Văn án + Chương 1




Hán Việt: Địa cầu thượng tuyến

Tác giả: Mạc Thần Hoan

Tình trạng: on-going

Thể loại: Tận thế, game, cường công, cường thụ, khoa học viễn tưởng, dị năng

Tác phẩm thị giác: Chủ thụ

Văn án:

Nửa năm trước, mấy vạn hình chiếu Hắc tháp khổng lồ xuất hiện ở toàn Thế giới, lơ lửng trên bầu trời các thành thị.

Nhà hóa học, vật lý học, tôn giáo học. . . toàn bộ bó tay không biện pháp.

Nửa năm sau, mọi người thói quen, không hề chú ý nó.

Đường Mạch có một ngày thấy một con côn trùng đụng phải hình chiếu của Hắc tháp, không thể xuyên qua đi.

Ngày hôm sau, tiếng trẻ con thanh thúy hướng toàn nhân loại tuyên bố thông báo ——

『 leng keng! Ngày 15 tháng 11 năm 2017, địa cầu online. 』

CP: Phó Văn Đoạt × Đường Mạch

Hắc tháp tam đại thiết luật

① Tất cả giải thích thuộc về hắc tháp.

② 6 giờ -18 giờ là thời gian chơi trò chơi.

③ Mời tất cả người chơi cố gắng công tháp.

Chương 1

Buổi sáng 9 giờ thư viện mở cửa, bên ngoài đã đợi bảy tám người, đều là ông bà già tóc trắng xoá. Hôm nay là thứ hai, không giống cuối tuần, rất nhiều gia trưởng sẽ mang con tới thư viện thành phố đọc sách. Đến thư viện vào thời gian làm việc, hầu như chỉ có người già về hưu.

Bên ngoài thư viện là thế giới lao lực bận rộn, thư viện bên trong một mảnh yên tĩnh, tiếng lật sách "lả tả" nhẹ nhàng vang lên.

10 giờ, người tới thư viện dần dần nhiều lên.

Đường Mạch ngồi ở trước máy tính soát thẻ cho từng người, hắn tay trái ở trên bàn phím không ngừng đưa vào đánh số của sách báo, tay phải ấn con chuột chọn xác định. Làm xong này hết thảy, hắn ngẩng đầu: "Quyển sách lần trước đã mượn gần một tháng, còn không có xem xong sao?"

Trước mặt chính là một người phụ nữ trung niên ăn mặc mộc mạc, nàng cười lắc đầu: "Không đâu, con trai của ta đọc sách chậm. Một tháng không trả sách có sao không?"

Đường Mạch: "Một tháng là thời gian miễn phí, sau một tháng mỗi ngày phải đóng thêm một mao tiền mượn sách." Dừng một chút, bổ sung nói: "Nếu làm mất sách phải bồi thường giá gốc, quyển sách này giá là 82 khối."

Phụ nữ sắc mặt biến đổi: "Mắc như vậy à...... Được rồi, hôm nay ta về nhà liền bắt thằng nhóc con nhanh chóng đem sách xem xong" Nói xong xoay người liền đi.

Đường Mạch nhìn người phụ nữ sải bước rời đi, trên khuôn mặt tuấn tú không có quá nhiều biểu tình, lại lấy thẻ mượn sách của người phía sau giúp hắn xoát thẻ.

"Chưa xem xong? Ta xem là đem sách đánh mất rồi đi." Thanh thúy giọng nữ vang lên.

Đường Mạch một bên xoát thẻ, một bên nói: "Có thể."

Giọng nữ mang theo tia khinh thường: "Thẻ mượn sách mới năm mươi khối một tấm, sách kia đến 82 khối. Ta xem nàng là sẽ không lại đến thư viện của chúng ta nữa đâu."

"Ta cũng cảm thấy là sẽ không lại đến." Phụ trách quầy tiếp tân Vương chủ nhiệm đi tới, vỗ vỗ vai Đường Mạch, "Tiểu đường, ngươi đi xem tên thần côn kia lại đang làm gì. Ta vừa rồi thấy hắn đi đến trong góc, nơi đó là theo dõi góc chết, đừng để xảy ra chuyện gì."

Đường Mạch nhẹ nhàng gật đầu, đi đến góc.

Thư viện thành phố Tô Châu vị trí ở trung tâm thành phố, tổng cộng có ba tầng, tầng thứ ba phần lớn là sách về phương diện Nhân văn, Lịch sử. Đường Mạch từ quầy phục vụ đi đến góc phía Đông Nam, đi qua hơn ba mươi cái kệ sách, lại tìm tìm, mới tìm được tên thần côn kia

Tháng 11, Tô Châu đã hơi se lạnh. Ngoài cửa sổ gió gào thét, thổi đến cửa sổ "bang bang" rung động, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xạ tiến vào lại làm người ấm áp. Thần côn ngồi xếp bằng ở cạnh cửa sổ to sát mặt đất, bên cạnh để năm sáu quyển sách, lộn xộn mà vứt ở trên nền. Bản thân hắn căn bản không cầm lấy một quyển sách nào, bàn tay cắm trên tóc, mái tóc vốn đã lộn xộn bị vò đến càng thêm không xong.

Đường Mạch mím môi, nhận mệnh mà đi lên nhặt sách: "Trần tiên sinh, thư viện chúng tôi có bàn ghế, ngài có thể ngồi ở bên kia đọc sách."

"Đọc sách...... Đọc sách...... đọc cái gì sách......"

Đường Mạch nhìn cuốn sách dày như cục gạch vừa mới nhặt lên: "《 Maya văn minh biến mất bí mật ?"

Thần côn đột nhiên ngẩng đầu, trừng to một đôi mắt tràn đầy tơ máu, mặt lộ vẻ hoảng sợ mà nói: "Ngươi biết Maya văn minh biến mất bí mật?"

Đường Mạch nhàn nhạt mà gợi lên khóe môi: "Không biết, ngài biết?"

"Ta biết, ta đương nhiên biết." Thần côn lập tức có tinh thần, bò dậy liền nói: "Bọn họ xúc phạm thượng đế sứ giả, bọn họ tín ngưỡng Kukulcan là giả thần, căn bản không phải sứ giả của thượng đế. Bọn họ xúc phạm thần, cho nên bọn họ đều đã chết. Thần là duy nhất, vĩnh hằng, xúc phạm thần nhất định phải chết!"

Những lời này Đường Mạch đã nghe vô số lần, căn bản không để ở trong lòng. Thư viện mở ra với tất cả mọi người, gặp qua kỳ ba quá nhiều, này thần côn tuy rằng đủ kỳ ba, nhưng người ta không bị bệnh tâm thần, chỉ có thể nói là cuồng nhiệt tôn giáo phần tử, không thể đuổi ra ngoài.

Đường Mạch tùy tiện có lệ nói: "Kia chân chính thần ở đâu?"

Vẻ mặt thần côn đột nhiên cứng đờ.

Đường Mạch cười cười, định ôm chồng sách này xoay người tránh ra.

Những lời này hắn từng hỏi thần côn rất nhiều lần. Thần côn một năm trước bắt đầu thường xuyên tới thư viện đọc sách, cả ngày lẩm bà lẩm bẩm, tìm cái chỗ ngồi đều phải bói toán hướng may mắn mỗi ngày. Nhưng một khi nhân viên hỏi hắn "Thần là ai" hắn liền sẽ câm miệng, giống cải trắng bị héo vậy, chẳng được bao lâu liền xám xịt mà rời đi thư viện.

Đường Mạch ôm sách xoay người rời đi, liền ở hắn quay đầu trong nháy mắt, chỉ nghe một đạo trầm thấp thần bí thanh âm ở phía sau vang lên: "Thần ở kia."

Đường Mạch bước chân bỗng chốc dừng lại. Hắn xoay người nhìn lại. Thần côn đứng ở bên cửa sổ, chỉ vào tòa tháp khổng lồ màu đen lơ lửng ở trên bầu trời thành thị cách đó không xa, lộ ra một cái thực thần côn tươi cười: "Thần sắp đến rồi."

Đường Mạch: "......" Ngươi vui vẻ là được.

Đường Mạch mỗi ngày tan ca về nhà đều ngồi chuyến xe buýt đi con đường dọc giữa trung tâm thành phố. Hắn ngồi ở ghế ngay cửa sổ, mang tai nghe nghe nhạc. Ngay lúc một bài hát vừa kết thúc, trên xe có tiếng thảo luận của hai cái nữ sinh trung học phổ thông tiến vào lỗ tai hắn.

"A, là Hắc Tháp! Ta chụp một tấm hình mới được."

"Ngươi còn chụp a? Thứ này có cái gì đẹp để chụp nữa đâu, hiện tại căn bản chả còn ai hứng thú được chứ."

"Thì chụp đại một tấm, post lên wechat, tiêu đề liền kêu [Hắc Tháp một ngày du] đi."

"Khẳng định không ai like. Aiz, nam sinh ngồi ở chỗ cửa sổ đẹp trai ghê, ngươi còn không bằng chụp hắn, khẳng định có rất nhiều người like, nói không chừng còn có thể nổi tiếng , tiêu đề kêu...... [Giao thông công cộng tiểu ca!] Ngươi mau chụp a."

Bài hát tiếp theo vang lên, Đường Mạch bình tĩnh nâng tay phải lên che mặt mình, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không thèm để ý hai nữ sinh kia. Hắn tầm mắt hơi hơi nâng lên, nhìn về phía tòa Tháp khổng lồ màu đen lơ lửng trên bầu trời thành phố Tô Châu.

Giữa những tòa nhà cao tầng, một tòa Tháp khổng lồ màu đen cao cao đứng sừng sững ở giữa không trung. Tòa tháp này là hình chóp, cùng Ai Cập kim tự tháp tương tự, nhưng nó không phải màu vàng, mà là màu đen. Đáy Tháp kéo dài qua toàn bộ trung tâm thành phố Tô Châu, hầu như bao trùm cả tỏa thành phố. Quạnh quẽ ánh trăng xuyên qua thân Tháp chiếu rọi trên mặt đất, không có bất luận cái gì ngăn trở.

Nửa năm trước, tòa Tháp này đột nhiên xuất hiện ở trung tâm thành phố Tô Châu. Đường Mạch lúc ấy vừa mới đến thư viện đi làm, buổi sáng ra cửa rất vội vàng nên không nhìn thấy tin tức, vừa đến nơi, toàn bộ Tô Châu đã nổ tung chảo.

Xe buýt không thấy hoạt động, ngay cả xe taxi đều bắt không được.

Sở hữu xe đều điên cuồng chạy hướng trung tâm thành phố, Đường Mạch còn chưa tỉnh ngủ, không rõ chuyện gì đang xảy ra, vừa nhấc đầu, liền thấy kia tòa Tháp khổng lồ màu đen.

Sở hữu buồn ngủ tại đây một khắc toàn bộ biến mất.

Đường Mạch hầu như cho rằng hiện tại là năm 2012, sắp tận thế. Như thế nào sẽ có vật thể lớn như vậy!

Đêm qua tan tầm còn không có nhìn đến, như thế nào đột nhiên xuất hiện ở nơi đó?

Ngay từ đầu Đường Mạch còn tưởng đây có lẽ là công trình xây dựng gì đó của Quốc gia, đoạn thời gian trước trên mạng không phải thường xuyên khen cơ sở xây dựng của Quốc gia cực kỳ lợi hại sao? Một đêm là có thể xây xong một cây cầu vượt, hâm mộ đến người nước ngoài đôi mắt đều đỏ. Cho đến khi hắn thật vất vả bắt được taxi đến trung tâm thành phố, đứng ở chen chúc trong đám người ngẩng đầu nhìn: Tòa tháp này hoàn toàn lơ lửng ở giữa không trung!

Hoàn toàn lơ lửng! Cách mặt đất ít nhất 100 mét!

Nhân loại sao có thể làm ra kiến trúc trên không trung?

Màn hình Led lớn ở trung tâm thành phố vừa lúc đang chiếu chương trình tin tức: "Bắc kinh 8 giờ sáng, 1021 tòa Tháp kì lạ màu đen xuất hiện ở các thành phố lớn của nước ta và ngay cả trên bề mặt biển. Cùng thời gian, Hắc Tháp xuất hiện số lượng lớn trong phạm vi Toàn cầu. Mời mọi người không cần kinh hoảng, quốc gia đã thành lập ngành tương quan để điều tra Hắc Tháp sự kiện. Chúng ta mời tới trường đại học Bắc Kinh hệ vật lý La giáo sư cho chúng ta giải thích Hắc Tháp sự kiện và vấn đề tương quan, hiện tại cùng kết nối với La giáo sư......"

Thế! Giới! Tận! Thế!

Tất cả mọi người bắt đầu khủng hoảng. Đường Mạch hai ngày không thể đi làm, vô số người lái xe trốn về nông thôn, cách tòa Hắc Tháp này càng xa càng tốt. Nhưng mà quốc gia đối với xã hội vận chuyển quản lí rất khá. Ba ngày sau, Đường Mạch nhận được thông báo tiếp tục đi làm, lại qua một tuần, rất nhiều người thấy Hắc Tháp không có động tĩnh gì cũng sôi nổi từ nông thôn trở về.

Thẳng đến nửa năm sau, tòa Hắc Tháp này đã trở thành một điểm du lịch không mấy thu hút.

Mấy tháng đầu, mỗi ngày còn có người mặc đồ Nghiên cứu đến dưới Hắc Tháp, chuyển đến một ít dụng cụ rất lớn, không biết ở kiểm tra cái gì. Hiện tại thông thường hơn ba ngày mới có thể tới kiểm tra một lần, các cửa hàng gần Hắc Tháp cũng đã khôi phục hoạt động.

Đường Mạch một tay chống cằm, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn kia tòa Hắc Tháp. Xe buýt chuyển qua một khúc cua, đem Hắc Tháp ném ở phía sau, rốt cuộc nhìn không thấy.

Buổi tối tùy tiện ăn miếng cơm sau, Đường Mạch mở ra máy tính đăng nhập QQ, một khung chat lập tức bắn lên.

【 Victor: Xin lỗi, gần nhất rất bận, khả năng không có thời gian cùng nhau chơi game. 】

Đường Mạch nhìn lịch sử trò chuyện. Hắn tuần trước phát tin tức, hôm nay mới trả lời, xác thật rất bận.

【 Sài Đường: Không sao, về sau có rảnh lại cùng nhau chơi. 】

Phát xong tin tức Đường Mạch liền mở ra phần mềm đánh bài Bridge, ai ngờ lần này Victor vừa lúc đang online, rất nhanh liền trả lời.

【Victor: Chơi một ván không, vừa lúc có thời gian. 】

【 Sài Đường: OK *icon mặt cười*】

Đường Mạch mời Victor vào phòng, rất nhanh trò chơi liền bắt đầu.

Đường Mạch chơi bài Bridge đã được 5 năm, lúc học năm nhất có tên bạn cùng phòng cực kỳ mê bài Bridge, nói đây là trò chơi rất khảo nghiệm chỉ số thông minh, rất có phong cách, cứng rắn lôi kéo Đường Mạch cùng vào hố. Nhưng mà chưa tới một tháng, bạn cùng phòng đã mê trò khác, Đường Mạch lại an an tĩnh tĩnh mà tiếp tục chơi bài Bridge, vừa chơi liền là 5 năm.

Đang chơi giữa ván, Đường Mạch phát hiện một cái cơ hội ăn bài. Hắn ánh mắt chợt lóe, còn không có ra bài, liền thấy Victor bỗng nhiên ra một lá K chuồn. Đường Mạch trong lòng sửng sốt. Victor vừa ra lá bài này, liền bóp chết cơ hội này của hắn. Victor ra sai lầm rồi sao?

Bài Bridge là trò chơi 2v2, Đường Mạch gặp Victor trên mạng một năm trước, hai người hợp tác khá ăn ý, kỹ năng chơi bài của Victor không hề thua kém so với Đường Mạch. Nhưng nửa năm gần đây Victor vẫn luôn rất bận, hai tháng này thậm chí còn không chơi ván nào, lạ tay cũng là điều dễ hiểu.

Đường Mạch lại nhìn điểm chồng trên mặt bàn hai bên, bỗng nhiên hiểu được: "Hắn tưởng ăn nguyên xuyến lớn?"

Khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, Đường Mạch bình tĩnh mà ra bài.

Nửa giờ sau, ván bài kết thúc, Đường Mạch mở ra QQ.

【 Sài Đường: GJ, vẫn ăn ý như trước. 】

【Victor: GJ. 】

【 Sài Đường: *icon mặt cười*】

Victor bên kia thật lâu không trả lời, Đường Mạch đoán hắn lại có chuyện phải làm liền không nói nữa, chính mình mở một ván bài Bridge. Chờ hắn đánh xong, nhìn đến Victor phát một tin nhắn:

【 Ta nhớ rõ ngươi đã từng nói qua, ngươi công tác địa phương bên cạnh liền có một tòa Hắc Tháp? 】

【 Sài Đường: Ừ, đại khái cách 200m, làm sao vậy? 】

【Victor: Gần nhất nên hạn chế đi chỗ đó, khả năng sẽ có chút vấn đề. 】

Nhìn đến câu này, Đường Mạch bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng hôm nay thần côn vẻ mặt thần kinh hề hề mà chỉ vào Hắc Tháp, lời thề son sắt nói "Thần sắp tới" biểu tình. Victor cùng thần côn......

Đường Mạch nhịn không được mà cười ra tiếng, cười nửa ngày, mới nghẹn cười trả lời:

【 Không nghĩ tới ngươi cũng là "Hắc Tháp nguy hiểm phái"? Tiếc là ta đi làm ở gần đó, không có khả năng hạn chế nha. 】

Victor không miễn cưỡng, lại trò chuyện vài câu, đột nhiên nói có việc muốn vội, hai người chào tạm biệt rồi offline.

Ngày hôm sau đi làm, thần côn không có tới, Vương chủ nhiệm thật kinh ngạc lôi kéo Đường Mạch nói: "Tên thần côn kia hôm nay vậy mà không đến? Ta xem hắn đến điểm danh so với ta đều chuyên cần, hôm nay không đến hay là xảy ra chuyện gì rồi?"

Đường Mạch: "Có thể là trong nhà có chuyện."

Vương chủ nhiệm xua xua tay: "Mà thôi, để ý hắn làm gì, không tới càng tốt, nếu không còn phải tìm một người canh chừng hắn. Tiểu Đường Tiểu Triệu, hôm nay các ngươi vất vả một chút, dành thời gian đem sách loại G sửa sang lại nhé."

Sửa sang lại sách báo là chuyện thư viện nhân viên mỗi ngày đều phải làm, chức vị này cũng không giống người ngoài tưởng tượng thanh nhàn như vậy. Tiểu Triệu buổi tối muốn đi xem mắt, cô gái nhỏ đôi mắt trông mong mà nhìn Đường Mạch, Đường Mạch nói: "Ngươi đi về trước đi, ta một người là được rồi."

Tiểu Triệu cảm kích nói: "Cảm tạ Đường Mạch, lần sau ta giúp ngươi tăng ca."

Đường Mạch nhẹ nhàng gật đầu, chưa nói cái gì.

Tăng ca đến buổi tối 10 giờ, Đường Mạch rời đi thư viện, ngồi trên chuyến xe buýt cuối cùng.

Chuyến cuối nên trên xe người rất ít, trừ bỏ tài xế, chỉ có Đường Mạch cùng một ông chú trung niên. Ông chú kia ngồi ở ghế trên "khò khò" ngủ say. Điện thoại của Đường Mạch hết pin, hắn đành chống cằm nhàm chán mà nhìn ngoài cửa sổ.

Trung tâm thành phố rất nhiều Khu mua sắm lúc này đã đóng cửa, tháng 11 ban đêm mười phần rét lạnh, người đi trên đường rất ít, ánh trăng thanh thanh lãnh lãnh rắc xuống mặt đường. Đường Mạch nhìn một đám bảng hiệu nê-on sáng lập lòe trong đêm, xe buýt chuyển cua, tòa Hắc Tháp khổng lồ đột nhiên tiến vào tầm mắt.

Nhìn suốt nửa năm, Đường Mạch giống những người khác đã đối tòa tháp này không còn có hứng thú, chỉ là bình tĩnh mà nhìn.

Bỗng nhiên, hắn thấy một con sâu nhỏ, cũng có thể là con chim nhỏ, cách quá xa thật sự thấy không rõ lắm. Dưới ánh trăng, chỉ thấy một điểm đen bay trong không trung, bay về phía tòa tháp tối tăm kia. Đường Mạch không chút để ý mà nhìn, nhìn con vật nhỏ bay đến bên cạnh Hắc Tháp, ngây ngốc mà tiếp tục bay đi phía trước, một đầu đâm hướng Hắc Tháp.

Sau đó, tựa hồ đụng vào cái gì, đột nhiên rơi xuống đất.

Đường Mạch liền như vậy nhìn, xe buýt lại lần nữa chuyển cua, Hắc Tháp biến mất ở sau người.

Xe buýt vang lên tên trạm tiếp theo, Đường Mạch tay trái chống ở bên cửa sổ, nhàm chán mà nghĩ buổi tối muốn ăn cái gì. Bỗng nhiên, hai mắt của hắn trợn to, nhanh chóng mà quay đầu, cả người dán ở trên cửa sổ muốn nhìn lại tòa Hắc Tháp kia. Nhưng xe buýt đã sớm chạy đi xa, Hắc Tháp ở phía sau xe buýt căn bản không thể nhìn thấy.

Đường Mạch trái tim nhảy thật sự nhanh, "bùm bùm bùm" như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Qua hồi lâu, hắn mới tỉnh táo lại

"...... Hẳn là nhìn lầm rồi đi? Hắc Tháp là quang học ô nhiễm tạo thành hình chiếu, không có thật thể."

Đây là Quốc gia đối với Hắc Tháp giải thích, rất nhiều người không tin, nhưng ít ra Hắc Tháp xác thật không có bất luận cái gì thật thể, chỉ có thể thấy, căn bản sờ không được.

Đường Mạch nhắm mắt lại, muốn quên cảnh vừa rồi. Nhưng cảnh tượng đó vẫn luôn lặp đi lặp lại trong đầu hắn, cho đến buổi tối trước khi ngủ cũng không thể quên, làm hại hắn nằm trợn mắt đến hơn nửa đêm mới mơ mơ màng màng mà ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy đã là 7 giờ rưỡi. Đường Mạch nắm chặt thời gian rời giường đánh răng, muốn đi bắt xe buýt lúc 8 giờ. Hắn nhanh chóng mặc quần áo, cầm lấy ba lô liền chuẩn bị đi, nhưng liền ở giây phút tay hắn vừa mới đụng tới nắm cửa, một bài nhạc dễ nghe bỗng nhiên vang lên.

"Leng keng đương, leng keng đương, ......"

Đường Mạch kinh ngạc mà quay đầu nhìn lại, không phát hiện thiết bị âm thanh ở trong phòng, bài hát《 Jingel bell 》nhưng vẫn vang lên. Không có lời, nhưng là mỗi người đều biết đây là bài hát gì.

Đường Mạch cẩn thận nghe thanh âm này, căn bản tìm không thấy nguồn gốc phát ra tiếng, nó giống như truyền đến từ bốn phương tám hướng.

Ngay sau đó, cả người Đường Mạch cứng đờ, hắn lấy tốc độ chưa từng có chạy đến bên cửa sổ, nhìn về phía tòa Tháp khổng lồ màu đen tọa lạc ở trung tâm thành phố Tô Châu. Chỉ thấy tòa tháp lập loè đủ mọi ánh sáng đầy màu sắc, theo âm điệu của bài nhạc thiếu nhi này không ngừng thay đổi. Khi nốt nhạc cuối cùng của bài hát kết thúc, màu sắc rực rỡ biến mất, tòa tháp lại lần nữa trở nên đen xì xì.

Một giọng trẻ con thanh thúy vang lên, giống con nít vậy tông giọng cao thanh, vang dội.

"Leng keng! Ngày 15 tháng 11 năm 2017, Địa Cầu Online."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro