Chương 30

Anh Lỗi bị Ngạo nhân dụ đi mất chỉ kịp để lại mấy chữ, lúc bọn người Triệu Viễn Chu đợi được Bạch Nhan đại nhân chạy tới lấy vảy rồng đã không thấy bóng dáng ai ở đó chỉ có thể lo lắng tìm kiếm dấu vết xung quanh:

"Không có máu có lẽ là do Anh Lỗi chủ động đuổi theo. Chúng ta mau chóng tìm hắn lấy lại vảy rồng."

Triệu Viễn Chu ánh mắt sắc bén nói nhưng lúc y quay đầu lại đối diện với mũi kiếm Vân Quang, Trác đại nhân cau chặt mày chỉ thẳng vào ngực y:

"Vảy rồng thực sự bị ngạo nhân cướp sao?"

Bùi Tư Tịnh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đầy mặt nghi hoặc:

"Trác đại nhân ngươi làm vậy là có ý gì?"

Văn Tiêu như bừng tỉnh đại ngộ:

"Ngươi không phải ca ca ngươi là ngạo nhân?"

Trác đại nhân thu kiếm nhanh như chớp kéo lấy cổ tay y giữ chặt:

"Y là Triệu Viễn Chu nhưng y lại có chuyện giấu chúng ta. Ngươi nói đi."

Triệu Viễn Chu đảo mắt một vòng cuối cùng nhìn vào hai chữ vàng kim trên tường:

"Chữ còn ngay đây, chứng cứ như sơn a"

"Đó là vì Anh Lỗi tin tưởng ngươi."

Văn Tiêu nhìn vẻ mặt tức giận của Trác Dực Thần:

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Trác đại nhân từ trên cao nhìn thẳng vào mắt y không cho người trốn tránh:

"Y đưa cho Anh Lỗi một cái hộp trống, ngươi và Ly Luân vô cùng hiểu nhau, chỉ một cấm chế cỏn con sao có thể ngăn nổi hắn. Cấm chế kia là để phòng bọn ta biết được trong hộp không có vảy rồng. Lúc đầu ta tưởng ngươi không an tâm nên mới làm vậy nhưng nhìn biểu hiện ban nãy ngươi cố tình đánh lạc hướng bọn ta. Giờ Anh Lỗi vì một cái hộp không đuổi theo Ngạo nhân lâm vào nguy hiểm ngươi còn tính giấu tới khi nào?"

Triệu Viễn Chu cảm thấy bàn tay năm mình ngày càng nóng rực thở dài vỗ nhẹ vào ngực cậu:

"Anh Lỗi là cháu của Anh Chiêu, Ly Luân và ông ấy là bạn cũ lâu năm hắn sẽ không làm hại Anh Lỗi đâu. Ta tự có mục đích nhưng giờ chưa thể nói cho mọi người."

Trác đại nhân nhìn con ngươi dắc diệu của y dần buông tay, Triệu Viễn Chu xoa xoa cổ tay mình rời đi. Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh thấy cậu thất thần tiến lên:

"Được rồi, tuy đại yêu ca ca không nói nhưng chúng ta có thể theo chân huynh ấy. Đi thôi tiểu Trác."

Ba người nhìn nhau gật đầu nhanh chóng đuổi theo.

Ly Luân ngồi tại Hòe giang cốc sắc mặt trắng như tờ giấy, hắn liên tục ho ra máu được Ngạo nhân đỡ một bên:

"Chủ nhân ta đi tìm thêm gan người."

Hắn ngăn cô lại:

"Được rồi đừng phí sức nữa, độc này rất khó giải gan người chỉ là thứ nhất thời."

Hắn nhếch khóe miệng nhìn hộp gỗ trống rỗng dưới chân tự giễu:

"Triệu Viễn Chu ngươi quả thật không còn quan tâm tới ta nữa sao?"

Ngạo nhân thấy hắn run rẩy vội vàng quỳ xuống:

"Chủ nhân đừng thương tâm nữa."

Hắn vỗ nhẹ vào vai nàng nhìn xung quanh Hòe giang cốc, bàn tay chạm vào giường đá lạnh lẽo dưới thân. Ly Luân chợt nhận ra bản thân hắn đã ngu ngốc tới như thế nào, mỗi một nơi ánh mắt hắn quét qua đều chứa ký ức của hai người. Tiểu Chu Yếm xinh đẹp dịu dàng trong mắt chỉ có hắn không còn nữa, hắn kỳ thật chỉ là muốn y chú ý hắn nhiều hơn mà thôi, hắn tham lam trái tim y kết cục lại tự mình đánh mất.

Lá rụng về cội, người hắn yêu ở đâu thì cội của hắn ở đó. Ly Luân đứng lên rời đi bỏ lại Anh Lỗi nằm một góc không thể nói chuyện chỉ có thể phát ra vài âm thanh nhỏ vụn.

Triệu Viễn Chu quay lại bạch tháp tìm Bạch Nhan đại nhân, bà chắp tay nói:

"Ta nghe nói ngươi lấy trộm vảy rồng?"

Y ngẩng đầu nhìn lại:

"Ta cũng nghe nói ngài lấy bạch trạch lệnh."

Bạch Nhan đại nhân vốn thông tuệ chẳng dài dòng đi thẳng vào vấn đề:

"Ngươi biết hết mọi chuyện rồi?"

Triệu Viễn Chu lộ ra ánh mắt lo lắng gật đầu:

"Biết rồi, ta và muội ấy chia sẻ bạch trạch thần lực chỉ cần chú ý một chút liền rõ. Văn Tiêu thân trúng kịch độc."

Trác Dực Thần cùng với Văn Tiêu, Bùi Tư Tịnh nghe tới đó liền chạy ra, cậu hoang mang nhìn y:

"Văn Tiêu trúng độc?"

Bùi Tư Tịnh đỡ lấy cánh tay của Văn Tiêu nhìn Bạch Nhan:

"Độc này là gì?"

Bạch Nhan đại nhân cúi đầu rút trong tay áo ra bạch trạch lệnh hướng Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đáp

"Độc này bôi trên thân sáo, khi thần nữ sử dụng nó sẽ theo đó thấm dần vào cơ thể. Thời gian này ta đi tìm Thao Thiết nhưng không có cách thanh lọc."

Văn Tiêu níu lấy tay áo của Triệu Viễn Chu:

"Có phải khi đó Ly Luân lấy đi Bạch Trạch lệnh đã giở trò gì đó?"

Y nhìn vô định, Ly Luân tuy bạo ngược nhưng sẽ không dùng mấy thủ đoạn như dùng độc, chỉ sợ trong chuyện này còn có một bàn tay khác nhúng vào. Triệu Viễn Chu sắc mặt càng trắng bệch không trả lời. Trác Dực Thần biết y đang lo lắng cho Ly Luân trong lòng vừa buồn vừa không có cách nào khác:

"Vậy ngươi lấy đi vảy rồng..."

Văn Tiêu không muốn khiến y khó xử nhìn Bạch Nhan đại nhân:

"Sao lúc đầu ngài không nói thẳng với chúng ta?"

Lúc này Triệu Viễn Chu mới hồi thần sờ sờ lên ngực mình:

"Bà ấy sợ chúng ta sẽ dùng vảy rồng cứu muội chứ không dùng để tu sửa kiếm."

Bạch Nhan không chút động dung gật đầu:

"Đúng vậy, ta cần tu sửa kiếm Vân Quang càng sớm càng tốt."

Bùi Tư Tịnh ôm lấy vai Văn Tiêu cau mày:

"Bạch Nhan đại nhân thân là thần tộc mà cũng ích kỳ như vậy sao?"

Văn Tiêu đè lại cánh tay cô:

"Ta có thể hiểu được, thân là một người mẹ đương nhiên không muốn con trai mình gặp chuyện."

Bạch Nhan xoa xoa mu bàn tay của bản thân ánh mắt đầy bất đắc dĩ:

"Không, đây đều là thứ yếu, thân là hậu duệ thần tộc giữa con trai và thiên hạ bắt buộc phải chọn thiên hạ. Nếu Văn Tiêu chết rồi bạch trạch lệnh sẽ tự chọn chủ nhân mới nhưng nếu tiểu Cửu bị Ly Luân hoàn toàn khống chế nguyên thần sẽ khiến trăm họ lầm than, sinh linh đồ thán. Tộc thần mộc chúng ta có năng lực phục sinh cũng có năng lực chết chóc, hấp thụ sinh mệnh khiến vạn vật trở về cát bụi."

Bùi Tư Tịnh nắm chặt tay nàng:

"Bọn ta còn có thể tin bà không?"

Bạch Nhan thở dài tiến lại gần hai người:

"Nếu các người không tin thì có thể tới Côn Luân hỏi các vị sơn thần khác. Đây là số mệnh, mỗi đời thần nữ đều sẽ hy sinh vì thiên hạ.

Văn Tiêu nở một nụ cười chua xót:

"Vậy là không phải đại yêu, không phải tiểu Trác, không phải tiểu Cửu mà là ta."

Ngạo nhân quỳ dưới chân Ly Luân rơi nước mắt thê lương:

"Chủ nhân là ta không tốt, ta không tìm được vảy rồng cho ngài."

Ly Luân lau đi nước mắt của nàng mỉm cười:

"Đừng khóc, chỉ trách Triệu Viễn Chu quá hiểu ta, y vô tình lãnh mạc. Cô sợ không?"

Ngạo nhân lắc đầu ánh mắt kiên định:

"Không sợ, ta có thể chết vạn lần vì ngài. Chủ nhân..."

Ly Luân vỗ đầu nàng như vỗ một tiểu cô nương ngây thơ từ nhỏ lớn lên bên hắn:

"Ý ta là cô sợ ta chết không?"

Ngạo nhân hít mũi cố nén nước mắt nhưng không thành rấm rức:

"Sợ, rất sợ. Nếu ngài chết rồi ta sẽ đi theo ngài."

Ly Luân nhìn một vòng xung quanh bản thân trong lòng chỉ cảm thấy lạnh lẽo, hơi ấm duy nhất mà hắn cảm nhận được suốt vạn năm qua đã bị chính tay hắn đẩy đi.

"Trước đây bị nhốt lại tại Hòe giang cốc nhìn cảnh vật nơi đó khiến ta chán ghét vô cùng, dù biết nhập thể sẽ giảm nửa tuổi thọ nhưng ta vẫn không thể ngừng lại. Những năm này khi ở trong cơ thể bọn họ ta cảm nhận được đủ mọi sắc thái của nhân gian, thất tình lục dục nhưng nhìn mà xem núi này, sông này, lại không tìm được nổi chốn dung thân cho ta. Chó nhà có tang lưu lạc ít nhất còn có một mái hiên trú mưa, người lữ hành đi trong đêm tuyết cũng khát vọng có cho mình một ngọn đèn ấm áp. Quanh đi quanh lại ta chỉ còn lại lạnh lẽo."

Hắn tự ôm lấy trái tim của bản thân điên điên dại dại nhìn vào nơi xa:

"Nếu thực sự chết đi ta sẽ kéo người cùng ta bồi táng, ta cũng phải có một sân khấu mới được."

"Ta không muốn chết nhưng ta càng chịu không được cảnh tiểu Cửu, Anh Lỗi, huynh, Bùi tỷ, tiểu Trác cùng những người khác hy sinh. Thì ra thần nữ gánh trên mình sứ mệnh cứu thế là giả mà chúng ta chính là cái giá để cứu thế."

Triệu Viễn Chu ngồi bên cạnh nàng:

"Đừng lo sẽ có cách thôi. Ông trời thật bất công, ta không muốn sống tạm bợ lại chẳng thể chịu chết, muội một thân nhiệt huyết lại không thể sống tiếp."

Văn Tiêu ho khù khụ, dưới lòng bàn tay ướt đẫm máu tươi nhìn vẻ mặt vừa lo lắng vừa đau đớn của y. Nang lôi trong ngực ra khế ước không do dự xé nát, lúc trước dùng khế ước này trói buộc đại yêu giờ nàng không thể sống tiếp cũng không muốn lôi huynh ấy chết chung:

"Đại yêu ca ca huynh tự do rồi, có thể thỏa mãn một nguyện vọng cuối cùng của ta không?"

Triệu Viễn Chu nắm lấy tay nàng:

"Muội quen ta chiều chuộng rồi còn phải hỏi sao?"

Văn Tiêu lau nước mắt mỉm cười tinh nghịch:

"Được, vậy... hứa với ta buông tha bản thân, bị ta ép cũng được hãy mở lòng mình ra. Huynh biết mà tiểu Trác..."

"Ta nhất định sẽ nghĩ ra cách, tin ta."

Triệu Viễn Chu cắt đứt lời nàng, Văn Tiêu biết y không buông xuống được cũng không nói thêm nữa gật đầu ngoan ngoãn đáp:

"Ừm."

Trác Dực Thần nhận được một bức mật tín của Ôn Tông Du rời đi ngay trong đêm:

"Văn Tiêu là ngươi hạ độc đúng không?"

Ôn Tông Du không từ chối cũng chẳng buồn sợ hãi, lão vô cùng tự mãn:

"Đúng vậy, Trác đại nhân có muốn cùng ta giao dịch? Lấy nội đan của Triệu Viễn Chu trao đổi, ta sẽ cho ngươi thuốc giải. Không thiệt đúng chứ dù sao đó cũng là nội đan của kẻ sát hại Băng Di tộc."

Triệu Viễn Chu đứng trên đại môn giữa trời lạnh giá, vai áo y phủ một lớp tuyết dày màu trắng, trên lông mi cũng đọng lại rất nhiều sương. Trác Dực Thần chạy tới kéo lấy y, sự ấm áp bất chợt đó khiến y bừng tỉnh mỉm cười:

"Tiểu Trác đại nhân về rồi?"

Trác Dực Thần kéo dây áo choàng bao lấy cả hai lại nhét tay y vào vạt áo ủ ấm:

"Về rồi, ngươi đứng đây làm gì?"

Cậu nói xong câu này mới thấp thỏm trong lòng, y đứng đây là đợi cậu về hay đang nghĩ tới ai khác. Triệu Viễn Chu không đẩy cậu ra hơi áp nửa mặt vào ngực cậu:

"Đợi ngươi."

Giọng nói nhẹ nhàng của y lướt qua tai tựa như dòng nước ấm chảy vào tận tim, Trác Dực Thần khe khẽ mỉm cười hôn lên đỉnh đầu ướt đẫm sương của y:

"Ngoan vậy sao?"

"Ta có một thỉnh cầu."

Trái tim vừa mới hơi ấm áp của cậu ngay lập tức đông lại, cậu biết Triệu Viễn Chu muốn gì:

"Không muốn."

Y tự biết bản thân đứng trước cậu có bao nhiêu hèn mọn mở to mắt từ trong ngực nhìn lên cậu:

"Ta còn chưa nói muốn gì mà, tiểu Trác ngươi vừa đi gặp Ôn Tông Du đúng không?"

Trác Dực Thần bóp lấy cằm y tức giận vô cùng:

"Triệu Viễn Chu ngươi lại muốn chơi trò đổi mạng? Ngươi có từng nghĩ tới cảm thụ của ta, ngươi đứng trước ta luôn trưng ra vẻ mặt này, giây trước lấy lòng ta giây sau liền bắt ta tự tay tổn thương ngươi... ngươi tàn nhẫn như vậy...tại sao ta lại yêu ngươi? Ta thà đem tâm cho cẩu còn hơn."

Triệu Viễn Chu bị mắng té tát nhắm mắt nhắm mũi hơi dịch về sau lại bị cậu ôm vào ngực, rõ ràng miệng lưỡi đanh thép nhưng áo choàng vẫn một mực che trên đầu y, Triệu Viễn Chu nhìn mấy bông tuyết rơi lả tả trên đầu đưa tay xoa xoa mi tâm đang cau chặt của cậu bất đắc dĩ cười cười:

"Ta không tìm chết, Ôn Tông Du muốn thực ra là bất tẫn mộc trong nội đan của ta. Ngươi còn nhớ chiêu kiếm Lưu vân dẫn độ không, nếu dùng nó có thể tách được bất tẫn mộc ra khỏi người ta như vậy vừa có thể giải độc cho Văn Tiêu mà ta cũng không chết."

Trác đại nhân lúc này mới hơi nguôi giận bán tín bán nghi xoa xoa gương mặt hồng hồng của y:

"Thật sự? Nhưng Lưu vân dẫn độ là chiêu kiếm lấy mạng Ứng Long, nếu xảy ra sai sót... ngươi chắc mấy phần..."

Triệu Viễn Chu không nghĩ tới cậu lại cẩn trọng như vậy trong lòng có chút vui vẻ:

"Ta tin ngươi. Ừm..."

Đại yêu xảo quyệt trước nay vẫn giỏi hống hài tử nhất suy nghĩ một chút liền kiễng chân hôn nhẹ lên khóe miệng cậu. Trác đại nhân lập tức giống như con tôm luộc đứng bất động, bụng dưới bởi vì mùi hương của y kích thích nóng bừng. Triệu Viễn Chu thế mà lại chủ động hôn cậu, điều này có phải y đã buông xuống Ly Luân rồi không? Trác đại nhân liếm liếm khóe miệng bản thân vừa muốn siết chặt y thì người đã chạy mất chỉ bỏ lại một bóng lưng:

"Mai chúng ta tới tìm Bạch Nhan đại nhân sửa kiếm đừng dậy muộn nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro