[2]
- Cho nên, ngươi tại sao còn chưa đi? - Trả lời xong, thủ vệ nghi hoặc nhìn người trước mắt.
- ....
- Ta là-
- A Phàm!! Tới giờ nghỉ trưa.
Một tên mặc áo đen thủ vệ từ bên trong đi tới, cắt ngang muốn giới thiệu một lần nữa Chu Yếm.
- Nhanh như vậy?
Gọi là A Phàm thủ vệ ngoái đầu lại, đối với đồng liêu chạy tới.
- Nghe nói Phạm đại nhân đối với Thống lĩnh báo tin nên trở về, trưa nay sẽ có một cái nhân vật hung ác xuất hiện, thống lĩnh gửi thư trở lại bảo chúng ta tránh đi đi.
- Ồ, thống lĩnh thật tốt, vậy hôm nay là cái gì cơm trưa?
Nhân vật hung ác - Chu Yếm đứng tại đó, tại trong gió hỗn loạn, không kể siết bi phẫn.
Đến cuối cùng, vẫn là Phạm đại nhân đi ra ra tiếp hắn đi vào.
- Ta là Chu Yếm.
Triệu Viễn Châu nhìn chằm chằm Phạm đại nhân, rất là u oán nói.
- Ta biết ngươi là Chu Yếm - Hơi ngẩn người, Phạm Anh trịnh trọng gật đầu.
- ....
Không, các ngươi không biết.
Bị cái kia thủ vệ đâm tâm những hai lần đại yêu che lại lồng ngực.
- Khoan đã, ngươi đang dẫn ta đi đâu? - Nhìn đường đi càng ngày càng u ám, không giống là chỗ tiếp khách, Triệu Viễn Châu quay đầu lại, hỏi thăm Phạm đại nhân.
- Địa lao.
- !!!!
- Các ngươi tống ta vào địa lao? - Uổng ta xem ngươi người này trong thư còn lễ phép, nho nhã. Thế nhưng quá đáng thế này!!
- Đây là thống lĩnh gửi thư, nói là nếu ngươi thực sự có thành ý, thì ngồi xổm địa lao chờ thống lĩnh.
- Ta nếu không có thành ý thì sao?
- A?
Sắc mặt Phạm đại nhân biến đổi, hơi ngập ngừng, móc trong tay áo ra một bức thư, bắt đầu đọc.
- Nếu là không có thành ý.....cái gì cũng đều không có, trở về liền trực tiếp chém ngươi....
- Hắn tưởng chính mình có thể giết ta? - Chu Yếm không nhịn được châm chọc, lại là vểnh tai nghe mấy lời còn lại.
- ........đánh cái không chết không ngừng, ngươi và thống lĩnh, chỉ có thể lưu một kẻ còn sống - Nói hết nội dung bức thư, Phạm đại nhân ngẩng đầu lên, nhìn đại yêu.
- ......
Thì ra đây là lý do giải tán nhân viên sao?
Ta vẫn là ngồi xổm ở địa lao đi.
Cay đắng, đại yêu tự mình tròng lên xiềng xích, ngồi yên tại một chỗ.
- Thống lĩnh của các ngươi có phải hay không tính khí không quá tốt - Không đánh thì giết, có nhẽ là không tốt ở chung.
- Cũng không phải, Trác đại nhân tính cách rất tốt.
- Chỉ là, gánh nặng rất nhiều làm đại nhân thêm phần hỉ nộ vô thường, khó đoán.
Phạm Anh đại nhân nhớ tới Trác đại nhân, cũng không khỏi thở than một tiếng.
Đúng vậy, là gánh nặng quá nhiều.
- Ta là hy vọng giống như ngươi viết trong thư, hỗ trợ Trác đại nhân.
- Đúng rồi, ngươi cẩn thận chú ý thời gian!
Hả?
Cẩn thận thời gian?
Chưa kịp ngẫm lại, Triệu Viễn Châu chỉ thấy một bóng dáng cao lớn xuất hiện.
Hắn ngẩng đầu lên.
- Thống lĩnh, ngài trở về - Phạm đại nhân xoay người, hơi khom lưng.
- Phạm đại nhân, mệt mỏi ngài đã trông coi Tập Yêu Ti - Âm thanh lành lạnh, mang theo ít ỏi mệt mỏi truyền vào trong tai.
- Ngài nhưng đừng nói với ta câu này - Phạm đại nhân cười khổ, phải là ta nói mới đúng, Trác đại nhân.
- Tốt.
Chu Yếm nhìn một gương mặt kia, hơi hoảng hốt.
Đúng thật là không giống trong tưởng tượng. Nhu hoà hơn lời đồn nhiều lắm.
Tinh tế tuấn tú như tranh, lại ẩn ẩn nhiều thêm một phần nghiêm khắc động lòng người.
Không thể không nói, chỉ một cái nhăn mày từ người này cũng có thể làm người ta thổn thức trằn trọc không thôi.
- Ngươi là Chu Yếm?
Trác Dực Thần bước tới, trên thân mang theo sương giá đặc trưng, thổi đến đại yêu có chút mát mẻ thoải mái.
- Là ta.
- Ân, ngươi có một chung trà.
?
Nhìn trên tay Trác Dực Thần phủng một chén trà, Triệu Viễn Châu không hiểu.
- Thời gian, một chung trà - Phạm đại nhân đứng kế bên nhắc nhở.
!!!!
Ngắn như vậy!?
- Ngươi viết trong thư, muốn ta tróc nã ngươi quy án?
- Đúng! - Rất nhanh nhẹn, Chu Yếm không hiểu tại sao chính mình lại không muốn nhiều lời nữa.
- Ngươi muốn cái gì? Cùng lý do tại sao?
- Ta muốn ngài giết ta.
Trà đến bên môi lại không uống, Trác Dực Thần khẽ nhăn mày, liếc đại yêu một cái.
Yêu cầu này, thật kỳ quái, chưa từng nghe qua.
- Cùng với, thiên kim của Phạm Anh đại nhân, Văn Tiêu tiểu thư.
Cạch!
Trác Dực Thần đặt xuống chén trà, phát ra âm thanh trầm đục. Lại cầm lên áo choàng đã để trên bàn, muốn xoay người rời đi.
- Xem ra không còn gì để nói giữa ta và ngươi, háo sắc yêu nghiệt.
- !!!???
Chu Yếm bị một câu ấn tượng háo sắc của Trác Dực Thần nói cho kinh người, vội đứng dậy.
Ta khi nào háo sắc???
______
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro