Vượn con biết ghen (8)

Những ngày sau khi tháo gỡ hiểu lầm, Triệu Viễn Châu và Trác Dực Thần dần trở lại nhịp sống thường ngày, nhưng cảm giác ngượng ngùng vẫn bao trùm bầu không khí giữa hai người. Viễn Châu không còn lạnh lùng như trước, nhưng đôi lúc y vẫn tránh ánh mắt của Trác Dực Thần, lòng vẫn không ngừng suy nghĩ về những lời nói đêm đó.

Một tối nọ, Trác Dực Thần quyết định sẽ làm điều gì đó để xóa tan sự ngại ngùng giữa hai người. Hắn cho người trang trí sân sau của Tập Yêu Ty bằng hàng chục chiếc đèn lồng đỏ, ánh sáng ấm áp phủ khắp nơi. Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, hắn nhẹ nhàng bước vào phòng Triệu Viễn Châu.

"Viễn Châu, ra ngoài với ta một lát."

Triệu Viễn Châu đang đọc sách, nghe hắn gọi thì ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy cảnh giác:
"Ra ngoài làm gì? Đệ lại muốn bày trò gì nữa đây?"

Trác Dực Thần mỉm cười, bước đến kéo tay y:
"Đi rồi huynh sẽ biết."

Mặc dù còn hơi bực vì bị lôi đi mà không rõ lý do, nhưng Triệu Viễn Châu vẫn ngoan ngoãn theo hắn ra sân sau. Khi vừa bước qua cửa, y lập tức sững người lại. Trước mắt y là một không gian lung linh ánh đèn lồng, giữa sân là một bàn tiệc nhỏ được bày biện tinh tế. Gió đêm mát rượi, mang theo hương thơm nhè nhẹ từ những đóa hoa đào xung quanh.

"Đệ..." Triệu Viễn Châu nhìn Trác Dực Thần, ánh mắt ngạc nhiên nhưng không giấu được sự cảm động.

Trác Dực Thần kéo y ngồi xuống bàn, cầm lấy tay y, ánh mắt dịu dàng:
"Huynh đã giận ta nhiều ngày rồi. Ta biết mình có lỗi khi không nói rõ mọi chuyện. Hôm nay, ta muốn dùng cách này để chuộc lỗi với huynh."

Triệu Viễn Châu mím môi, quay mặt đi như không muốn để hắn thấy được niềm vui đang dâng lên trong lòng mình. Y hừ nhẹ:
"Đệ nghĩ làm thế này thì ta sẽ hết giận sao? Chưa chắc đâu."

Trác Dực Thần bật cười, rót cho y một chén rượu ấm:
"Huynh có thể giận ta bao lâu cũng được, chỉ cần đừng rời xa ta là được."

Triệu Viễn Châu quay lại nhìn hắn, ánh mắt có chút mềm mại. Y không nói gì thêm mà lặng lẽ cầm lấy chén rượu, uống một ngụm nhỏ.

Sau bữa tối, Trác Dực Thần dẫn y đến khu vực giữa sân, nơi ánh trăng sáng rực đang chiếu xuống. Hắn bất ngờ quỳ một chân xuống trước mặt y, trên tay cầm một chiếc vòng ngọc tinh xảo.

"Viễn Châu, huynh có biết không? Cả đời này, ta chỉ muốn được ở bên huynh. Chiếc vòng này là minh chứng cho tình cảm của ta. Dù sau này có chuyện gì xảy ra, ta hứa sẽ không bao giờ để huynh phải buồn hay rơi nước mắt vì ta nữa."

Triệu Viễn Châu ngỡ ngàng nhìn chiếc vòng ngọc, ánh mắt không giấu được sự xúc động. Y định nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại, chỉ có thể đứng yên nhìn hắn.

Thấy y im lặng, Trác Dực Thần mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay y, đeo chiếc vòng lên cổ tay y:
"Huynh không cần trả lời ngay. Chỉ cần huynh chịu đeo nó, ta sẽ hiểu rằng huynh tha thứ cho ta rồi."

Triệu Viễn Châu cúi đầu, nước mắt chực trào ra. Y khẽ siết tay lại, giọng nói run rẩy:
"Đệ không được thất hứa nữa đâu. Nếu đệ khiến ta đau lòng thêm một lần nữa, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho đệ."

Trác Dực Thần cười dịu dàng, kéo y vào lòng, thì thầm:
"Ta nguyện cả đời này chỉ làm huynh vui."

Dưới ánh trăng, hai bóng hình hòa quyện vào nhau, như lời minh chứng cho tình yêu chân thành, không gì có thể chia lìa.

Những ngày yên bình tiếp tục trôi qua ở Tập Yêu Ty. Sau khi chuyện hôn sự từ Đại Hoang bị bác bỏ, Triệu Viễn Châu càng thêm trân trọng khoảng thời gian hiện tại. Nhưng Trác Dực Thần vẫn cảm thấy điều gì đó còn thiếu. Hắn muốn nhiều hơn, muốn khắc ghi Viễn Châu mãi mãi thuộc về hắn.

Tối hôm ấy, dưới ánh trăng sáng chiếu rọi sân sau, Trác Dực Thần lặng lẽ chuẩn bị một bữa tối đặc biệt cho hai người. Khi mọi thứ hoàn thiện, hắn bước vào phòng Triệu Viễn Châu, thấy y đang đọc sách như thường lệ.

"Viễn Châu, ta có điều muốn nói với huynh. Ra ngoài với ta một chút," Trác Dực Thần nói, giọng nhẹ nhàng nhưng mang chút bí ẩn.

"Đệ lại bày trò gì nữa đây?" Triệu Viễn Châu nhíu mày nhìn hắn, nhưng vẫn đứng dậy, để mặc hắn dắt tay ra ngoài.

Khi bước vào sân, Triệu Viễn Châu sững người. Ánh đèn lồng đỏ rực phản chiếu ánh trăng, tạo nên khung cảnh lung linh. Trên bàn tiệc là những món ăn tinh tế mà Trác Dực Thần đích thân chuẩn bị. Không gian này chỉ có hai người họ, vừa ấm áp vừa lãng mạn.

"Đệ... làm tất cả những thứ này chỉ để mời ta ăn cơm sao?" Triệu Viễn Châu bối rối, cảm thấy trái tim mình ấm áp kỳ lạ.

"Không chỉ ăn cơm," Trác Dực Thần kéo ghế cho y ngồi xuống, ánh mắt đầy thâm tình. "Ta còn có điều quan trọng hơn muốn nói."

Sau khi bữa tối kết thúc, Trác Dực Thần đứng dậy, đến bên cạnh Triệu Viễn Châu. Hắn cầm lấy tay y, đặt lên ngực mình, nơi trái tim hắn đang đập mãnh liệt.

"Viễn Châu, ta đã nói rằng cả đời này chỉ có huynh. Ta muốn khắc sâu lời hứa đó thêm một lần nữa, không chỉ trong lời nói mà trong cả trái tim và linh hồn."

Triệu Viễn Châu thoáng đỏ mặt, nhưng trước ánh mắt chân thành của Trác Dực Thần, y không nỡ từ chối. "Vậy đệ định làm thế nào để chứng minh?"

Không nói thêm lời nào, Trác Dực Thần bế bổng Triệu Viễn Châu lên, bước vào phòng ngủ của cả hai. Trái tim Viễn Châu đập loạn xạ khi hắn đặt y xuống giường, ánh mắt Trác Dực Thần đầy mê đắm, như muốn nuốt chửng y.

"Đệ..." Triệu Viễn Châu vừa định nói gì đó thì môi hắn đã áp xuống, ngăn y lại. Nụ hôn của Trác Dực Thần không còn dịu dàng như trước, mà tràn ngập sự chiếm hữu. Hắn hôn sâu hơn, như muốn hòa làm một với y, để y không thể rời khỏi hắn dù chỉ một khắc.

"Viễn Châu, đừng rời xa ta," Trác Dực Thần thì thầm, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ y.

Triệu Viễn Châu đỏ bừng mặt, giọng run rẩy: "Ta... ta đã nói không rời đi mà... nhưng đệ đừng..."

Những lời còn lại bị lấp kín bởi nụ hôn mãnh liệt hơn. Trác Dực Thần không cho y cơ hội phản kháng, từng lớp y phục của cả hai rơi xuống, để lộ thân thể mềm mại của Triệu Viễn Châu dưới ánh đèn mờ ảo.

"Viễn Châu, ta sẽ không để huynh chịu thiệt thòi. Đời này, ta chỉ cần huynh," Trác Dực Thần nói, giọng khàn đặc vì khao khát.

Triệu Viễn Châu nhìn hắn, ánh mắt như phủ sương, nhưng lại chứa đầy sự tin tưởng. Y vòng tay qua cổ hắn, khẽ gật đầu, như một lời chấp thuận không lời.

Đêm ấy, cả căn phòng ngập tràn tiếng thở gấp gáp và những lời thì thầm yêu thương. Họ hòa quyện vào nhau, như hai mảnh ghép cuối cùng tìm thấy nhau giữa biển đời rộng lớn. Trái tim họ cùng chung một nhịp đập, như muốn nói rằng từ nay về sau, dù thế giới có thay đổi ra sao, họ cũng sẽ mãi mãi thuộc về nhau.

Khi ánh sáng ban mai len lỏi qua khung cửa sổ, Trác Dực Thần khẽ mở mắt, nhìn thấy Triệu Viễn Châu đang nằm gọn trong vòng tay mình, hơi thở y đều đều. Hắn không kìm được mà cúi xuống hôn lên trán y.

"Viễn Châu, cảm ơn huynh đã chấp nhận ta. Từ nay về sau, ta sẽ bảo vệ huynh, yêu thương huynh, đến hết đời."

Triệu Viễn Châu mơ màng tỉnh dậy, nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng:
"Trác Dực Thần, đời này ta giao cả trái tim mình cho đệ. Đừng bao giờ phản bội ta."

Trác Dực Thần ôm y chặt hơn, như muốn khẳng định rằng y là tất cả của hắn.

Cả hai cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh mặt trời rạng rỡ soi sáng Tập Yêu Ty. Một khởi đầu mới, một tình yêu trọn vẹn, hạnh phúc vĩnh cửu.

Kết thúc.

----------------------------------------------------------------
* Góc nhỏ nói về nhân vật Ngọc Thủy nha , sau khi biết mình có tình cảm với Trác Dực Thần nhưng lại nhìn thấy hắn vac Triệu Viễn Châu vui vẻ như thế nên cô cũng từ bỏ ý định đó rồi rời đi , cô là một người cũng biết suy nghĩ, cô không phải như những cô gái khác nếu khi thấy thế sẽ làm nhiều cách để dành người nhưng khi thấy tình cảm của họ cô không dành nữa mà chọn cách rời đi ,cô cũng biết ơn hai bọn họ rất nhiều nên trước khi đi cô đã đến cảm ơn hai người .
Sau khi rời đi cô cũng đã tìm được chân ái đời mình , nhưng thỉnh thoảng cô cũng vẫn về Tập Yêu Ty thăm Triệu Viễn Châu nhưng có điều không thăm Trác Dực Thần, trong khoảng thời gian đó hai người bọn họ nói chuyện rất thân nhau nên hai vị phu quân cũng bị bỏ rơi.

Lần này điều quan trọng nhắc lại 3 lần là
- CHÚC MẤY CẬU GIAO THỪA VUI VẺ, NĂM MỚI VUI VẺ
- CHÚC MẤY CẬU GIAO THỪA VUI VẺ, NĂM MỚI VUI VẺ
- CHÚC MẤY CẬU GIAO THỪA VUI VẺ, NĂM MỚI VUI VẺ

* Và đoản này cũng đã end ,đợi tui triển đoản khác nhe nhưng mà lần có thể là Thụy Hạo chứ không là Trác Chu nữa ,heheh ,bye bye mấy cậu , năm sau gặp ,ăn Tết vui vẻ nhen

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro