy, hèn gì Văn Tiêu hành xử khác lạ như vậy. Trác Dực Thần bất giác thở phào nhẹ nhõm, không rõ là vì mừng họ đã bắt được con yêu quấy phá, hay là mừng vì họ chỉ giả vờ thành thân.

"Tiểu Trác đại nhân sao lại thở dài nữa rồi?" Triệu Viễn Chu đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Con mắt nào của ngươi thấy ta thở dài?" Trác Dực Thần lườm y một cái.

"Ồ, vậy là một mình ngồi đây cảm thán? Lo cho độc của Văn Tiêu à?"

"Ừ." Trác Dực Thần khẽ đáp. Đúng, mà cũng không hẳn. Còn một phần, là lo cho ngươi..

Nhưng câu cuối cùng đó, Trác Dực Thần dù thế nào cũng không nói ra được, bởi chính hắn cũng không rõ tại sao mình lại muốn nhìn thấy Triệu Viễn Chu luôn ở bên cạnh mình.

"Sao không nói với ta sớm hơn?" Trác Dực Thần liếc nhìn hỷ phục trên người Triệu Viễn Chu. Bộ đồ ấy vẫn chưa được thay ra, thực sự quá chói mắt, như đang nhắc nhở hắn rằng Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu vốn dĩ là định mệnh dành cho nhau.

"Tiểu Trác đại nhân không nghe thuộc hạ nói sao? Là sợ ngài mệt mỏi, nên ta và Văn Tiêu mới nghĩ ra cách này." Triệu Viễn Chu mỉm cười, như thể mọi chuyện chẳng có gì đáng để bận tâm.

"Ta không mệt..." Trác Dực Thần cúi đầu, ngón tay cái vô thức cọ nhẹ lên vỏ kiếm.

"Ừm, cãi bướng." Triệu Viễn Chu nhân cơ hội khẽ uốn tay gõ nhẹ lên trán Trác Dực Thần. Không ngờ lần này, hắn lại không né.

"Sao không tránh?" Nhìn dáng vẻ như một chú chó nhỏ đang tủi thân của Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu bật cười.

"Đang chờ ngươi chạm vào ta."

Lời này, Trác Dực Thần chỉ dám giữ lại trong lòng. Hắn sững người một giây, sau đó gạt tay Triệu Viễn Chu ra rồi vội vàng bỏ đi. Nhưng đến cửa, hắn lại quay đầu.

"Tiểu Trác đại nhân lại quay về làm gì?"

Sau một hồi lúng túng, cuối cùng Trác Dực Thần mới lắp bắp nói ra: "Đây là phòng của ta."

Triệu Viễn Chu không nhịn được bật cười, vẫy tay rồi rời khỏi phòng.

.

.

.

.

Nửa đêm, Trác Dực Thần lần đầu tiên cảm nhận được điều mà Triệu Viễn Chu nói, đối với yêu quái, dù con người ở xa đến đâu, lời nói vẫn như thể thì thầm bên tai.

Trong phòng Văn Tiêu, trên chiếc giường từng được gấp chăn gối ngay ngắn, giờ đây là một người nam nhân nằm đó, hai mắt bị che bởi một dải lụa đỏ - là Triệu Viễn Chu.

"Văn Tiêu, đừng..." Giọng nói của Triệu Viễn Chu khẽ vang lên, lộ rõ vẻ bối rối và ngượng ngùng. Ngón tay của Văn Tiêu di chuyển trên cơ thể y, kéo theo những vệt nước.

"Đại yêu, ngươi không thích ta làm thế này sao?" Giọng điệu của Thần Nữ đầy tủi thân không cho Triệu Viễn Chu cơ hội từ chối, y đỏ mặt đáp lại: "Không thể..."

Văn Tiêu hành động rất nhanh, khiến Triệu Viễn Chu thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ, nhưng những tiếng đó lại vang lên bên tai Trác Dực Thần.

Hắn nghe thấy Triệu Viễn Chu gọi tên Văn Tiêu, cầu xin cô làm chậm lại, hoặc đừng động vào chỗ đó, tiếng khóc dần dần trào lên.

Rõ ràng, mọi thứ đều phải như vậy, rõ ràng, họ phải ở bên nhau, nhưng sao lòng hắn lại đau đớn như vậy? Trác Dực Thần siết chặt chiếc chuông trong tay.

"Đại yêu, nhỏ tiếng chút, ngươi muốn Tiểu Trác cũng nghe thấy sao?"

Văn Tiêu nói xong, Trác Dực Thần cảm nhận được tiếng rên của Triệu Viễn Chu đã giảm xuống, nhưng nhiệt độ sau tai hắn vẫn không ngừng tăng lên, trong lòng cũng càng lúc càng lo lắng, móng tay cắm sâu vào da thịt, máu chảy vào khe móng tay.

Dường như có thứ gì đó từng lớp, từng lớp bóc trần trái tim hắn, để lộ ra vết thương sâu nhất. Một giọng nói khẽ vang lên từ trái tim đang rỉ máu ấy, lặp đi lặp lại, không ngừng nhắc nhở:

"Ngươi thích Triệu Viễn Chu."

"Ngươi thích Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần."

"Ngươi thích Triệu Viễn Chu..."

.

.

.

.

Buổi sáng sớm, vài tiếng chim hót theo gió se lạnh len lỏi vào phòng. Trác Dực Thần mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là chiếc chuông nhỏ trong tay, vẫn còn vương máu. Chiếc chuông ấy chính là manh mối duy nhất còn sót lại khi hắn bị Thanh Canh mang đi, cũng là vật mà Triệu Viễn Chu nhặt được trên đường.

Khi Triệu Viễn Chu trả lại chiếc chuông cho Trác Dực Thần, y nói: "Đừng để mất chuông nữa, không phải ca ca của ngươi đã tặng cho ngươi sao?" Nhưng Trác Dực Thần lại từ chối nhận lại chiếc chuông đó.

"Sao vậy, ngại ta bẩn à?" Triệu Viễn Chu cười đùa, lắc nhẹ chiếc chuông. Tiếng chuông trong trẻo vang lên, như đâm thẳng vào lòng Trác Dực Thần. Khi đó, hắn chỉ trả lời: "Không phải."

"Vậy thì giữ lấy đi." Triệu Viễn Chu nhét chiếc chuông vào tay hắn, rồi bước ra khỏi phòng.

Triệu Viễn Chu sẽ không bao giờ biết rằng, chiếc chuông này đối với Trác Dực Thần đã không còn chỉ là một món quà của ca ca nữa. Chỉ có chiếc chuông này mới đại diện cho hắn, chỉ có chiếc chuông này mang theo cảm xúc mà ngay cả Trác Dực Thần cũng không nhận ra được.

Chiếc chuông không chỉ đơn thuần là biểu tượng của ca ca nữa, mà giờ đây, nó còn đại diện cho thứ cảm xúc không thể thổ lộ ra thành lời, một cảm xúc ô uế.

Trác Dực Thần thu mình lại, hôn lên chiếc chuông, để một giọt nước mắt và máu còn sót lại thấm vào, cố gắng hút lấy hơi thở cuối cùng thuộc về Triệu Viễn Chu từ chiếc chuông.

Đôi khi, Trác Dực Thần cảm thấy Triệu Viễn Chu thật đáng ghét, lúc nào cũng nói dối, đối tốt với mọi người, luôn làm những chuyện khiến người khác hiểu lầm, nhưng lại tỏ ra như chẳng có gì xảy ra, để lại Trác Dực Thần một mình tự đa tình.

Trong chậu nước đồng, gương mặt đầy đau thương của Trác Dực Thần phản chiếu qua làn nước. Những vệt máu khô bị rửa trôi, làm nước trong chậu trở nên đục ngầu, khiến hình ảnh của hắn mờ nhòe như bị phủ bởi một lớp sương mỏng.

.

.

.

.

Khi dùng bữa sáng, Trác Dực Thần nhíu mày, sắc mặt tối sầm, không nói lời nào. Văn Tiêu định hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, nhưng Anh Lỗi đã nhanh miệng phá vỡ bầu không khí im lặng, chỉ là câu hỏi không đúng ý cô:

"Này, Triệu Viễn Chu, hôm nay ngươi mặc áo lông dày thế làm gì? Trời có lạnh đâu!" Anh Lỗi vừa hỏi vừa cầm một chiếc bánh hấp, cắn một miếng.

Triệu Viễn Chu nghe vậy, vội kéo cao cổ áo lông, trả lời với vẻ hờ hững: "Vậy sao? Có lẽ ta hơi sợ lạnh thôi."

Trác Dực Thần nhìn thấy những vết đỏ trên cổ Triệu Viễn Chu, lửa giận trong lòng lại bùng lên, giọng nói không kìm được sự mỉa mai: "Hắn nào phải sợ lạnh, chỉ là muốn che giấu những thứ không thể để người khác nhìn thấy mà thôi."

Anh Lỗi không hiểu, ngơ ngác "Hả?" một tiếng, định hỏi thêm nhưng bị Văn Tiêu ngăn lại: "Thôi nào, đừng nói nữa, ăn sáng đi."

Văn Tiêu nhìn Triệu Viễn Chu một cái, y chỉ đáp lại cô bằng một nụ cười vô tội. Buổi sáng cuối cùng cũng miễn cưỡng trôi qua.

Sau bữa sáng, Văn Tiêu nói muốn tìm hiểu thêm trong sách y học, xem có chỗ nào bị bỏ sót. Anh Lỗi thì thu dọn tàn thức trên bàn, còn Trác Dực Thần kéo Triệu Viễn Chu ra một góc để hỏi chuyện.

.

.

.

.

Trong thực tế, các thành viên của Tập Yêu Ty đều rất lo lắng khi không thấy Trác Dực Thần đâu, đặc biệt là Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu. Khi biết tin hắn đã đi vào rừng sương mù, Triệu Viễn Chu lập tức đuổi theo.

Trong rừng sương mù có một con huyễn yêu, tuy phẩm cấp không cao, trông có vẻ không đáng sợ, nhưng nếu bị nó kéo vào ảo cảnh thì rất khó thoát ra.

Ảo cảnh của nó cho người ta nhìn thấy điều họ không muốn đối mặt nhất trong lòng. Đồng thời, nó dùng sương mù để phóng đại ác niệm, sự phẫn nộ và nỗi sợ hãi, ép họ làm những điều mà ngoài đời thực họ không dám.

Triệu Viễn Chu bóp chặt cổ yêu quái, ép nó vào thân cây, đôi mắt đỏ ngầu ánh lên sát khí: "Phá giải ảo cảnh ngay."

Con huyễn yêu ho khan, máu từ miệng rỉ ra. Nó cười nhạt, giọng đầy thách thức: "Vô ích thôi, Chu Yếm. Ngươi đã sống bao nhiêu năm rồi, lẽ nào không biết rằng để phá giải ảo cảnh của ta, chỉ có cách khiến người trong ảo cảnh nhận ra họ đang ở trong đó, và phải giải tỏa hết ác niệm của mình, mới có thể thoát ra."

Nó liếc nhìn Trác Dực Thần đang bất tỉnh trên mặt đất, nhếch mép cười khiêu khích: "Ta chết rồi, người trong ảo cảnh sẽ mãi mãi không tỉnh lại nữa... Hắn ta... chắc hẳn rất quan trọng với ngươi... phải không?"

Triệu Viễn Chu nhìn theo ánh mắt của yêu quái, thấy chiếc chuông trên thắt lưng của Trác Dực Thần. Y buông tay, không bóp cổ yêu quái nữa, mà dùng dây trói yêu buộc chặt nó vào cây. Sau đó, y thi triển pháp thuật, đưa bản thân tiến vào ảo cảnh của Trác Dực Thần.

.

.

.

.

"Triệu Viễn Chu, sao ngươi lại lừa ta?" Trác Dực Thần siết chặt cổ tay Triệu Viễn Chu, những tĩnh mạch trên mu bàn tay lộ rõ.

"Cái gì?" Triệu Viễn Chu vừa mới vào ảo cảnh, hoàn toàn không biết những chuyện đã xảy ra trước đó, vẻ mặt ngơ ngác.

"Ngươi lại định giả vờ không biết gì đúng không?!"

"Tiểu Trác, buông tay." Triệu Viễn Chu cố gắng rút tay ra nhưng bị Trác Dực Thần đẩy mạnh vào cột, khiến y phải rên lên một tiếng.

"Chuyện thành thân giả, chuyện sợ ta mệt mỏi, tất cả đều là nói dối!"

"Triệu Viễn Chu, ngươi muốn cưới Văn Tiêu đến vậy! Ngươi muốn làm... làm..."

"Tiểu cô phụ.." Trác Dực Thần cuối cùng cũng nhẹ nhàng nói ra mấy từ đó, ánh mắt nhìn Triệu Viễn Chu đã chứa đầy nước mắt. Triệu Viễn Chu nghe thấy từ "tiểu cô phụ" khiến trái tim y ngừng đập trong một khoảnh khắc, rồi lại trở thành nỗi đau xót. Y không có ý nghĩ đó.

"Không phải đâu, Tiểu Trác." Triệu Viễn Chu muốn giải thích, nhưng Trác Dực Thần hoàn toàn không cho y cơ hội, kéo mạnh áo choàng của y xuống, để lộ dấu vết đỏ trên cổ từ bên dưới chiếc cổ áo lông cáo.

"Vậy cái này là sao? Triệu Viễn Chu, ngươi nói ta nghe được không?" Trác Dực Thần nói, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

Triệu Viễn Chu vô thức đưa tay lên che vết cắn, nhưng tất cả hành động đó đều bị Trác Dực Thần nhìn thấy.

"Ta không biết..." Triệu Viễn Chu cúi đầu, không hiểu sao, trong lòng y lại dâng lên một cảm giác tội lỗi đối với Trác Dực Thần. Có lẽ năng lực của huyễn yêu đã bắt đầu phát tác rồi.

"Ha, lại như vậy, chỉ biết trốn tránh." Trác Dực Thần cười khổ một tiếng, buông tay Triệu Viễn Chu ra, "Ngươi có dám hỏi thử lòng mình, ngươi thực sự muốn gì không?"

"Ngươi không dám!" Trác Dực Thần quát, giọng đầy tức giận, "Triệu Viễn Chu, ngươi chỉ là một kẻ hèn nhát, suốt đời chỉ biết trốn tránh."

Trác Dực Thần nói xong, không quay đầu lại, bỏ đi, chỉ để lại tiếng chuông vang lên cho biết hắn đã rời đi.

Triệu Viễn Chu tựa vào cột, từ từ ngồi xuống, một tay nắm lấy cổ tay bị Trác Dực Thần nắm chặt, đang dần đỏ lên, rồi cúi người lấy lại chiếc áo choàng bị ném xuống đất.

Trác Dực Thần nói đúng, y quả thật rất nhát gan. Y không dám nói với Trác Dực Thần rằng sự quan tâm của y, sự bảo vệ của y đều là thật lòng, y chỉ có thể lén yêu hắn dưới sự che chở của Văn Tiêu.

Văn Tiêu thật ra đã nói với y từ lâu: "Ngươi thích Tiểu Trác, ta thấy rõ, nhưng ngươi phải nói cho hắn biết, chỉ có hai người thật sự hiểu lòng nhau, hai trái tim mới có thể gần nhau hơn."

Nhưng y, cảm thấy có lỗi, và hối hận.

.

.

.

.

Trong thư phòng, Văn Tiêu thấy Triệu Viễn Chu bước vào, động tác lật sách của cô khựng lại một chút: "Đến rồi à? Tiểu Trác nói gì với ngươi?"

Triệu Viễn Chu ngồi xuống đệm bên cạnh cô, cũng vô tình cầm một quyển sách mở ra, nhẹ nhàng cong môi: "Chẳng có gì, chỉ là quan tâm đến sức khỏe của Thần Nữ mà thôi."

Văn Tiêu nhìn thấy vết thương trên cổ tay của y, kéo tay y lại để kiểm tra: "Lại nói dối nữa sao, lại cãi nhau với Tiểu Trác rồi à? Sao tay lại bị thương thế này?"

Rút tay ra khỏi tay của Trác Dực Thần là điều không dễ dàng, nhưng từ tay Văn Tiêu vẫn có thể làm được.

"Hắn hỏi ta vì sao phải giả vờ thành thân để lừa hắn."

Văn Tiêu ngẩn người một lúc khi nghe thấy câu này: "Hắn biết rồi sao?"

"Ừ."

"Có lẽ là tối qua nghe được gì đó rồi." Triệu Viễn Chu vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình hình, những cơn đau nhói giữa hai chân như đang kể cho y biết những gì đã xảy ra vào đêm qua.

"Ừ." Văn Tiêu có lẽ cảm thấy không khí quá ngượng ngùng, chỉ gật đầu rồi không nói gì thêm, bắt đầu chăm chú lật sách.

.

.

.

.

Tối đó, khi Triệu Viễn Chu ôm Văn Tiêu đang ngủ vào phòng và chuẩn bị đặt cô xuống giường, y phát hiện Trác Dực Thần đang đứng cách đó không xa, khoanh tay đợi y

"Sáng nay ta hơi nặng lời, xin lỗi."

"Không sao, không trách ngươi." Triệu Viễn Chu vỗ vỗ vai Trác Dực Thần, "Tiểu Trác, ngươi còn nhớ sáng hôm qua ngươi làm gì trước khi vào Tập Yêu Ty không?"

"Đang nghe dân chúng nói về chuyện ngươi và Văn Tiêu thành thân." Trác Dực Thần nhíu mày lại.

"Không đúng, ngươi đang tìm manh mối về yêu quái trong rừng sương mù. Bây giờ chúng ta đều đang ở trong ảo cảnh."

Không biết là từ nào đã khiến Trác Dực Thần kích động, hắn kéo Triệu Viễn Chu vào phòng mình, rồi đẩy y lên giường. Nhìn ánh mắt mơ màng của Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu biết hắn lại mất ý thức rồi.

Lúc này, y nghe thấy giọng nói của huyễn yêu: "Không phải ngươi muốn cứu hắn sao? Nhanh đi, để hắn giải thoát ác niệm đi, nếu ngươi không cứu hắn, hắn sẽ chết ở đây mất."

"Tỉnh lại." Triệu Viễn Chu muốn dùng Nhất Tự Quyết để đánh thức Trác Dực Thần, nhưng y đã quên mất Nhất Tự Quyết không còn hiệu quả với Trác Dực Thần nữa.

"Phải làm thế nào để hắn giải phóng ác niệm?" Triệu Viễn Chu hỏi huyễn yêu, nhưng nó không còn trả lời. Bên này, Trác Dực Thần đã hồi phục một phần ý thức, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại.

Triệu Viễn Chu không thể ngăn cản hành động của Trác Dực Thần, đã để hắn tháo dây thắt lưng, kéo áo của mình ra.

"Tiểu Trác, ngươi tỉnh lại đi." Triệu Viễn Chu cảm thấy đầu óc mình cũng trở nên mơ màng, "Trong phòng, có mùi gì vậy?"

"Hợp Hoan Hương." Trác Dực Thần trả lời, "Triệu Viễn Chu, ta đã đốt Hợp Hoan Hương rồi, tối nay, ngươi đừng hòng rời khỏi căn phòng này." Trác Dực Thần nói xong, tháo dây trán của mình ra, trói tay Triệu Viễn Chu lại, rồi tháo những chiếc chuông từ tóc mình xuống, đeo lên đầu Triệu Viễn Chu.

Chiếc chuông cuối cùng là chiếc mà Triệu Viễn Chu đã trả lại cho hắn, hiện dây của nó đang bị Triệu Viễn Chu ngậm trong miệng. Trác Dực Thần ôm chặt lấy y, không cho phép y trả lại.

Nhìn thấy những vết thương trên người Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần rõ ràng thể hiện vẻ không hài lòng, cố ý rút tay ra khỏi vị trí đang xoa dịu cho Triệu Viễn Chu, rồi chuyển sang hôn lên những vết thương đó, phủ lên chúng những dấu hôn mới, che đi những vết cũ.

Cổ, yết hầu, xương quai xanh, ngực, rồi theo đường thắt lưng đi xuống, thẳng đến xương hông, hắn dừng lại một chút rồi khẽ hôn lên đó. Triệu Viễn Chu cảm nhận được sự trêu chọc của hắn, khiến cơ thể không ngừng phản ứng.

"Tiểu Trác, không thể..."

"Không thể nơi nào? Nơi này, hay là nơi khác?" Trác Dực Thần vươn ngón tay, khéo léo đưa vào nơi nhạy cảm của y. Ngón tay lướt nhẹ, tạo nên âm thanh mềm mại, giống như làn sóng vỗ về bờ.

"Ngày hôm qua ngươi cũng cầu xin Văn Tiêu như vậy, ta không thích nghe lời đó, đổi cách khác đi."

Triệu Viễn Chu thở hổn hển, phát ra một tiếng rên nhẹ, "Đổi cái gì..."

"Thú nhận cho ta, ngươi thích nơi nào, đừng nói lời vô nghĩa." Trác Dực Thần đưa thân thể cứng rắn của mình tiến vào, nhẹ nhàng di chuyển quanh huyệt đạo của Triệu Viễn Chu. Hành động của hắn khiến Triệu Viễn Chu không thể nói thành lời, chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu.

Nếu không tính đến tuổi trẻ và khí thế hừng hực của thiếu niên, Trác Dực Thần đành bất đắc dĩ đưa cự vật trực tiếp vào, khiến Triệu Viễn Chu không kìm được mà rơi nước mắt vì đau đớn.

Trác Dực Thần bế Triệu Viễn Chu lên, để y dựa vào người mình. Cự vật mạnh mẽ tiếp tục kích thích vách trong mềm mại, từng cơn xao động, khiến trán Triệu Viễn Chu toát mồ hôi. Y không thể kiềm chế nữa, vòng tay quanh cổ Trác Dực Thần, để mặc cho hắn không chút kiêng dè thực hiện những động tác của mình.

"Triệu Viễn Chu, đừng thích Văn Tiêu, đừng chán ghét ta." Trác Dực Thần tay đặt sau đầu Triệu Viễn Chu, kéo y về phía mình, khiến hai người hôn nhau. Hắn cảm nhận được dây chuông trong miệng Triệu Viễn Chu, và cả sự mềm mại từ đôi môi y.

Trác Dực Thần không ngừng hít lấy hơi thở từ miệng y, khiến Triệu Viễn Chu gần như không thở nổi.

Trác Dực Thần đặt y lên giường, gác chân y lên vai mình, cự vật tiến vào sâu hơn. Những động tác của hắn dần trở nên dồn dập và mạnh mẽ, khiến thân thể Triệu Viễn Chu run rẩy theo, chiếc chuông bên cạnh cũng rung lên theo từng nhịp.

Đột nhiên, Trác Dực Thần chạm vào một điểm nhạy cảm, khiến Triệu Viễn Chu bật ra một tiếng nức nở. Đó là nơi mẫn cảm của y, Trác Dực Thần liền cố ý đụng vào đó, vừa kích thích vừa trêu chọc: "Tiểu cô phụ, tay ta cũng có thể chạm vào chỗ này của người đúng không?"

Triệu Viễn Chu xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng: "Tiểu Trác, đừng..."

Trác Dực Thần ngược lại không biết có nên nghe lời hay không, vì vậy hắn thực sự đổi qua chỗ khác. Nhân lúc Triệu Viễn Chu lơ là, hắn lại hướng tới chỗ nhạy cảm kia mà đụng vào, "Không phải đã nói rồi sao, không định nói gì nữa à?"

"A... Ta sai rồi... Tiểu Trác." Tóc của Triệu Viễn Chu rối bù dính trên mặt, Trác Dực Thần đưa tay giúp y chỉnh lại, nhưng ngay sau đó lại mạnh mẽ co rút trong cơ thể y.

Đến khi hắn cảm nhận được một vùng mềm mại, khác biệt hẳn so với những nơi khác, hắn biết đó là nơi nào. Đó chính là nơi Triệu Viễn Chu phát ra những tiếng rên rỉ, đầy mời gọi.

Trên mặt Triệu Viễn Chu còn vương những giọt nước mắt, ánh mắt đầy tình cảm nhìn hắn, gọi một tiếng "Tiểu Trác" nhẹ nhàng.

"Triệu Viễn Chu, ngươi..." Trác Dực Thần nhìn y, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc. Không phải y không thích hắn sao? Không phải đã muốn lừa hắn giả vờ thành thân với Văn Tiêu sao? Vậy tại sao lại mở lòng với hắn như vậy?

"Tiểu Trác..." Dù Triệu Viễn Chu không nói gì thêm, nhưng hắn hiểu, đó là một lời mời gọi. Có lẽ là do Hợp Hoan Hương đã mê hoặc tâm trí, hoặc là ảnh hưởng từ yêu lực của huyễn yêu, nhưng dù sao, Triệu Viễn Chu hiện tại đang khao khát hắn.

Trác Dực Thần tiến vào giọng của Triệu Viễn Chu, khiến y cảm nhận được sự căng thẳng trong bụng dưới, một lớp cơ mỏng dường như cũng có thể hiện rõ hình dáng dương vật của Trác Dực Thần.

"Tiểu Trác... Ngươi có thích ta chút nào không?"

Chắc hẳn là do đang ở trong ảo cảnh, Triệu Viễn Chu mới dám lấy hết can đảm hỏi ra câu này. Trác Dực Thần vuốt ve bụng dưới của y, nơi mà dương vật đã đẩy ra một hình dáng rõ rệt, "Ngươi biết đây là gì không?"

"Đây là cung giọng của ngươi, Triệu Viễn Chu." Trác Dực Thần nhìn y, nói một cách kiên định, "Nếu ta không thích ngươi, ta đã không vào đây." Hắn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt Triệu Viễn Chu, một đêm không ngủ, trong mùi hương kiều diễm, cho đến khi trời sáng.

.

.

.

.

Trong khu rừng sương mù, Triệu Viễn Chu kéo Trác Dực Thần từ mặt đất dậy, hai người nắm chặt tay nhau, con yêu quái bị trói bằng dây trói yêu theo sau họ trở về Tập Yêu Ty, không dám nhìn họ.

Trở về Tập Yêu Ty, Văn Tiêu vội vàng chạy lại quan tâm đến tình trạng thân thể của hai người, hỏi họ có bị thương không. Khi nhìn thấy những ngón út mắc vào tay áo của hai người và chiếc chuông trên đầu Triệu Viễn Chu, cô lập tức hiểu ra, không hỏi thêm nữa, liền rắc một ít Hóa Linh Tán lên huyễn yêu rồi đưa nó vào ngục của Tập Yêu Ty.

Nếu chuông không vang, ta vẫn sẽ tìm thấy ngươi. Nếu đạo lý bị vi phạm, ta sẽ phá vỡ nó...

Trong phòng của Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu đứng trước gương đồng, tháo chiếc chuông trên đầu xuống, còn chiếc chuông "không cho phép trả lại" thì y đeo lên cổ tay.

Trác Dực Thần nghiêng người lại gần, giúp y chải tóc, "Triệu Viễn Chu, Văn Tiêu cô ấy..."

Triệu Viễn Chu nhìn vào gương đồng rồi đáp, "Cô ấy biết rồi," rồi bỗng hỏi, "Sao không gọi ta là tiểu cô phụ nữa?"

"Triệu Viễn Chu, ngươi lại trêu ta." Trác Dực Thần nắm lấy cằm Triệu Viễn Chu, cúi xuống hôn y, không hiểu sao lại bị lôi kéo lên giường.

Tiếng chuông vang lên suốt đêm, bên ngoài cửa sổ, tuyết dần tan, mùa xuân chầm chậm đến, năm tháng trôi qua, đầu xuân đến gần, ta sẽ cùng ngươi bước tiếp.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro