Chương 42: Định mệnh chệch hướng - 16+
Kristine năm 237 tuổi, cô vẫn tiếp tục công việc của mình, làm trợ lý cho Beelzebub. Nơi này đã thắng lợi nhưng hắn và cô vẫn nán lại một thời gian ngắn. Dù sao cũng không nhất thiết phải trở về địa ngục ngay.
"Chúng tôi đã chuẩn bị hai phòng phù hợp nhất cho hai ngài..."
Đó là con người kia nói vậy.
Kristine sau khi biết phòng bản thân toàn hoa cỏ trong khi phòng hắn có tủ rượu, cô ngay lập tức cuốn gói đồ đạc dọn sang đó ở chung. Dù cô là người coi trọng sự riêng tư nhưng mà thôi nào, hắn không muốn đổi phòng với cô. Vả lại hắn là người đề nghị ở chung mà. Dù sao hắn cũng không dùng giường, suốt ngày ngồi làm việc nên cô có thể ngủ tùy thích.
"E he he..." - Kristine đã uống được một nửa tủ rượu khổng lồ.
Trong cơn say, cô vui vẻ lăn lộn trong phòng. Sau khi 'khám phá' tủ quần áo, gầm giường, địa điểm cô hướng tới tiếp theo là phòng tắm.
"Đẹp thật." - Cô khẽ thốt lên.
Đó là một phòng tắm lớn với những họa tiết trang trí màu đỏ rất hợp với Beelzebub. Cô cởi bỏ toàn bộ đồ của mình, vắt chúng trên giá treo, bước xuống bồn tắm, tận hưởng cảm giác thoải mái này.
"Ta biết ngay mà." - Beelzebub lúc này vừa mở cửa phòng. Hắn vừa đi quan sát tình hình sau chiến tranh của khu vực lân cận nên mới đi vắng.
Hắn nhìn chỗ rượu vơi đi một nửa đã nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra. Cô lại uống rượu say bí tỉ rồi đi ngủ, nhưng mà ở đâu chứ?
Beelzebub nhìn chiếc giường đôi trống không liền thở dài. Mặc kệ đi, cô cũng đâu có yếu đuối gì mà phải lo lắng.
Hắn tiếp tục việc mình đang định làm. Beelzebub cởi bỏ bộ quân phục kia ra, chỉ khoác trên mình một mảnh khăn tắm. Hắn cứ vậy ung dung bước vào phòng tắm...
"..." - Beelzebub lặng người trước khung cảnh diễm lệ trước mắt.
Kristine đang dựa đầu vào thành bồn tắm ngủ ngon lành. Mái tóc đen dài, bồng bềnh trong làn nước nóng như làn mây mùa xuân. Đôi mắt khẽ nhắm lại, hàng mi cong dài buông rũ, che đi đôi đồng tử lấp lánh quen thuộc. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, cô đang tận hưởng giấc mơ của mình. Một mùi hương ngọt ngào sộc vào mũi hắn, mùi của hoa hồng, đó là mùi cơ thể của Kristine, thứ thuốc kích dục hiệu quả nhất của thế gian.
Dưới đôi môi ấy là chiếc cổ thiên nga kiêu hãnh, rồi tới xương quai xanh gợi cảm. Tuy nhiên, bồn tắm nằm sâu dưới đất và chỉ đầy một nửa, nước lại trong vắt nên hắn có thể thấy rất rõ những thứ quan trọng nhất của cô.
Bộ ngực phải nói là đồ sộ, không hợp với thân hình mảnh khảnh kia. Hai nhũ hoa màu hồng đỏ như điểm thêm vào phần da thịt trắng nõn đang nhấp nhô đều đặn theo từng nhịp thở Vòng eo nhỏ nhắn như khiến bộ ngực kia càng thêm nặng nề, và khiến cho phần ở dưới nổi bật hơn chăng?
Đôi chân dài, thon gọn co lại, cặp đùi khép vào nhau, một thói quen của Kristine mỗi khi ngâm nước nóng. Nhưng chính vì hành động này đã khiến thứ nhạy cảm nhất của cô bị hắn thấy toàn bộ. Ở giữa vòng ba lớn kia là một thứ hồng hào, một thứ tuyệt đẹp mà hắn lẽ ra phải không có hứng thú.
Hắn đã nhìn thấy cơ thể của nữ giới nhiều lần, nhưng chẳng lần nào hắn quan tâm hay hứng thú gì dù nó có đẹp đến mấy.
Vậy mà tại sao, tại sao cũng chỉ là da là thịt, cô lại khiến hắn trở nên như vậy chứ? Dù là đẹp nhất thế gian nhưng chỉ vậy thôi, vậy sao hắn lại không thể rời mắt.
Beelzebub, bạo chúa của địa ngục cứ đứng như vậy, nhìn vào khung cảnh trước mắt như bị thôi miên. Cho tới khi hắn nhận ra sự khác lạ của cơ thể mình.
Trái tim hắn đang đập vừa nhanh hơn vừa mạnh hơn bình thường rất nhiều. Hơi thở của hắn trở nên hỗn loạn, hắn không thể hô hấp một cách ổn định nữa.
"Ha... ha..." - Beelzebub bắt đầu thở dốc, luồng khí nóng bất thường thoát ra từ miệng của hắn theo từng hơi thở.
Cơ bắp của hắn bắt đầu cứng lại, hắn cảm giác như nó muốn hắn phải làm gì đó, việc mà hắn từng cho là kinh tởm. Lý trí bắt đầu mất dần, nó cố gắng mách bảo hắn phải dừng lại, đừng làm chuyện mà hắn đang muốn làm. Nhưng máu bắt đầu dồn xuống dưới, khiến thứ mà hắn cho là vô dụng nhất trên cơ thể bắt đầu dựng đứng lên.
Nó vốn dĩ chưa từng phản ứng trong 6 triệu năm, làm hắn tưởng nó không thể hoạt động. Vậy mà bây giờ nó sống dậy, áp đảo lý trí của hắn. Nó muốn hắn chạm vào cơ thể trắng ngần kia, muốn hắn nắn bóp thứ căng tròn kia, nó muốn thâm nhập vào trong cô ấy, muốn khiến cô và hắn cùng tràn ngập trong khoái cảm.
Hắn biết thứ này gọi là gì, dục vọng. Trong hơn 6 triệu năm từ khi tồn tại, hắn chỉ biết ăn, giết chóc và kiếm tiền. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được nó, lần đầu tiên hắn ham muốn một ai đó. Hắn muốn chiếm đoạt cô, muốn nếm thử mùi vị da thịt của cô, muốn vấy bẩn cơ thể ấy.
Beelzebub cắn răng, hắn cố gắng bước nhanh ra khỏi phòng tắm rồi đóng chặt cửa lại. Hắn tạo ra một không gian ma thuật, nơi chỉ có hắn, không một ai có thể vào được trừ khi hắn cho phép.
Hắn vô thức cởi bỏ cái khăn tắm vướng víu kia ra. Suy nghĩ đi nào, hắn chắc chắn đã từng đọc thử tư liệu về cái này rồi... Beelzebub không muốn làm tổn thương cô ấy, hắn không muốn cưỡng đoạt cô. Nhất định phải có cách khác chứ! À đúng rồi, dùng tay.
"Ha ha..." - Hắn ta tự mỉa mai bản thân.
Beelzebub mà lại thảm hại tới mức tự mình đi thỏa mãn thứ dục vọng này sao? Không, hắn không làm được chuyện kinh khủng đó! Vậy đi, cứ ngồi chờ cho tới khi bản thân bình tĩnh lại rồi bước ra ngoài là được. Nó có thể kéo dài bao lâu chứ?
...
Kristine ngủ dậy, cô nhận ra mình đang nằm trong bồn tắm. Vì cô sử dụng ma thuật lên nước vậy nên nó vẫn nóng y như cũ. Cô vươn vai khỏe khoắn, mặc đồ rồi bước ra ngoài.
Có vẻ Beelzebub khá bận, đã sắp sáng rồi mà hắn vẫn chưa về. Kristine tự hỏi đi khảo sát thì có gì mà lâu đến vậy nhỉ?
"Cạch." - Cánh cửa mở ra.
"Ngài Beelzebub, ta lỡ uống hết một nửa số rượu rồi... hì." - Kristine cười, thú tội trước cấp trên.
Hắn lúc này thực sự đang rất cố gắng để kìm hãm thứ dục vọng kia quay trở lại. Beelzebub tự nhốt mình trong không gian tăm tối, chịu đựng dục hỏa thiêu đốt trong hai giờ đồng hồ. Sau đó hắn quay trở lại phòng, mặc đồ đầy đủ, đi dạo một lúc vì không thể tập trung làm việc. Ai mà ngờ được khi hắn quay lại lần nữa lại gặp cô vừa mới tỉnh dậy chứ?
"Chậc, ngươi chỉ chờ có vậy đúng không?" - Beelzebub lên tiếng.
"He he..."
Hắn ngồi bên bàn làm việc, Kristine ngồi ở chiếc ghế bên cạnh. Cô mỉm cười nhìn lên dải ngân hà lấp lánh và những vì sao phía xa.
"Sao băng kìa, ngài Beelzebub!"
Hắn nhìn cô gái phấn khích khi nhìn thấy mưa sao băng rơi bất chợt. Khung cảnh này thật sự rất đẹp, nhưng hắn muốn ngắm nhìn người ngồi bên mình hơn.
Mị lực của cô có thể khiến ngay cả hắn cũng phải ham muốn. Cô không còn là đứa trẻ ngày nào ngồi dưới gốc cây mà hắn trồng nữa, cô đã trưởng thành mất rồi. Beelzebub lúc này không thể coi cô là một đứa nhóc nữa, bây giờ cô là phụ nữ còn hắn là đàn ông. Mọi thứ sẽ không còn như cũ nữa. Hắn bất giác nhận ra sự thật hiển nhiên ấy.
"Sao mai." - Kristine sau đó nhìn về phía vì sao của bình minh. Đó chính là ý nghĩa của chữ 'Lucifer', tên người cha yêu quý của cô.
Hắn không nói gì, nhìn về phía vì sao sáng ở phía Đông kia. Lucifer, có vẻ đây chính là sự trả thù của ngươi nhỉ? Sự cấm dục của ta đã bị phá hủy vì đứa con ngươi yêu quý nhất. Hoặc là sự trả thù của chính bản thân ta dành cho ngươi? Nếu ta lúc ấy không thể kiểm soát bản thân, có lẽ mọi chuyện sẽ rất tệ. Thật là trớ trêu.
Ra đây chính là mùi vị của trái cấm ư? Hắn là người vun trồng cây dục vọng mà hắn đem về từ Eden nhưng chưa bao giờ bị ảnh hưởng. Vậy mà cô lại là người khiến hắn nếm thử mùi vị của nó.
"Kristine."
"Sao vậy, ngài Beelzebub?" - Cô quay sang nhìn hắn.
Beelzebub nhìn cô bằng đôi mắt đỏ rực bí ẩn. Cô không biết hắn đang nghĩ gì nữa, cô không đọc được biểu cảm và ánh mắt của hắn lúc này. Cô chỉ biết rằng nó rất kì lạ.
"Ta nhớ ngươi lúc nhỏ rất thích ngồi lên đùi ta thì phải. Tại sao vậy?"
Kristine khá ngạc nhiên, tại sao hắn lại hỏi cô vậy? Đúng là trước đây khi còn là trẻ con cô rất thích ngồi vào lòng hắn.
"Ta thích cảm giác dựa vào ngài để ngủ lắm. Vừa vững chãi, ấm áp mà lại an toàn."
Hắn mỉm cười. An toàn ư? Cô thật sự vẫn rất ngây thơ đấy. Đôi mắt kia khi này có thể khó đoán với người khác nhưng với hắn thì lại rất rõ ràng. Cô ấy đang nói thật, với một tâm trạng hoàn toàn bình thường, không có lấy một tia rung động. Đó cũng từng là đôi mắt của hắn trước ngày định mệnh này...
"Vậy ngươi bây giờ thì sao?"
Câu hỏi ấy của hắn khiến cô đỏ mặt vì ngượng ngùng. Thật đáng yêu. Cô vẫn thích nhưng vì đã lớn nên không làm vậy nữa vì nghĩ hắn sẽ không đồng ý.
"..." - Kristine nhìn hắn, không thể nói gì cả vì quá ngượng ngùng.
Beelzebub bế lên cô một cách nhẹ nhàng, đặt cô vào lòng mình. Cô không ngờ rằng tới khi lớn lên rồi cô vẫn ngồi lọt thỏm trong lòng hắn như vậy. Hắn khẽ cúi xuống, tựa đầu lên vai cô mà thư giãn, ôm cô từ đằng sau. Thật thoải mái, lâu lắm rồi cô mới có thể trải nghiệm cảm giác này.
Kristine được hắn cho phép nên ngồi yên trong đó ngắm nhìn bầu trời tuyệt đẹp, cô hỏi:
"Ngài không ghét ta sao? Vì chuyện tình cảm của cha ta nên ngài đã thua, mà ta lại mang khuôn mặt và đôi mắt này."
Cô lúc nào cũng như vậy thì làm sao hắn có thể ghét cô đây? Kristine, cô dù mang khuôn mặt của Lucifer nhưng suy nghĩ của cô lại trái ngược hoàn toàn.
Cô biết thế nào là đúng sai, cô không vì cái tôi mà làm ra những chuyện tiêu cực. Cô không bênh vực cha mẹ mình mà lại đặt bản thân vào hoàn cảnh của hắn. Cô không trách hắn vì từng suýt giết mẹ cô để giữ vững thế trận. Kristine đồng cảm với hắn, mặc dù nếu cuộc chiến đó chiến thắng thì cô sẽ không tồn tại.
"Ta không ghét ngươi chút nào." - Hắn thật lòng trả lời.
"Ta thay mặt cha ta xin lỗi ngài, cũng xin lỗi vì ta đã không thể thức tỉnh để trả lại tự do cho ngài. Và cảm ơn ngài vì đã chăm sóc ta."
Hắn mỉm cười, nói:
"Vậy thì đừng thấy có lỗi nữa. Ta thua cuộc không phải vì ngươi, ta cũng không bắt ngươi phải thức tỉnh nhanh. Kristine, ta sẽ không bao giờ ghét ngươi đâu."
Kristine thả lỏng người, dựa vào cơ thể rắn chắc của hắn. Hơi ấm này, mùi hương cơ thể này, sự dịu dàng này... cô đang dựa vào chiến thần, bạo chúa Beelzebub.
Hắn tàn ác, ngạo mạn nhưng lại vô cùng lý trí, hắn không ghét cô chỉ vì cô là con của Lucifer và Lilith. Giống như việc cô không ghét hắn vì Beelzebub là kẻ thù của cha vậy. Bản chất của họ giống nhau, nhưng có lẽ chỉ dừng lại ở đó thôi. Cô sẽ chẳng bao giờ có thể gần gũi hơn với hắn, thân phận của họ không cho phép.
Beelzebub nhắm mắt lại, ít ra thì cũng có thể cảm nhận được hơi ấm và mùi hương của cô ấy. Ước gì khoảnh khắc này cứ mãi mãi kéo dài, ước gì cả cuộc đời hắn có thể cứ ôm lấy cô trong vòng tay như thế.
Bầu trời phía xa dần ửng hồng. Ngôi sao mai lấp lánh vẫn còn đó, chờ đợi mặt trời khiến băng tuyết dần tan chảy. Mặt trời đỏ rực rồi sẽ mọc lên thôi... đó chính là một sự hiển nhiên. Trong tình cảm, sự hiển nhiên ấy là định mệnh, thứ xiềng xích vô hình không thể phá bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro