iv.
Huyền Tích lên năm ba đồng nghĩa với việc chính thức phải đi thực tập ở bệnh viện. Cậu từng rất háo hức về việc này nhưng sau khi nhìn vào giấy thông báo chia ca trực, Huyền Tích cũng chính thức chết tâm.
Vốn cậu đã rất lao lực vì chuyện học hành uyên bác của mình, nay còn thêm kì thực tập dày đặc với những ca trực xuyên đêm ở bệnh viện làm cậu càng ngày càng mệt mỏi hơn. Lúc đó Huyền Tích có quay sang bảo với Phương Điển muốn bỏ học về chăn trâu nhưng nghĩ tới cảnh tượng mình học cực khổ tới giờ này xong bây giờ bảo bỏ học về quê thì phí lắm, rồi lại thôi.
Vì cả Phương Điển và Huyền Tích đều phải đi thực tập nên nhà trống trải hẳn ra, đôi khi Chí Huân còn phải ngồi ăn một mình, ngủ một mình. Thiếu hơi người làm nó có chút tủi, lâu lâu sẽ phóng chiến mã đi vi vu thành phố, không thì sang nhà Tuấn Khuê – bạn nó ngủ ké.
Chí Huân được thông báo là hai người đang trong kỳ đánh giá quan trọng của trưởng khoa nên phải ở lại trường và bệnh viện khá lâu. Tính đến hôm nay đã hai ngày rồi Huyền Tích và Phương Điển chưa về nhà, Huân định bụng sang nhà Khuê ngủ tiếp thì ngoài cửa lách cách tiếng mở cổng. Điển với gương mặt u khuất dắt xe bước vào. Phương Điển với trí tài ba và tiếng tăm học bá xưa giờ, đến nay cũng phải cúi chào thua trước bài kiểm tra năng lực đó.
Điển đầu tóc bù xù, áo blouse ngoài với sơ mi bị nhăn nhúm, nhìn là biết Điển vừa trải qua khủng hoảng mới vào nghề. Chí Huân thấy Phương Điển bước vào mà có chút sững sờ:
- Trời ơi Điển, gì mà tàn tạ dữ vậy?
Phương Điển tháo mắt kính đang đeo đặt xuống bàn, ngồi phịch xuống ghế sofa:
- Khủng khiếp lắm mày ơi...
Chí Huân rót đầy cốc nước rồi đưa cho người kế bên bảo Điển mau uống đi:
- Anh Tích đâu rồi? Không về cùng anh hả?
- Nó làm bài kém, bị trưởng khoa bắt lại dò bài. Tội nghiệp thằng bạn tao ghê.
Huân chỉ biết nói "trời" một tiếng rồi thôi. Số Huyền Tích đi đâu cũng bị đì, mặc dù cậu học cũng ở loại khá, không phải tới mức tệ như thế.
Tối đó Chí Huân có nhắn cho Tích hỏi tối nay có về không thì chẳng thấy ai trả lời. Huân có chút sốt ruột, cứ lâu lâu mở đi mở lại điện thoại, sợ lỡ mất tin nhắn người kia.
Mười một giờ kém rồi mà Huyền Tích chưa về mà cũng chưa nhắn trả lời, Chí Huân rủa thầm trong bụng sao ông thầy gì mà ác dữ thế. Thật ra Huân có chút lo, ngày thường Tích đã đầu xù tóc rối, mệt mỏi lên xuống, mà bữa nay còn phải thi đánh giá định kỳ. Riêng Phương Điển đã thấy khó khăn, Huân lo lắng không biết Huyền Tích có ổn không, sẽ về với bộ mặt ủy khuất đến cỡ nào. Nó cứ hết loay hoay trong bếp xong lại ra phòng khách ngồi nghịch điện thoại chả biết giết thời gian kiểu gì. Thế là cuối cùng nó xách máy tính ra phòng khách ngồi làm bài, vừa làm vừa trông người kia về.
Đúng 12 giờ 32 phút Huyền Tích về, Chí Huân lật đật ngồi dậy chạy ra cổng. Đúng như những gì nó nghĩ, cậu không khác gì như vừa đi đánh trận về. Đầu tóc mỗi phía một nơi, mắt kính được dắt ngay trước ngực, áo blouse cậu cũng chẳng thèm cởi ra nhưng cái đáng chú ý hơn là cặp mắt thâm quầng vì mấy ngày chưa ngủ của cậu. Chí Huân vội vã chạy ra lấy cầm cặp và cởi áo blouse, miệng cứ liên tục nói:
- Trễ rồi sao anh không ngủ lại bệnh viện đi, về nhà làm gì?
Huyền Tích ủy khuất đáp:
- Tôi mà ở lại đó thêm ngày nào chắc tôi ngất mất.
- Thôi anh mau đi thay đồ rồi nghỉ ngơi đi, rửa người thôi đừng tắm nha, bệnh đó.
Cậu trước khi đi thẳng lên lầu chỉ kịp nói một tiếng "ừm", Chí Huân chỉ biết ngao ngán nhìn theo.
Huyền Tích vừa tắm rửa thay đồ xong liền nằm phịch xuống giường, mắt nhắm mắt mở đưa tay tìm điện thoại. Mặc dù đã hoàn thành xong hết nghĩa vụ ở trên bệnh viện nhưng đôi khi phải vào trang trường hoặc nhóm chat kiểm tra thông báo. Nghe tin ngày mai được nghỉ xả hơi, tâm trí Huyền Tích như vừa vứt bỏ được cục đá nặng 20 tấn. Định bụng mọi giá ngày mai sẽ ngủ tận 29 tiếng, không một ai có thể ngăn cản được cậu.
Đúng lúc Huyền Tích nghe thấy tiếng gõ cửa xin vào:
- Tôi Chí Huân nè.
Trên tay Huân cầm một bình giữ nhiệt loại một lít với một ly nước hình Captain America bước vào. Nó treo áo blouse lên tường và đặt cặp táp dưới bàn học, miệng cứ liên tục nói:
- Về mệt mỏi rồi mà còn chơi điện thoại nữa, mau ngủ đi Tích ơi.
Huyền Tích ngồi khoanh chân trên giường, ngó xuống ly nước với bình giữ nhiệt đáng ngờ ở dưới chân giường:
- Cái này là gì vậy?
- Trà táo đỏ với kỷ tử đó, tôi có cho thêm mật ong nên ngọt lắm không đậm vị thuốc bắc lắm đâu. Mỗi tối Huyền Tích uống 1 bình này thôi, đảm bảo không bị khó ngủ và ngủ ngon giấc cực kì luôn.
Huyền Tích ậm ờ, rót trà ra ly nhỏ. Vì trà nóng nên phả hơi nóng ra xung quanh, mùi thơm của táo đỏ phảng phất khắp phòng.
- Uống từ từ thôi coi chừng nóng nha – Chí Huân nhắc nhở.
Cảm nhận được dòng trà ấm chảy trong khoang họng, vị không hề đắng mà có phần hơi chát và ngọt dịu làm Huyền Tích nhẹ người hẳn ra, cậu thấy bỗng nhiên an yên vô cùng, bài kiểm tra khắc nghiệt vừa rồi cũng theo dòng nước mà trôi đi mất.
- Cảm ơn Chí Huân nha, trà ngon lắm luôn đó. Uống xong tôi có cảm giác cơ bắp như nở ra 200 lần, chuẩn bị biến thành siêu nhân đi giải cứu thế giới rồi nè.
Huyền Tích cười hề hề, hẳn là bị lây kiểu cười đó từ Chí Huân đi. Huân cảm thấy lòng cũng nhẹ nhõm phần nào, nó bước tới gần, lấy ngón tay xoa xoa phần bọng mắt thâm quầng của Huyền Tích:
- Uống nhiều trà, ngủ thiệt ngon quầng thâm sẽ biến mất nhanh thôi. Khi đó anh sẽ trở lại đẹp trai sáng ngời cho mà xem.
Huyền Tích có chút ngượng khi đột nhiên bị người khác chạm, cậu quay mặt đi chỗ khác né tránh. Huân biết ý mình vừa hơi quá đà, nó rút tay về, giấu sau lưng.
- Sau này cứ để tôi pha trà táo đỏ cho Tích, mẹ tôi mang cho tôi nhiều lắm, có uống cũng không hết đâu.
- Phiền Huân quá rồi! – Tích đưa tay gãi đầu.
- Không có! – Huân lập tức phản bác – Học Y cực lắm, coi như là tốt cho bác sĩ sau này tương lai cứu dân đi.
- Thôi Tích tranh thủ uống rồi đi ngủ sớm đi, tôi về phòng đây.
Nói rồi Chí Huân đi về, trả lại không gian yên tĩnh cho Huyền Tích. Cậu vừa nhâm nhi trà vừa suy nghĩ "hóa ra đống đồ mà Huân mang tới, cũng không tệ như mình nghĩ".
Ừ thì công nhận trà táo đỏ đó rất công dụng, Huyền Tích vừa uống được nửa bình đã say giấc nồng, cảm chừng như cậu đang ngủ một giấc ngon lành nhất từ trước đến giờ.
.
.
.
Thì cũng là chuyện của mấy ngày sau, khi Huyền Tích ngồi ở phòng khách thấy Chí Huân đi đâu về với hai túi bao bố to gấp đôi Huyền Tích, một túi đầy kỷ tử và một túi đầy táo đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro