Chương 14
Trò Chỉ nịnh thảo của Trác Dực Thần và Văn Tiêu cuối cùng không tìm ra gián điệp ngược lại khiến Bạch Cửu ủy khuất chạy về phòng, khóa chặt cửa, Anh Lỗi cũng nối đuôi chạy theo còn Bùi Tư Tịnh ôm con rối Bùi Tư Hằng rời đi trước. Triệu Viễn Chu đầy mặt hóng chuyện vui núp sau vai Văn Tiêu nhìn Trác Dực Thần.
Cậu tức giận nắm chặt Vân Quang kiếm hướng về phía y làm động tác chém, Đại yêu lập tức run sợ túm lấy một góc áo Văn Tiêu, nàng biết y thích giỡn bèn nắm cổ tay y hất về phía Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu phòng trong phòng ngoài không ngờ muội muội mình tin tưởng nhất lại nối giáo cho giặc nhất thời mất đà vồ thẳng vào ngực cậu.
Môi Trác Dực Thần vừa vặn hạ trên trán y, cậu vòng tay ôm eo y kéo vào lòng che giấu ánh mắt thất thố. Văn Tiêu đưa hai tay ôm miệng cười thích thú:
"Có gì hai người về đóng cửa tự quá đi, đừng lôi ta ra làm cái bình phong, rất phiền a."
Triệu đại yêu ủy khuất trông theo bóng lưng nhỏ nhắn của nàng sau đó giãy ra khỏi vòng tay Trác Dực Thần cười nhạt:
"Làm ngươi đau rồi Tiểu Trác đại nhân."
Trác Tiểu Thần thấy vành tai đỏ lựng của y nổi hứng trêu chọc:
"Không sao, hôn cũng hôn rồi, bế cùng bế rồi ngươi tự mình lao vào lòng ta cũng không có gì mới mẻ."
Triệu Viễn Chu lập tức như mèo giẫm đuôi lùi liền mấy bước tới khi eo đập vào bàn đau điếng mới dừng lại:
"Trác Tiểu Thần ngươi... ngươi thay đổi rồi."
Tiểu thống lĩnh phì cười nhìn dáng vẻ bị dọa của Đại yêu, tiến tới vuốt lại sợi tóc rối của y động tác như vuốt lông một con khỉ tạc mao, bàn tay muốn xoa eo người nhưng được nửa chừng liền dừng lại, cậu từ trên ghế lôi xuống một tấm áo choàng quàng qua vai y còn cẩn thận thắt nút:
"Muộn rồi mau về nghỉ ngơi đi, trời nhiều sương."
Triệu Viễn Chu bị một loạt động tác dọa đứng bất động, bên mũi thoảng qua mùi thảo dược nhẹ nhàng. Bình thường Triệu Viễn Chu đều coi Tiểu Trác giống như con cháu không nghĩ khi đứng gần vậy mà cậu lớn tới mức che khuất hết tầm mắt của y.
Trác Dực Thần cũng không tiến tới hơn quay lưng lại tự mình rời đi trước, Triệu Viễn Chu thở phào đợi cậu khuất khỏi tầm mắt mới trở về nhưng vẫn sợ ai đó nửa đêm mò tới liền nhấc gót leo lên cây ngủ một đêm. Sáng sớm Anh Lỗi đã chạy đi bắt trộm gà, một góc trời náo loạn bởi tiểu sơn thần cũng chọc cho Triệu Viễn Chu tỉnh, y lơ mơ ngồi đung đưa trên cây sau đó tiện tay hái một quả đào nhảy xuống.
Trác Dực Thần đoan chính ngồi trên bàn tự pha trà, tự thưởng trà, bên cạnh là Anh lỗi cầm một con gà nướng cùng hai vị cô nương. Triệu Viễn Chu vẫn sợ hãi lại gần cậu đứng rất xa miệng gặm đào đợi tiểu Cửu. Nhóc thần y vừa xuất hiện mọi người đều đua nhau an ủi nó nhưng ánh mắt nó chỉ dừng lại trên Trác Dực Thần, cậu vốn không biết dỗ trẻ con né tránh ánh mắt Bạch Cửu.
Tiểu thần y không nhận được sự công nhận từ Trác Dực Thần chán nản bỏ đi, Triệu Viễn Chu nhấc mày khiêu khích nhìn vẻ mặt khó xử của Trác Dực Thần:
"Xem ra thỏ con vẫn để ý nhất là đại anh hùng Trác Dực Thần trong lòng nó a. Ngươi chọc giận nó rồi, quyết định không dỗ sao?"
"Mọi người cùng chọc giận nó sao lại đổ hết lên đầu ta?"
Trác Dực Thần gắp một miếng thịt bỏ vào bát biệt nữu đáp, Triệu Viễn Chu chống hông:
"Nhưng rõ ràng giờ nó ghét ngươi nhất."
Nói rồi còn làm khẩu hình miệng: "Ta cũng ghét ngươi."
Trác Dực Thần cau mày sau đó làm bộ đùa không vui:
"Triệu Viễn Chu giờ ngươi rất vui đấy nhỉ? Cuối cùng cũng có người đáng ghét hơn ngươi."
Trác Dực Thần đáp lễ cũng dùng khẩu hình miệng chỉ có cả hai nhìn thấy:
"Đừng chọc ta"
Triệu Viễn Chu bĩu môi vênh mặt chẳng thèm sợ hãi, Văn Tiêu nhìn y:
"Đánh yêu quái gì đó thì được chứ chuyện dỗ trẻ con thì cũng làm khó tiểu Trác quá rồi."
Triệu Viễn Chu thích thú tiến tới:
"Dỗ trẻ con dễ mà, cho nó cái kẹo rồi xoa xoa đầu là được."
Nói rồi y thực sự sờ đầu cậu, tiểu Trác đại nhân nổi giận đùng đùng lườm y, Triệu Viễn Chu thu tay ánh mắt vô tội gặm đào của mình.
—
Đỉnh núi Côn Luân quanh năm tuyết rơi rất lạnh lẽo, đám người Tập Yêu Ti cuốc bộ một ngày từ Tư Nam thủy trấn tới khi trời gần tối mới lên tới thần miếu. Anh Chiêu và Chúc Âm sóng vai đón họ ở cổng. Anh Lỗi trông thấy gia gia vui vẻ như một đứa trẻ chạy tới ôm chầm lấy ông. Tiểu sơn thần giới thiệu mọi người với nhau, Chúc Âm thi lễ với Văn Tiêu:
"Cảm tạ thần nữ đại nhân tìm về bạch trạch lệnh cứu lấy Đại hoang."
Văn Tiêu đáp lễ lại khiêm tốn nói:
"Ta mới tìm lại bạch trạch lệnh có thể cứu Đại hoang không ta không dám nói trước."
Anh Chiêu ở một bên nhấp nhổm chỉ đợi hai người nói xong liền hướng Triệu Viễn CHu dung nhan đại nộ:
"Tiểu tử thối ngươi cuối cùng cũng biết đường về?"
Triệu Viễn Chu chớp mắt chưa kịp phản ứng đã bị ông cầm roi vụt một cái vào tay, y ngay lập tức không còn dáng vẻ Đại yêu trầm ổn hóa thành mao đầu tiểu tử ngạch miệng:
"Người còn đánh con đánh trả đó."
Nói rồi y niệm quyết "định" nhưng nó chẳng ảnh hưởng gì tới cái roi trên tay Anh Chiêu, ông vừa đuổi theo y vừa mắng:
"Ta dạy ngươi bao nhiêu gia quy yêu đức ngươi đều quên rồi hả?"
Triệu Viễn Chu xách tà áo nhảy lên tránh roi của ông:
"Anh Chiêu gia gia đừng đánh."
Anh Chiêu dĩ nhiên đuổi không tha tới khi mệt mỏi mới dừng lại chống gối thở phì phò. Triệu Viễn Chu lôi trong tay áo ra một túi hạch đào nhỏ mon men tới lấy lòng:
"Gia gia cho người."
Anh Chiêu đã lâu không nhận hạch đào tư y mìm cười kéo lấy bàn tay lạnh giá vỗ nhẹ tựa như an ủi.
Đúng lúc này đám người còn lại tìm được hai người, Triệu Viễn Chu đứng sóng vai với Văn Tiêu nhìn Anh Chiêu:
"Anh Chiêu người sống lâu rồi có thể giúp ta giải đáp một cái thắc mắc không?"
Anh Chiêu thu đồ vào tay áo vẻ mặt nghiêm túc trở lại:
"Hỏi đi, tiểu tử thối ngươi vẫn nói chuyện đáng ghét như ngày nào."
"Ta không hiểu sao bạch trạch lệnh lại một phân làm hai lần lượt ở trong cơ thể của ta và Văn Tiêu mà trước đây ta không hề cảm nhận thấy."
"Trước đây vì để công bằng bạch trạch lệnh được chia làm hai nửa do một người một yêu cùng nhau trưởng quản. Hai người phải tin tưởng nhau, tâm ý tuowgn thông mới có thể kích hoạt thần lực."
Bạch Cửu nghe tới đó ôm miệng chỉ Triệu Viễn Chu:
"Đồ Đại yêu không có liêm sỉ nhà ngươi, rõ ràng Văn Tiêu tỷ và tiểu Trác ca mới là thanh mai trúc mã."
Tiểu Trác ôm kiếm mặt mày đen thui:
"Tâm ý tương thông thì sao? Huynh đệ tình cũng là tình, đồng đội tình cũng là tình, chúng ta một đường cùng nhau vào sinh ra tử tâm ý tương thông là điều dễ hiểu."
Triệu Viễn Chu mới giơ một ngón tay Văn Tiêu ở bên cạnh bật cười:
"Tiểu Trác con nói đúng."
Ngón tay của Đại yêu lại hạ xuống thở dài:
"Tiểu Trác đại nhân thật là nghiêm cẩn a"
Sau đó dưới sự thuyết phục của Chúc Âm mọi người quyết định sẽ khởi động trận pháp tinh tú vào ngày mai.
—
Tối hôm đó Trác Dực Thần nóng trong người đứng dưới sân luyện kiếm, một bộ kiếm phổ cậu đã luyện ngàn lần nhưng huyền cơ trong đó mãi không thể giải. Cậu vừa vung tay múa kiếm vừa nhớ tới hương vị ngọt ngào của ai kia, lời Trác Dực Hiên còn đọng lại trong tâm trí cực rõ ràng:
"Tiểu Trác, chúng ta hy vọng đệ sống tốt, hãy làm theo trái tim của bản thân đừng nghi ngờ."
Tâm ý là thứ không thể đoán trước cũng khống chế không được, Trác Dực Thần tự hỏi bản thân từ bao giờ lại phải lòng con khỉ già mỏ nhọn kia? Cậu lục lại trong ký ức, kỳ thực tám năm trước cậu vẫn luôn sống trong thù hận. Khi đó Tập yêu ti bị diệt, tộc Băng Di lừng lẫy phút chốc chỉ còn lại một huyết mạch duy nhất Trác Dực Thần đau đớn tới tê dại thơ thẩn đi ra vách núi ngồi một đêm:
"Ta yếu đuối như vậy đáng ra nên thay ca ca chết đi thì hơn."
Trac Dực Thần lẩm bẩm rồi đứng dậy không do dự bước xuống, đúng lúc này một người từ sau lưng ôm lấy cậu. Cậu chỉ nhớ mang máng người đó rất ấm, còn có một mùi thơm dịu nhẹ nhưng quá lâu rồi cậu không còn nhớ rõ ràng mùi đó là mùi gì. Chỉ còn chút ấn tượng người đó dùng tay che mắt cậu giọng nói trong vắt như suối chảy:
"Tai sao lại muốn chết?"
Trác Dực Thần bất giác rơi lệ đầy mặt:
"Sống quá khổ rồi chết mới là giải thoát."
"Không đúng, ngươi chắc chắn sau khi bản thân chết đi sẽ gặp lại được ca ca và cha ngươi sao? Nhưng nếu ngươi chết rồi sẽ chẳng ai trên thế gian này thực lòng nhớ tới ca ca và cha ngươi nữa, họ sẽ triệt để tiêu thất, ngươi nỡ?"
Cậu vẫn còn nhỏ chẳng thể hiểu hết lời y nói chỉ uất ức đáp:
"Tại sao lại là ta? Tại sao ta phải ở lại?"
Người đó nhẹ nhàng cúi xuống nói bên tai cậu:
"Bơi vì Tiểu Trác rất mạnh a, chỉ có Tiểu Trác mới có thể kiên cường đem theo ý chí cùng nguyện vọng của bọn họ sống tốt."
Trác Dực Thần kết thúc chiêu kiếm đứng nhìn bầu trời âm u trên đỉnh Côn Luân. Triệu Viễn Chu hiếm khi tự tìm tới, y mặc y phục nửa kín nửa hở như là áo ngủ, làn da dưới trời tuyết trắng nõn phủ một tầng hồng nhạt. Giọng nói của y vang lên bên tai:
"Tiểu Trác đại nhân thật là cần cù, nửa đêm không ngủ còn ở đây luyện kiếm."
Tiểu thống lĩnh vẫn chưa hết giận y biệt nữu đáp:
"Sớm ngày học được, sớm ngày giết ngươi không phải ngươi sẽ được hoàn thành tâm nguyện sao? Chuyện làm ngươi vui đương nhiên phải nỗ lực."
Cậu ghim ánh mắt chờ mong nhìn y, Trác Dực Thần không biết bản thân hy vọng cái gì từ Triệu Viễn Chu. Đợi mãi chỉ thấy y hơi mỉm cười nói:
"Chăm chỉ là tốt nhưng nếu không nắm được mấu chốt dục tốc bất đạt ảnh hưởng thân thể a."
"Ngươi lo cho ta?"
Tiểu thống lĩnh giương mắt tựa như một con cún lớn hỏi, Triệu Viễn Chu không đáp lại cậu, y chỉ coi cậu như một đứa trẻ mới lớn cần dạy dỗ mà thôi. Trác Dực Thần biết rõ điều này nên cảm thấy vô cùng giận dữ, cậu không thể chịu được người mình tâm duyệt chỉ coi mình như một mao đầu tiểu tử. Triệu Viễn Chu chắp tay sau lưng hạ mi đáp:
"Ta dạy ngươi, dĩ nhiên là ta phải lo."
Dứt lời liền kéo từ trong thức hải ra một đoạn ký ức, Trác Dực Thần trông thấy một người tuyệt đẹp y phục trắng tuyết múa kiếm trên mặt hồ. Tay người đó cầm chính là Vân Quang kiếm. Cậu nghi hoặc:
"Đây là ai?"
"Là Băng Di, lão tổ tông của ngươi."
"Chiêu kiếm đó?"
Triệu Viễn Chu vô ba trả lời:
"Là chiêu kiếm năm xưa Băng Di dùng để tru sát Ứng Long."
Tim Trác Dực Thần lộp bộp một tiếng, cậu hơi nhếch khóe miệng:
"Có thể giết ngươi?"
"Ứng Long là thượng cổ Đại yêu lợi hại hơn ta nhiều, có thể giết Ứng Long dĩ nhiên có thể giết ta."
Trác Dực Thần triệt để mất hết hy vọng nhìn con ngươi đen huyền của y mím môi:
"Tại sao lại dạy ta?"
"Chẳng phải là vì thực hiện nguyện vọng sao, để ngươi giết ta."
Trác Dực Thần giống như lão hổ bị giật lông mao tiến tới túm lấy vai y, hai người lăn một vòng dưới nền tuyết, Triệu Viễn Chu bị cậu đè dưới tay:
"Triệu Viễn Chu, ngươi nói dối. Ta biết ngươi không hề muốn chết. Tại sao con người ngươi lại mâu thuẫn như vậy?"
Đại yêu mở to đôi mắt ảm đạm vô quang của bản thân:
"Có sao? Tiểu Trác trên thế gian có rất nhiều người sống mâu thuẫn a, không phải mình ta. Đi phăng phăng về hướng Nam nhưng bên tai lại văng vẳng một giọng nói hãy đi về hướng Bắc."
Trác Dực Thần cười rung cả vai nhìn y:
"Nói đúng a, ta cũng rất mâu thuẫn. ta đã hứa với ngươi khi lĩnh hội được chiêu kiếm kia sẽ giết ngươi, ta không nuốt lời đâu nhưng trái tim ta ngươi cũng phải chịu trách nhiệm. Triệu Viễn Chu ta nghiêm túc nói lại một lần nữa ta yêu ngươi."
"Tiểu Trác ngươi biết rồi, ta và Ly Luân là mối quan hệ gì. Ta hiện tại vẫn yêu A Ly."
Trác Dực Thần bất động, từng lời y nói giống như một lưỡi đao sắc bén cắt xẻ trái tim cậu, rất đau, máu thịt lẫn lộn. Tiểu thống lĩnh hơi cúi xuống, Triệu Viễn Chu nghiêng đầu muốn tránh lại bị giọng nói run rẩy cảu cậu làm cho mềm lòng:
"Xin ngươi đó, chỉ lần này thôi."
Đại Yêu thở dài để cậu hôn, cánh môi lạnh giá chạm nhau, Trác Dực Thần chỉ lướt qua đầy trân trọng rồi rời đi kéo người vào lòng ôm chặt. Sau đó cậu cố gắng nuốt cảm xúc vào trong buông người ra ngồi quay lưng lại, Trác Dực Thần không nén nổi những giọt nước mắt lăn dài bên gò má. Cậu ôm lấy trái tim của bản thân thì thầm trong lòng:
"Nghe thấy chưa y rõ ràng không yêu ngươi, đừng rung động nữa."
Triệu Viễn Chu đứng dậy cũng không tiến tới xem cậu chỉ chậm rãi nói:
"Tiểu Trác, trận pháp ngày mai rất quan trọng liên quan tới Đại Hoang tồn vong, nếu ngày mai có sự cố xảy ra ta hy vọng..."
"Yên tâm ta sẽ bảo vệ tốt Văn Tiêu và mọi người."
Triệu Viễn Chu mấp máy môi lại vẫn lựa chọn nói ra:
"Ý ta là ta."
Trác Dực Thần cố gắng khắc chế âm thanh nức nở của bản thân:
"Ngươi?"
"Ta hy vọng ngươi có thể sống tốt, đừng chết trước ta."
"Không cần ngươi nói, ngươi nợ ta một mạng. Ngươi chưa chết ta sẽ không bao giờ chết trước."
—
Triệu Viễn Chu nhìn trời tối đen như mực quay lưng muốn rời đi, Trác Dực Thần đúng lúc này lên tiếng:
"Triệu Viễn Chu, ngươi có thể hứa với ta một việc không?"
Đại yêu nhìn bờ vai của cậu mủi lòng đáp:
"Được ngươi nói đi."
"Nếu có kiếp sau, kiếp sau ngươi yêu ta trước được không?"
Triệu Viễn Chu im lặng nhìn trời, từng bông tuyết nhỏ rơi trên mặt y rồi tan vào hư không hóa thành một giọt nước trong suốt. Y nắm lấy bàn tay chính mình:
"Được ta đáp ứng ngươi, nếu có kiếp sau ta sẽ yêu Trác Dực Thần trước."
Cậu nhận được đáp án ôm lấy bản thân mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro