Chương 4
Chương 4
Đường Mạch nhìn bốn phía, trong thư viện thập phần yên tĩnh không có những người khác, càng không có cái gọi là Thiên sứ cùng Ác ma.
"Trần tiên sinh, ngươi giúp ta tắt máy tính, ta đi xem hiện tại còn có thể hay không lấy sách trên kệ xuống."
Thần côn gật gật đầu, bấm chuột tắt máy tính. Đường Mạch ánh mắt đảo qua bàn tay phải nắm chuột của thần côn. Hắn bước đến trước kệ sách, rút ra một quyển sách, lại nhét trở về. "Hiện tại xem ra chúng ta vẫn có thể tùy tiện lấy sách từ kệ xuống, như vậy để ta xác nhận một chút...... Trần tiên sinh, ngươi nghe được giọng nói kia sao?"
Thần côn có chút hoang mang hỏi: "Ngươi là nói giọng nói muốn chúng ta giúp bé gái tìm thư, bằng không nàng liền sẽ bị giết chết?"
Đường Mạch nhẹ nhàng gật đầu, hai người ngồi trên ghế ở quầy phục vụ, hắn nói: "Trước mắt xem ra, chúng ta thuộc về phe Thiên sứ." Nói xong, Đường Mạch vươn tay phải ra. Thần côn thò lại gần nhìn, lập tức phản ứng kịp, nhanh chóng vươn tay phải ra, trên mu bàn tay hắn cũng có một hình xăm cánh chim Thiên sứ.
"A, ta cũng có cái đó."
Hầu như lúc giọng trẻ con vừa nói ra hai chữ "Thiên sứ", Đường Mạch lập tức phát hiện mu bàn tay phải xuất hiện hình xăm này. Ý nghĩa của hình xăm này rất dễ hiểu, Đường Mạch thuộc về phe Thiên sứ.
Vừa rồi hắn muốn thần côn tắt máy tính giùm chính là muốn không rút dây động rừng quan sát phe của thần côn là Thiên sứ còn là.....Ác ma?
Nhưng mà thần côn nếu là Thiên sứ, vậy thì vấn đề liền càng nghiêm trọng.
Thần côn hiển nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này: "Chúng ta hai cái đều là Thiên sứ, vậy Ác ma là ai?"
Thư viện mà bọn họ đang ở giống như đúc thư viện nơi Đường Mạch làm việc. Đường Mạch mở ra ngăn kéo của mình, lấy ra từ bên trong một tép kẹo cao su. Hắn thong thả nhai kẹo, cũng cho thần côn một tép, mày nhíu lại, ngón tay gõ từng nhịp trên bàn.
"Khả năng thứ nhất, Ác ma không giống chúng ta, Ác ma không phải là con người. Giọng nói kia hẳn là liên quan tới Hắc Tháp, chúng ta tạm thời chấp nhận trò chơi này chính là trò chơi mà ba ngày trước Hắc Tháp nhắc tới. Hắc Tháp là sinh vật huyền bí nào đó, Ác ma giống Hắc Tháp, không phải nhân loại, chỉ là Hắc Tháp tạo ra một đối thủ giả thiết cho chúng ta."
Nói như vậy thần côn hoàn toàn có thể hiểu: "Cho nên chúng ta không tìm được những người khác ở đây, chỉ có hai người chúng ta, bởi vì Ác ma là không tồn tại."
Đường Mạch gật gật đầu: "Ừ, hẳn là vậy. Có điều đó là trường hợp khá tốt. Còn có khả năng thứ hai, Ác ma cũng là nhân loại."
Thần côn khẩn trương nắm chặt gậy giật điện: "Hắn trốn rồi?"
Đường Mạch tầm mắt tùy ý đảo qua bàn tay cầm gậy giật điện của thần côn, một lát sau, hắn mới cười nói: "Có khả năng."
Một đối thủ thần bí, vĩnh viễn so với đối thủ hiện ra trước mắt càng thêm nguy hiểm, càng thêm khủng bố. Đường Mạch cùng thần côn chia làm hai đường. Thần côn so với Đường Mạch càng to con một chút. Hắn chịu trách nhiệm đi tìm tên Ác ma có khả năng đang lẩn trốn trong Thư viện. Đường Mạch thì chuẩn bị đi xuống lầu một, lầu hai của thư viện, nhìn xem.
Lúc đầu thần côn còn cực kỳ sợ hãi, không dám một người đi tìm, nhưng Đường Mạch lại nói: "giọng nói kia nói rõ ràng, cấm bạo lực."
Nói là nói như vậy, thần côn vẫn là nhát như chuột, đi tìm người mà hai chân run run rẩy rẩy, ngay cả gậy giật điện đều cầm không xong. Nhưng mà chưa tới một phút đồng hồ Đường Mạch liền đã trở lại. Hắn sắc mặt có chút khó coi: "Ta xuống lầu dưới không được."
"A?"
"Từ lầu ba đi xuống dưới có hai cách, cách thứ nhất là vào thang máy nhân viên, cách thứ hai là đi thang bộ. Ta khi nãy muốn đi thang bộ, nhưng mà ở cửa thang giống như có một bức tường vô hình ngăn cản ta đi qua. Sau đó ta lại đi thử thang máy nhân viên, thang máy không khởi động, cũng không có cách đi xuống."
Thần côn đầu óc nhanh chóng chuyển động: "Ý là chúng ta chỉ có thể hoạt động tự do ở lầu ba, vậy quyển sách chúng ta muốn tìm chẳng phải là chỉ ở lầu ba?"
Đường Mạch cũng cảm thấy là như vậy, nhưng mà nếu quyển sách phải tìm chỉ giới hạn trong lầu ba thì......... Thần côn sắc mặt cũng lập tức trở nên phi thường khó coi, hắn cứng đờ quay đầu qua, giọng nói run nhè nhẹ: "Lầu ba thư viện của các ngươi, tổng cộng có bao nhiêu cái kệ sách?"
"Hai mươi ba cái."
Thần côn trừng lớn mắt: " Sao lại ít như vậy!"
Đường Mạch cũng thực khó xử. Hắn nào có thể quyết định chuyện đó? Mấy tháng trước Vương chủ nhiệm không biết trúng cái gì tà, tuyên bố muốn học tập kinh nghiệm của thư viện phương Tây, cải tạo nhà mình thư viện, liền từ lầu ba bắt đầu thay đổi. Thư viện thành phố Tô Châu tồn tại qua vài thập niên, cùng thư viện của các thành phố khác không có gì khác biệt. Cơ sở vật chất bên trong đều đã lâu năm. Sau khi Vương chủ nhiệm quyết định cải tạo lầu ba, liền đem hơn một trăm kệ sách ban đầu toàn bộ thay đổi, mua hai mươi ba cái giá sách liên kết với nhau.
Rất nhiều người đọc đều oán giận loại kệ sách này không tiện đi lại, Vương chủ nhiệm cũng đã tính toán sang năm lại đổi kệ sách. Đáng tiếc người định không bằng trời định, chỉ sợ hắn đời này cũng chưa cơ hội lại đổi kệ sách.
Nếu sách báo phạm vi chỉ giới hạn trong lầu ba thư viện, đối với Đường Mạch và thần côn là rất có lợi. Đường Mạch tuy rằng là nhân viên thư viện, nhưng làm việc chủ yếu là ở lầu ba. Thần côn thích nhất xem sách về thần bí học, tôn giáo học, những loại sách này đều ở lầu ba. Hai người bọn họ đối với lầu ba thư viện đều cực kỳ quen thuộc.
Nhưng một khi kệ sách quá ít, Ác ma muốn đốt sách sẽ càng dễ dàng. Đốt đúng sách xác suất tăng lên quá nhiều.
Đang lúc hai người phát sầu, quen thuộc tiếng bước chân lại "lộc cộc" từ kệ sách trong cùng vang lên. Nhìn đến mosaic bé gái, Đường Mạch đã vô lực phun tào nàng rốt cuộc là từ đâu biến ra. Bé gái trong tay cầm một chén cơm, trên cổ buộc một cái yếm hình heo con, hồng hộc chạy tới.
"Các ngươi tìm được sách của ta chưa?"
Thần côn lắc đầu chán nản: "Chúng ta còn chưa bắt đầu tìm."
Bé gái tức giận: "Các ngươi lại còn không mau đi tìm?! Ta thật vất vả mới nhân lúc thầy không chú ý, trộm ra tìm các ngươi trong giờ ăn trưa. Ngày đầu tiên đều sắp qua rồi, học xong tiết buổi chiều ta sẽ phải về nhà, ma ma nếu như phát hiện ra, như vậy ta liền xong rồi."
Đường Mạch nói: "Ngươi có manh mối gì không? có nhớ tới chút gì về nội dung quyển sách kia không?
Bé gái loạng choạng hai đuôi tóc: "Nghĩ không ra."
Thần côn vội vàng nói: "Ngươi không phải đến để nói cho chúng ta manh mối sao?"
Bé gái đột nhiên nói: "A, ta nhớ ra rồi, ta hôm nay buổi sáng ở trong phòng tìm được căn lông chim này. Đúng vậy, đây chắc chắn là lông chim của Ác ma! Ta liền biết, khẳng định không phải ta làm mất sách, là tên Ác ma chết tiệt kia, hắn trộm sách của ta! Ác ma đều thích nhất gạt người, ta ghét nhất là Ác ma. Tên Ác ma chết tiệt, ta nhất định phải bắt được hắn, bẻ gãy cánh của hắn, sau đó bỏ vào nồi bắp rang cơ, nổ thành loại bắp rang ta thích nhất!"
Bé gái đem một cây lông chim màu đen giao cho Đường Mạch, bản thân lại nhảy nhót mà đi rồi.
"Leng keng! Thiên sứ đạt được gợi ý: "Một cọng lông chim của Ác ma"
Đường Mạch: "......"
Thần côn: "......"
Một lát sau, Đường Mạch: "...... Đây là gợi ý cho chúng ta?"
Thần côn cũng có chút lơ ngơ. Hắn nghĩ nghĩ: "Căn lông chim này có khi nào có tác dụng khác không?"
Đường Mạch sờ sờ lông chim, lại cầm lông chim vẩy vẩy. Này giống như chỉ là một căn lông chim bình thường, không có nửa phần thần kỳ. Lúc Đường Mạch nỗ lực tìm ra lực lượng thần kỳ mà nó đang che giấu thì nó cứ như vậy an an tĩnh tĩnh mà làm một căn an tĩnh mỹ lông.... trầm mặc trào phúng Đường Mạch.
Ánh sáng trong thư viện lúc này đột nhiên biến mất. Thần côn sợ tới mức hét lên một tiếng.
Toàn bộ thư viện nháy mắt chìm vào bóng tối, Đường Mạch trái tim đập lỡ một nhịp. Đúng lúc hắn đứng ở bên cạnh quầy phục vụ, hắn theo bản năng mở đèn bàn kiểu cũ để trên quầy ra. "Tách" ánh sáng màu vàng mỏng manh âm âm u u chiếu sáng xung quanh quầy phục vụ bán kính 1 mét, bao trùm cả hai người đứng kế bên quầy là Đường Mạch và thần côn.
Đường Mạch mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm những kệ sách bị bóng tối bao phủ. Đường Mạch nhịn xuống cảm giác khẩn trương, thử đi mở những ngọn đèn khác. Hắn phát hiện ngoại trừ đèn trên quầy phục vụ, những loại đèn khác toàn bộ không thể mở ra. Hai người gắt gao dựa vào quầy phục vụ, chầm chậm ngồi xuống đất.
Trong bóng tối um tùm, nỗi sợ hãi càng thêm lớn. Toàn bộ lầu ba thư viện, chỉ có một chút ánh sáng le lói chiếu ra từ chiếc đèn bàn cũ kỹ này. Những chỗ ánh đèn không thể chiếu tới, dường như có một con mãnh thú khổng lồ giấu ở trong bóng tối, chỉ cần bọn họ đi ra ngoài một bước liền sẽ bị nó vô tình nuốt chửng.
"Ngươi có nghe được giọng nói đó hay không?" Thần côn sợ hãi nhích lại gần Đường Mạch. Hắn vừa nói như vậy, Đường Mạch cũng có chút tê cả da đầu, hắn cẩn thận lắng nghe: "Không, ta không nghe thấy gì cả."
Thần côn nuốt nước miếng một cái: "Như thế nào đột nhiên liền tối sầm......"
Đường Mạch nhớ tới giọng trẻ con hát đồng dao kia: "Ba ngày ba đêm không nói lời nào, Thiên sứ Ác ma đều muốn nó. Thiên sứ ban ngày có thể nhận được một gợi ý, Ác ma buổi tối có thể đốt một kệ sách...... Trò chơi này ban ngày cùng buổi tối có lẽ tốc độ chảy của thời gian không giống với thế giới của chúng ta?"
Thần côn sợ hãi đến không thể suy nghĩ gì. Đường Mạch nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại: "Là hai giờ."
"Cái gì?"
"Trò chơi này bắt đầu lúc 17h52p, hiện tại là 19h58p, hai giờ được tính là một ngày."
Thần côn: "Ngươi trí nhớ tốt như vậy?!"
Thần côn lơ mơ nhớ rõ trước khi giọng trẻ con hát bài ca dao, giống như quả thật là có nói qua thời gian. Nhưng mà lúc đó hắn đang sợ hãi cực kỳ, làm sao có thể chú ý thời gian kia là bao nhiêu, càng không cần phải nói nhớ kỹ đến bây giờ. Đường Mạch trí nhớ có phải là quá tốt rồi?
Kỳ thật Đường Mạch cũng thật kinh ngạc, hắn cũng phát hiện trí nhớ của bản thân hiện tại cực kỳ tốt. Ví dụ như hắn còn nhớ rõ trên chiếc cặp Disney màu hồng nhạt của bé gái treo một cái nơ con bướm màu vàng, trên tay cầm một cây kẹo que màu hồng nhạt. Hắn trí nhớ khi nào tốt như vậy?
Hiện tại không có thời gian suy nghĩ cái này. Đường Mạch bình tĩnh nói: "Tạm thời giả định hai giờ là một ngày, trong bài đồng dao có nói, ba ngày ba đêm không nói lời nào, bé gái ba ngày sau cũng sẽ chết. Cho nên...... Cái này ' buổi tối ', ta đoán cũng là hai giờ. Vào ' buổi tối ', Ác ma sẽ xuất hiện và đốt kệ sách."
Thời gian sau đó, Đường Mạch cùng thần côn đều mở to hai mắt nhìn, đem hai mươi ba kệ sách nhìn gắt gao, không nỡ chớp mắt. Tuy rằng biết trò chơi có luật cấm bạo lực, nhưng mà nỗi sợ hãi đối với vật không biết vẫn thổi quét hai người. Bọn họ không dám thả lỏng, hai tay nắm chặt gậy giật điện, xem như một loại dựa vào.
Nhưng mà một tiếng rưỡi trôi qua, bọn họ không nhìn thấy bất luận cái gì, không có ai bước ra, cũng không có thấy cảnh tượng kệ sách bị đốt.
Thần côn: "Thật sự có Ác ma sao?"
Đường Mạch mím chặt môi, ánh mắt lưu luyến trên người ở thần côn: "Hẳn là có."
"Vậy hắn như thế nào còn chưa đốt kệ sách?"
Đường Mạch dựa vào cạnh quầy phục vụ, có thâm ý nói một câu: "Ta cũng muốn biết, vì cái gì hắn đến bây giờ còn không có đốt kệ sách."
Thần côn còn chưa nghe hiểu những lời này của hắn là có ý gì, Đường Mạch cũng đã quay đầu, nắm chặt gậy giật điện nhìn thần côn, ánh mắt sâu thẳm: "Trần tiên sinh, ngươi cảm thấy vì cái gì Ác ma đến bây giờ còn không có đốt......"
"Oanh!" Tiếng nổ mạnh bỗng dưng vang lên trong thư viện.
Đường Mạch mở to hai mắt nhìn về phía tiếng nổ mạnh vang lên, chỉ thấy trong phút chốc, ánh lửa đã phừng lên ngập trời, hừng hực lửa to cắn nuốt kệ sách. Ngọn lửa cực lớn trông có vẻ vô cùng khủng bố, ánh lửa chiếu sáng hết thảy mọi thứ xung quanh. Đường Mạch cùng thần côn từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm nơi đó, nhưng mà cho đến khi ngọn lửa tắt, bọn họ đều không nhìn thấy có người xuất hiện.
Ngày thứ hai, bé gái lại đeo cặp Disney màu hồng phấn tung tăng nhảy nhót đi tới.
"Các ngươi còn chưa tìm được sách của ta sao? Ma ma hôm nay đi đến nhà chuột chũi thúc thúc chơi, ta thật vất vả giấu diếm nàng, nàng còn không có phát hiện sách của ta bị trộm đi. Ta không thể gạt được ma ma, nàng chắc chắn sẽ phát hiện, các ngươi đến khi nào mới giúp ta tìm lại sách?"
Đường Mạch sắc mặt có điểm tái nhợt, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương: "Ngươi hôm nay có nhớ tới manh mối gì về quyển sách kia sao?"
Bé gái hơi bất mãn: "Ta nói rồi mà, ta không nhớ rõ, ta không nhớ rõ, ta nhớ rõ nghe hiểu chưa?!"
Đường Mạch nhắc nhở: "Đây là ngày thứ hai."
Những lời này thốt ra, bé gái không nói nữa, nhưng Đường Mạch có thể cảm giác được phía dưới lớp mosaic, bé gái hẳn là đang dùng ánh mắt thực cổ quái nhìn bản thân. Nàng nói: "Ngươi là Thiên sứ, ngươi xem qua nhiều sách như vậy, ngươi đương nhiên biết quyển sách kia nha. Ta lại không phải là Thiên sứ, ta ghét nhất đọc sách, ta làm sao có thể biết manh mối về một quyển sách đâu? Rõ ràng là ngươi biết!"
"Leng keng! Thiên sứ đạt được gợi ý thứ hai " Sự khinh bỉ của mosaic."
Đường Mạch: "......"
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Mạch: Ta thật sự không thể đánh chết nàng sao!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro