Chương 9 + 10

Chương 9:

Tháng 11 đã là cuối mùa thu, thời tiết trở nên rét lạnh hơn rất nhiều, Đường Mạch mặc áo lông ở trong, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác khá dày. Một vật nhọn lạnh băng gắt gao để ở sau eo của hắn, tạo ra một vết lõm nhỏ trên lớp quần áo dày cui.

Đường Mạch duy trì tư thế ngồi xổm, không nhúc nhích, hắn biết, đó là một con dao.

Tên cướp lại chờ không kịp: "Má nó, đưa ví tiền cho ta! Nhanh lên! Ông chém chết mẹ bây giờ!"

Đường Mạch bình tĩnh: " Đại ca, lùi con dao về phía sau một chút, để ta đứng lên mới đưa ví tiền cho ngươi được chứ."

"Lắm chuyện." Tên cướp dịch ra sau một chút.

Đường Mạch đứng lên, vô cùng ngoan ngoãn không hề quay đầu lại nhìn lung tung, đưa ví tiền cho hắn. Chớp mắt, ví tiền đã bị tên cướp giật đi. Giọng nam tục tằng tức giận mắng: "Mẹ, có nhiêu đây thôi? Xe này của ngươi đúng không, chìa khóa ở đâu? Cắm trên xe?"

"Ừ."

"Ngươi đứng yên đó cho ta, không thì chém chết ngươi." Đường Mạch không xoay người, cảm nhận con dao kề sát sau lưng được bỏ ra. Hắn nghe tiếng mở cửa xe, khởi động xe. Sau khi xác định xe vẫn tốt, tên cướp "phịch" một tiếng đóng cửa xe lại.

Đường Mạch la lên: "Hành lý của ta ở cốp sau xe, đại ca để lại cho ta đi?"

Tiếng khởi động máy dừng lại, nam nhân thật không kiên nhẫn gào lên: "Ngươi ở đâu ra nhiều chuyện như vậy, hành lý của ngươi cũng là của ta, cút đi."

Đường Mạch: "Thời tiết càng ngày càng lạnh, ta chỉ lấy một bộ quần áo. Đại ca, trời lạnh như vậy sẽ chết người, chỉ cần một bộ quần áo là được rồi."

Tên cướp chửi thề vài câu, mở cửa xe, một lần nữa kề dao lên eo Đường Mạch, lạnh lùng nói: "Nhanh tay nhanh chân lên, lấy một bộ quần áo, lại nhiều chuyện ông giết chết ngươi."

Đường Mạch lúc này mới có thể xoay người lại, thấy rõ ràng tên cướp. Đây là một nam nhân có vẻ ngoài lấm la lấm lét, tóc bết lại đầy dầu bóng lưỡng, quần áo trên người cũng là dơ dáy, bẩn thỉu, bên trái một vết bẩn, bên phải hai ba vết bẩn. Phát hiện Đường Mạch quan sát bản thân, nam nhân đột nhiên giống như động vật bị hoảng sợ, giống như thật chán ghét ánh mắt đánh giá của người khác, hắn nuốt nước miếng một cái, mắng to: "Xem cái l*n, lấy quần áo mau lên." Con dao càng để sát thêm vài phần.

Đường Mạch gật đầu. Người này bề ngoài rất phù hợp với nghề nghiệp của hắn: ăn cướp vặt. Đường Mạch đi tới cốp xe sau, mở ra.

"Đây là cái gì? Que diêm?" Nam nhân hỏi. Đường Mạch cúi người xuống lấy đồ trong balo, hắn đè mạnh bàn tay xuống khấu khóa cốp sau, bén nhọn khấu khóa xẹt qua phần da non mịn nhất trong lòng bàn tay chỉ để lại một vệt trắng mờ. Đường Mạch híp mắt, tay trái cầm lấy que diêm, giống như đập bóng chày vậy, dùng sức ném gậy về phía sau.

"Này que diêm là cái quỷ gì...... Ngươi...... A!" Que diêm khổng lồ "phịch" một tiếng nện ở trên đầu nam nhân, lập tức máu tươi chảy ròng.

Đường Mạch không nghĩ tới que diêm này lại có lực sát thương lớn như vậy. Que diêm cầm ở trên tay, trọng lượng cũng không nặng, như là một que diêm làm bằng gỗ bình thường. Nhưng dựa vào tiếng vang lớn vừa rồi, giống hệt như gậy sắt nện ở trên đầu, nghe thôi đã cảm thấy đau rồi.

Người bình thường bị nện một phát như vậy sợ là đã chết, tên cướp lại chỉ là lảo đảo ngã về phía sau hai bước, khuôn mặt chảy đầy máu tươi, phẫn nộ nhìn Đường Mạch: "Ông chém chết ngươi!!!"

Nói xong, hắn giơ lên con dao trên tay vọt lại đây. Đường Mạch căng da đầu, né sang bên phải đồng thời nâng lên chân trái, một chân đá vào bụng tên cướp. Tên cướp kêu đau, con dao lệch xuống phía dưới cứa vào cẳng chân Đường Mạch. Quần bị cứa rách nhưng lưỡi dao sắc bén lại chỉ để lại một dấu vết giống như móng tay xẹt qua trên cẳng chân Đường Mạch, âm thanh va chạm giống như con dao vừa cứa lên sàn nhà cứng rắn vậy.

Hắn ôm bụng, gào thét lao tới. Đường Mạch phản ứng cực nhanh, giơ que diêm lên đỡ. Lưỡi dao sắc nhọn đánh lên que diêm bằng gỗ, chỉ nghe "răng rắc" một tiếng......con dao bị gãy thành hai đoạn.

Đường Mạch: "......"

Tên cướp: "......"

Đường Mạch bản thân cũng không nghĩ tới que diên có uy lực lớn như vậy, nhưng hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại, múa may que diêm đập về phía tên cướp. Tên cướp vừa rồi lao lại định chém Đường Mạch nên hiện tại đang đứng rất gần, không có cách nào tránh thoát. Nhưng ngay lúc que diêm chuẩn bị lại lần nữa nện xuống đầu hắn, trong không khí đột nhiên rớt xuống một đống tiền mặt.

Đường Mạch cũng chưa từng gặp qua nhiều tiền mặt có giá trị lớn như vậy, giống như một ngọn núi nhỏ, nhiều đến đếm không xuể tiền mặt từ không trung rơi xuống, tạo thành một bức tường, che ở giữa tên cướp và que diêm, cho nên tên cướp chỉ bị đập choáng váng ngã xuống mặt đất.

"Đừng giết ta, đừng giết ta......" Nam nhân run rẩy xin tha. Đường Mạch dừng lại động tác, hắn cầm que diêm, ngồi xổm xuống sờ sờ đống tiền này.

"Ngươi đào ở đâu ra nhiều tiền như vậy? Từ chỗ nào biến ra?" đống tiền xếp thành núi này thế nhưng lại đều là hàng thật giá thật!

Nam nhân sợ hãi nhìn que diêm khổng lồ trên tay hắn, giải thích: "Ta là ăn trộm. Buổi sáng hôm nay đột nhiên người đi trên đường đều biến mất, ta liền đi trộm rất nhiều đồ vật. Buổi chiều còn chạy đến ngân hàng...... Đem tiền đều cầm đi."

Đường Mạch muốn biết không phải cái này: "Ngươi đem tiền giấu ở chỗ nào?"

Nam nhân giơ tay phải lên, cho hắn xem một hình xăm nhỏ ở cô tay: "Từ nơi này lấy ra....... Lúc ta giựt tiền thì phát hiện là ta có thể đem tiền đều cất trong hình xăm. Cái hình xăm này ta xăm lâu rồi, chỉ có thể cất tiền. Lúc nãy ta xém chút nữa bị ngươi đánh chết, theo bản năng đem tiền từ trong hình xăm lấy ra ......" Đường Mạch gật đầu, cúi đầu nhìn hình xăm trên cổ tay hắn.

Chớp nhoáng, một cây đao dài nửa mét trống rỗng xuất hiện ngay trước mặt Đường Mạch, thẳng tắp đâm vào đôi mắt của hắn.

"Đi chết đi!!!" Que diêm nhanh chóng quay vòng, Đường Mạch mắt cũng không chớp đánh gãy cây đao, đầu diêm màu đỏ theo quán tính vẽ ra một hình cung vừa lúc nện ở đỉnh đầu tên cướp. "Crack" một tiếng, giống như có thứ gì vỡ vụn, tên cướp trừng to hai mắt, không dám tin nhìn Đường Mạch và que diêm trong tay hắn, thân thể ục ịt đảo về phía sau, "ầm ầm" một tiếng nện ở trên mặt đất.

Đường Mạch sắc mặt biến đổi, duỗi tay thăm dò hơi thở của hắn.

"...... Đã chết." Đường Mạch ánh mắt phức tạp nhìn tên cướp, hắn nhìn trong chốc lát rồi dời tầm mắt, nâng lên tay phải của tên cướp, cẩn thận nhìn hình xăm trên tay hắn.

Bóng đêm quá tối, vừa rồi cách khá xa, Đường Mạch không để ý, hóa ra hình xăm này là ký hiệu "¥". Hắn lại cầm tay trái tên cướp lên, phát hiện cổ tay bên này cũng có một cái hình xăm, chỉ là bên này là hình cây đao.

Đường Mạch nhìn một lúc, bỗng nhiên hình xăm biến mất, trên mặt đất xuất hiện hai cây đao. Hắn giật mình, lại nhìn tay phải của tên cướp, chỉ thấy hình xăm ký hiệu "¥" cũng đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, trên mặt đất lại xuất hiện một ngọn núi tiền mặt.

Đường Mạch đi lên xe, lật quyển sách ra. Hắn lật đến trang thứ hai, quả nhiên, từng hàng chữ hiện ra.

【 dị năng: Ta so vai chính chỉ kém một khối linh điền 】

【 người sở hữu: Tiền Tam Khôn ( Khách lén qua sông ) 】

【 loại hình: Đặc thù 】

【 công năng: Đem những vật thể đã từng tiếp xúc cất vào trong thân thể, hiển thị qua hình xăm 】

【 cấp bậc: 2 cấp, có thể đựng hai loại vật thể không có sự sống 】

【 hạn chế: Chỉ có thể cất cùng loại vật thể trong một hình xăm, không thể chứa đựng vật thể có sinh mệnh 】

【 ghi chú: Tiền Tam Khôn chắc hẳn không bao giờ nghĩ tới, hắn kém hơn vai chính không phải một khối linh điền, mà là một que diêm a! 】Những thông tin trên đều là chữ màu đen. Chỉ có dưới cùng, có một hàng chữ màu đỏ.

【 Đường Mạch bản sử dụng thuyết minh: Chỉ được dùng một lần, chứa đựng cùng loại vật thể, không thể thay đổi. Anh em, nghĩ rõ ràng ngươi muốn chứa đựng cái gì chưa? 】

"Khách lén qua sông?" Đường Mạch nhìn chằm chằm 4 chữ trên trang sách, nhìn thật lâu, lại nghĩ không ra đó là cái gì, chỉ có thể tạm thời từ bỏ. Quyển sách này mặc dù nói chuyện tiện hề hề, nhưng nó dù sao cũng là dị năng của bản thân, Đường Mạch rất nhanh liền hiểu dị năng của tên cướp này, cùng với cách sử dụng.

Tiền Tam Khôn là một tên trộm, nhưng hắn cũng thức tỉnh dị năng. Dị năng của hắn là đem vật thể không có sự sống cất ở trong thân thể của mình, có thể lấy ra bất cứ lúc nào, chỉ cần là vật phẩm giống nhau có thể cất giữ số lượng không giới hạn. Đường Mạch không biết cấp bậc của dị năng là cái gì, nếu giả thiết dị năng này có thể thăng cấp, vậy trước đó Tiền Tam Khôn chỉ có thể cất trữ hai loại vật thể. Hắn lựa chọn tiền và dao.

Thật là một tên ếch ngồi đáy giếng. Đến thời điểm này, tiền chỉ còn là phế liệu, không có bất luận tác dụng gì nhưng Tiền Tam Khôn vẫn là luyến tiếc tiền.

Tiền Tam Khôn cũng có chút thông minh, hắn lừa dối Đường Mạch, lừa là hắn có thể đựng tiền mặt là bởi vì trước kia đã từng đi xăm, không hề làm lộ dị năng của hắn khiến hắn có cơ hội dùng hình xăm cây đao đánh lén Đường Mạch. Xui xẻo thay Đường Mạch chưa từng thả lỏng cảnh giác, nếu không còn rất có khả năng bị hắn đánh lén thành công.

Đáng tiếc, nếu như Tiền Tam Khôn cất vật thể thứ hai không phải tiền, mà là ám khí cùng loại với con dao, như vậy hắn có lẽ còn có một chút cơ hội sống sót.

Đường Mạch nhìn thi thể lanh lẽo nằm trên mặt đất của Tiền Tam Khôn, lại nhìn nhìn tiền mặt rơi rụng đầy đất. Hắn không chút do dự cầm lấy Que Diêm ấn ở trên cổ tay. Một tia sáng màu đỏ hiện lên, que diêm biến mất không thấy, trên cổ tay trái của Đường Mạch xuất hiện một cái hình xăm que diêm nhỏ nhỏ xinh xinh.

Uy lực của que diêm hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Đường Mạch, chứa đựng que diêm có thể làm ám khí, đánh úp. Sau này nếu lại đụng phải người giống Tiền Tam Khôn, sẽ dễ dàng chống cứ hơn.

Đường Mạch cúi đầu đọc sách. Tiền Tam Khôn dị năng tên thình lình biến thành ——

【 dị năng: Ta so vai chính liền kém một cái linh điền ( đã sử dụng ) 】

Hắn lại lật đến trang đầu tiên. Thông tin phía trên vẫn như cũ, là dị năng của chính hắn dị năng, không có gì thay đổi. Nhưng Đường Mạch không có từ bỏ, hắn mặt lạnh như tiền nhìn chằm chằm quyển sách này, nhìn chừng năm phút đồng hồ, từng hàng chữ chậm rãi hiện ra tới.

【 ghi chú: Hiển nhiên Đường Mạch đã biết, khi hắn giết người kia, hắn đã đem đối phương ăn sạch sẽ, còn không trả tiền. 】Đường Mạch hai mắt co rụt lại, ngón tay gắt gao nhéo trang sách, nhẹ nhàng run rẩy.

"Thật sự chỉ có giết người sao......" Một phút đồng hồ sau, một hàng chữ lại hiện ra.

【 ghi chú: Nhưng ta lại như thế nào sẽ nói cho Đường Mạch, hắn không giết người cũng có thể được đến người khác dị năng đâu? 】

Đường Mạch: "......"

Phanh! Một quyển sách bị nó chủ nhân vô tình mà ném vào núi tiền mặt.

Ba phút sau, Đường Mạch lạnh nhạt nhặt sách về. Hắn tùy tiện nắm một đống tiền mặt phủ lên trên mặt Tiền Tam Khôn, đem thi thể hắn chôn giữa núi tiền mà hắn yêu nhất. Làm xong chuyện này, hắn cầm sách lái xe rời đi, tiếp tục lái về phía Thượng Hải.

Chương 10:

Đường từ Tô Châu đến Thượng Hải quả nhiên bị phá hỏng rất nhiều. Còn chưa lên được đường cao tốc, Đường Mạch đã phải dừng xe lại hai lần, đẩy mấy chiếc xe chắn ngang trên đường ra. Đúng vậy, một mình hắn đẩy toàn bộ đóng xe này ra.

Sau sự kiện Hắc Tháp, Đường Mạch sớm đã phát hiện, ngoài việc bản thân có dị năng, thân thể và tố chất tâm lý đều tăng lên rất nhiều. Một phần là điều kiện thân thể thay đổi. Sức lực tăng lên, thị lực tăng lên, khả năng khôi phục tăng lên, làn da cũng trở nên dẻo dai, cứng rắn như kim loại.

Lúc Đường Mạch lừa dối Tiền Tam Khôn để hắn đi cốp xe lấy quần áo, hắn cố ý dùng khóa khấu của cốp xe thử một chút độ cứng làn da của mình. Lòng bàn tay một trong những chỗ có làn da non mịn nhất trên cơ thể, sắc bén khóa khấu xẹt qua lòng bàn tay, không để lại một vết thương, thậm chí ngay cả cảm giác đau đớn đều không có. Vì vậy Đường Mạch mới dám quyết đoán phản kháng lại Tiền Tam Khôn. Cũng bởi vì điều kiện thân thể tăng lên, nhát chém của Tiền Tam Khôn mới không thể thọc xuyên xương cốt của hắn, chỉ là lưu lại vệt máu mờ.

Phần khác là tố chất tâm lý được tăng lên. Đường Mạch từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nhận được lời khen con ngoan, trò giỏi, nhưng cũng chưa làm qua chuyện xấu. Ăn trộm ăn cắp là không có; thậm chí ngay cả gian lận trong thi cử hắn cũng lười làm. Đây là lần đầu tiên hắn giết người.

Cho dù là tự vệ, không cẩn thận vô tình giết Tiền Tam Khôn, hắn cũng đã giết người. Nhưng mà ngoại trừ mấy giây đầu kinh hoảng cùng thất thố, hắn rất nhanh liền bình tĩnh lại, tự hỏi chuyện kế tiếp nên làm. Hắn cũng không biết bản thân bởi vì thân thể đột biến mà trở nên máu lạnh, vẫn là bản thân vốn liền lạnh mạc như vậy.

Đường Mạch liếc nhìn quyển sách nằm lăn lóc trên ghế phụ, dời tầm mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, tiếp tục lái xe.

Bởi vì phải dọn dẹp mặt đường, hành trình vốn chỉ tốn 1 giờ bị kéo dài vô hạn. Mặt trời dâng lên, Đường Mạch vừa mới tới khu vực Thượng Hải, còn chưa xuống đường cao tốc. Khoảng cách trạm thu phí hai km, bảy chiếc xe tông liên hoàn, phá hỏng đoạn đường cao tốc phía trước.

Đường Mạch xuống xe, bắt đầu đẩy xe.

"Kẽo kẹt ——" Trên đường cao tốc trống trải không người, tiếng lốp xe ma sát mặt đất rõ ràng vang dội. Bảy chiếc xe tổn hại nghiêm trọng, bốn chiếc xe phía trước đã bị ép thành đĩa ăn, đâm vào rào chắn ở giữa đường cao tốc, méo trái méo phải. Đường Mạch đẩy từng chiếc từ sau đi tới, phí thời gian nửa ngày, rốt cuộc đến chiếc xe đầu tiên.

" Còn là siêu xe?" Đường Mạch cười một tiếng.

Chiếc xe thứ nhất là một chiếc Maserati, thân xe đỏ rực giờ phút này bị đâm đến chia năm xẻ bảy. Dù sao cũng là siêu xe, bị đâm thành như vậy lốp xe vẫn như cũ nằm ở bánh xe, không lăn tứ tung như những xe khác.

Gió thu thê lương thổi qua, Đường Mạch dùng sức đẩy chiếc Maserati ra. Lúc hắn đang chuẩn bị kéo cửa xe ra, hắn đột nhiên dừng lại động tác, xoay người nhíu mi: "Ai?"

Trả lời hắn chỉ có tiếng gió sàn sạt.

Đường Mạch không mở cửa xe, hắn đứng cạnh thân xe, ngón tay ấn ở trên hình xăm que diêm trên cổ tay, lạnh lùng hỏi lại một lần: "Ai ở chỗ đó?" Như cũ không có người xuất hiện.

Đường Mạch cũng không sốt ruột, hắn từng bước đi đến chiếc Maserati bị đẩy ra kia. Tiếng bước chân của hắn nhẹ đến dường như không có, thân thể căng chặt, cảnh giác khả năng phát sinh dị biến. Hắn đặt tay lên thân xe chiếc Maserati bị hỏng đến không thể lại hỏng, đang muốn kéo cửa xe ra, đột nhiên liền nghe giọng nói run rẩy vang lên: "Đừng, ta...... Ta ra, ta tự ra. Ta không có ác ý."

Đường Mạch ngẩng đầu, nhìn về phía thanh niên đang đi ra từ phía sau Maserati.

Đây là một thanh niên tóc đen, thân cao tầm 180cm, mặc một chiếc sơ mi trắng hơi mỏng, quần jean xanh. Bộ quần áo hiện tại đã rách tung toé, dính không ít vết máu, trên người hắn cũng có vài vết thương, nhưng đều đã kết già, không lại đổ máu.

Trong gió lạnh, môi hắn đông lạnh đến phát tím, hắn run run rẩy rẩy giơ hai tay lên, từ xe sau đi ra, nhìn Đường Mạch với ánh mắt hoảng sợ.

"Ta là chủ nhân của chiếc xe này, ta không có ác ý. Ta vừa rồi nhìn thấy ngươi đẩy xe, nếu ta muốn tập kích ngươi, hẳn là nên động thủ lúc ngươi đang đẩy xe chứ không phải bây giờ"

Đường Mạch nhìn hắn trong chốc lát, nói: "Vừa rồi lúc ta đẩy xe tại sao không phát hiện ngươi?"

Thanh niên nói: "Ta vừa rồi trốn ở dưới đường cao tốc. Nơi này quá lạnh, chỗ đó có rất nhiều cỏ, ấm áp hơn một chút. Sáng hôm qua ta lái xe từ Nam Kinh trở về Thượng Hải, lúc gần đến Thượng Hải, mấy chiếc xe phía sau không biết tại sao toàn bộ đụng tới. Lúc ta tỉnh lại phát hiện bản thân bị đụng ra ngoài cửa sổ xe, nhưng mà ta cư nhiên không chết. Sau đó ta liền phát hiện......" Trên mặt hắn lộ ra một tia sợ hãi, "Ta phát hiện, trong những chiếc xe phía sau đều không có người, ngay cả một giọt máu đều không có!"

Đường Mạch ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắn, cũng không có thả lỏng cảnh giác: "Bọn họ biến mất. Ngay lúc Hắc Tháp công bố trò chơi bắt đầu, có thể lúc đó ngươi vẫn đang hôn mê. Hiện tại toàn thế giới chỉ còn lại có không đến năm trăm triệu người, những người khác......" Đường Mạch duỗi tay, chỉ chỉ những chiếc xe phía sau, "Đều giống như bọn họ, không thể hiểu được biến mất không dấu vết."

Thanh niên sợ tới mức mở to hai mắt, run lập cập. Hắn nhìn về phía những chiếc xe phía sau mình, lại nhìn về phía Đường Mạch, nhỏ giọng hỏi: "Nhà ta ở Thượng Hải, ngươi đang đi Thượng Hải đúng không? ngươi...... Ngươi có thể hay không mang lên ta? vừa rồi ta đã thấy được, ngươi sức lực rất lớn, có thể đem đống xe này đều đẩy ra. Ngươi dẫn ta theo một đoạn đường đi, sau khi trở về ta cho ngươi tiền, ngươi muốn nhiều ít ta cho ngươi nhiều ít."

Đường Mạch nghe lời này, cười khẽ. Thanh niên không hiểu ra sao nhìn hắn.

Đường Mạch nói: "Ta đúng là muốn đi Thượng Hải, cho ngươi đi ké một đoạn đường cũng không có gì. Chỉ là ngươi cảm thấy hiện tại thế giới này, tiền còn có tác dụng sao?"

Thanh niên giật mình tại chỗ, sắc mặt dần dần trắng bệch, tựa hồ lúc này mới hiểu ra thế giới bản thân sắp phải đối mặt là như thế nào. Đường Mạch lên xe, thanh niên ngồi trên ghế phụ. Đường Mạch lạnh nhạt đem quyển sách trên ghế xe lấy ra, bỏ tới sau ghế của mình. Hắn vừa mới để xong, quyển sách này liền chậm rãi biến mất. Đường Mạch hơi kinh ngạc một chút, rất nhanh bình tĩnh lại, cùng thanh niên lái xe đi Thượng Hải.

"Ta tên là Lê Văn." Thanh niên quấn chặt áo khoác Đường Mạch cho hắn mượn, run bần bật nói: "Thật sự cảm ơn ngươi. Ta mới vừa tỉnh lại không đến hai giờ, có chạy tới trạm thu phí phía trước, nhưng nơi đó không có ai. Ta không biết phải làm sao nên đành phải trở về xe, không bao lâu liền thấy được ngươi. Sức lực của ngươi rất lớn. Áo khoác của ta để ở trong xe, nhưng xe bị đè dẹp lép, ta không có cách lấy ra, thiếu chút nữa bị đông chết."

"Ta tên Đường Mạch." Đường Mạch nhìn như tùy ý hỏi một câu: "Sức lực của ngươi không lớn sao?"

Lê Văn lắc đầu: "Hẳn là cũng không lớn, dù sao ta là không thể đẩy ra những chiếc xe đó, cũng không thể lấy ra áo khoác của ta."

"Nhưng ngươi vẫn không chết, không phải sao?" Lê Văn nghe vậy, mờ mịt nhìn Đường Mạch.

Đường Mạch một tay lái xe, nhàn nhạt nói: "Tai nạn xe cộ thảm khốc như vậy, ngươi lại vẫn còn sống, cũng không có thiếu cánh tay thiếu chân...... Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy chuyện này rất không hợp lí sao?" Lê Văn ngây người.

Đường Mạch không nói thêm gì nữa, Lê Văn cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì. Nhưng là cảm xúc của hắn đều biểu lộ ở trên mặt, Đường Mạch liếc nhìn hắn một cái, đã biết người này là đang suy nghĩ thân thể của hắn đã xảy ra dị biến gì, tại sao khôi phục nhanh như vậy, còn chưa có chết. Đường Mạch nhìn như đang thoải mái lái xe, thật ra lực chú ý vẫn luôn đặt ở trên người Lê Văn

Tại thời điểm này, hành động lẻ loi một mình tuy rằng an toàn nhất, nhưng mà có một đồng bọn thì càng tốt. Lê Văn hẳn là cũng giống hắn, cũng vô tình tham gia Hắc Tháp trò chơi, sau đó còn sống, chiến thắng trò chơi. Người như vậy Đường Mạch không dám thiếu cảnh giác. Chỉ là dựa vào những gì hắn quan sát được, Lê Văn tựa hồ thật là một tên phú nhị đại* ngốc bạch ngọt*, không có uy hiếp gì.

* phú nhị đại: con ông cháu cha

* ngốc bạch ngọt: ngây thơ, dễ lừa

Hơn nữa nếu thật sự mặc kệ Lê Văn tiếp tục ngây ngốc ở trên đường cao tốc, Đường Mạch cảm thấy...... Người này khả năng tự tìm đường chết.

Lê Văn: "Đường Mạch, ngươi có thể nói cho ta, lúc ta hôn mê, Hắc Tháp đã tuyên bố cái gì không?"

Đường Mạch tóm tắt một chút những chuyện đã xảy ra về sự kiện Hắc Tháp.

"Ngươi đi Thượng Hải tìm người thân sao? Ta ở Thượng Hải từ nhỏ đến lớn, rất quen thuộc, có cần hỗ trợ gì không?" Lê Văn hỏi.

Đường Mạch tuy rằng đi qua đi lại Thượng Hải rất nhiều lần, nhưng rốt cuộc không phải người địa phương, muốn tìm người cũng tương đối khó khăn. Hắn nói: "Ta muốn đi Trường Bắc Lý tìm một học sinh. Ta chỉ biết tên của nàng, định đi trường học tìm phòng hồ sơ lật xem thông tin, nếu nàng không ở trường học lại đi tìm nhà nàng sau." Nếu hai chỗ đều không có, vậy hắn cũng bó tay. Đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm vì thần côn.

Đường Mạch chưa nói chuyện bản thân còn định đi tìm bạn thân, mỗi người đều nên giữ lại một chút thông tin, hắn còn chưa quá tin tưởng Lê Văn đến nỗi chuyện gì cũng thành thật với nhau.

Lê Văn nói: "Trường Bắc Lý? Trường đó ở khu Tĩnh An, nhà ta cũng ở khu đó, ta học cấp 2 ở trường đó luôn. Ta cùng ngươi đi, may thật."

Đường Mạch sắc mặt cổ quái nhìn Lê Văn. Đây là thật sự thiếu cảnh giác, vẫn là lòng dạ sâu đến nỗi làm người ta cân nhắc không ra hắn đang suy nghĩ cái gì? Đường Mạch nghĩ nghĩ, cảm thấy vế trước có khả năng cao hơn một chút.

Lê Văn mặc vào áo khoác, thân thể ấm áp nhiều, lời nói cũng bắt đầu nhiều lên.

"Sau khi chúng ta xuống cao tốc, sẽ đi ngang qua trường Bắc Lý. Đến lúc đó chúng ta liền đi vào tìm người trước. Ngươi biết bạn nhỏ kia học lớp nào sao, nếu là biết lớp liền càng dễ tìm, tìm hồ sơ cũng dễ hơn nhiều."

Đường Mạch: "Ta chỉ biết tên của nàng. Đúng rồi, nàng năm nay lên lớp 6."

Lê Văn gật gật đầu: "Biết khối cũng dễ tìm hơn một chút."

Lại nói vài câu, Lê Văn do dự một lát, vẫn là nhịn không được hỏi: "Ta có thể hỏi một chút không... Đường Mạch, ngươi có biết...... Hắc Tháp rốt cuộc là cái gì không? Vì sao có người biến mất, có người không biến mất?" Nói nhiều như vậy, hóa ra chỉ là muốn hỏi những lời này.

Lê Văn hôn mêm do tai nạn xe cộ đến tận bây giờ, thời gian so Đường Mạch thiếu một ngày, cũng thiếu rất nhiều tin tức. Hắn giúp đỡ Đường Mạch tìm người, một phần là muốn cảm tạ đối phương chở mình về Thượng Hải, phần khác là muốn thu hoạch thông tin, biết rõ tình cảnh hiện tại của bản thân.

Chỉ là hắn hỏi như vậy, đã nói lên rằng hắn rất có thể chưa từng tham gia Hắc Tháp trò chơi. Đường Mạch nhíu chặt mày.
Người không tham gia trò chơi cũng có thể sống sót? Hắn mím môi, suy tư trong chốc lát, nghĩ tốt nên như thế nào trả lời Lê Văn. Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị mở miệng, đột nhiên, một giọng ca vang dội vui sướng cất lên, vang vọng toàn bộ Thượng Hải.

"thank you, thank you, thank you
let's all say thank you
I will all say thank you
because of this speial day!"

Trong trẻo giọng nữ hát xong, giọng trẻ con hợp xướng vang lên. Vui sướng tiếng ca cùng tĩnh mịch thành thị hoàn toàn không hợp nhau, nó lại hát không ngừng nghỉ. Đường Mạch thắng gấp, Lê Văn kinh hoảng ngẩng đầu nhìn về phía tòa tháp lơ lửng trên đỉnh đầu trung tâm thành phố Thượng Hải.

Bài nhạc thiếu nhi hát xong, ánh sáng đủ màu lập lòe trên thân Hắc Tháp biến mất. Đường Mạch ngừng thở, nhìn tòa Hắc Tháp kia.

Sau đó nghe thấy ——

"Leng keng! Hoa Hạ khu 1 [Khách lén qua sông] Phó Văn Đoạt thành công mở ra Hắc Tháp tầng thứ nhất, ba phút sau, toàn bộ người chơi trong khu Hoa Hạ bắt đầu công tháp!"

"Leng keng! Hoa Hạ khu 1 [Khách lén qua sông] Phó Văn Đoạt thành công mở ra.....

"Leng keng! Hoa Hạ khu 1 [Khách lén qua sông] Phó Văn Đoạt ......

Hắc Tháp lần đầu tiên thông báo ba lần một tin tức. Đường Mạch hai tròng mắt trợn to, trong tai không ngừng quanh quẩn câu nói "Bắt đầu công tháp".

Ngay sau đó, trước mắt hắn bỗng nhiên tối sầm, cả người rơi xuống.

Tác giả có lời muốn nói:

Hắc Tháp: thank you Phó Văn Đoạt ~! Rải hoa ~(*≧▽≦)ツ

Đường đường: Ai là Phó Văn Đoạt!!! Ta mẹ nó muốn chém chết hắn (╬ ̄皿 ̄)凸!!!

Phó Văn Đoạt:......# ta tức phụ muốn chém chết ta ta nên làm cái gì bây giờ online chờ cấp #
-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro