CHƯƠNG 1: CHUYẾN ĐI KHÔNG NGỜ TỚI
Trong căn biệt thự sang trọng nằm ở ngoại ô Seoul, ánh sáng vàng dịu hắt lên từng góc nội thất xa hoa. Trên chiếc sofa lớn bọc da, một cô gái trẻ với dung mạo vô cùng xinh đẹp ngồi bắt chéo chân, ánh mắt long lanh nhìn người đàn ông lớn tuổi đối diện.
— Ba ơi, sắp đến sinh nhật con rồi. Con muốn đi du lịch! Ba cho con đi nha? – Park Myeong nũng nịu, nở nụ cười ngọt ngào.
Ông Park Hang Suk khẽ mỉm cười, đặt tách trà xuống bàn. Người đàn ông quyền lực trong giới tài chính ấy dường như chỉ mềm lòng duy nhất với cô con gái rượu.
— Được thôi, công chúa của ba muốn gì mà ba nỡ từ chối chứ.
Ông ngừng lại một chút, liếc sang người đàn ông đứng lặng lẽ bên cạnh:
— Nhưng Joo Kyung sẽ đi cùng để bảo vệ cho con.
Nghe đến đó, Myeong bĩu môi rõ dài, liếc xéo Joo Kyung – vệ sĩ riêng của cô từ năm cô học lớp Một.
Anh khi ấy mới mười tám tuổi, cao lớn, giỏi võ, và lạnh lùng như tảng băng, cũng là người duy nhất ông Park tin tưởng. Suốt hơn mười hai năm, anh luôn lặng lẽ theo sát cô như cái bóng. Dù đã trưởng thành, Myeong vẫn thấy khó chịu với cảm giác bị “kèm cặp” như trẻ con. Cô thật sự muốn được đi tung tăng mà không cần phải có người theo sát như vậy.
— Con lớn rồi mà ba cứ bắt người khác theo kè kè... – cô làu bàu trong cổ họng, nhưng ánh mắt lại khẽ dao động khi chạm phải ánh nhìn nghiêm túc của Joo Kyung.
----------
Ba ngày sau, trước cổng biệt thự.
— Cô chủ, mời cô lên xe.– Joo Kyung lịch sự mở cửa.
— Biết rồi – Myeong hớn hở bước vào chiếc SUV đen bóng, lòng đầy háo hức.
Họ đang trên đường đến thành phố Busan – nơi Myeong từng ước ao được ghé thăm, nhưng chưa bao giờ có dịp.
----------
Chiều muộn. Thành phố nhộn nhịp hiện ra với những tòa nhà cao tầng, biển hiệu rực rỡ và dòng người tấp nập.
Ngay khi đến nơi, Myeong lập tức xuống xe, chạy vội vào trung tâm thương mại lớn nhất khu vực.
— Anh cầm lấy! – Cô đưa cho Joo Kyung một mảnh giấy ghi danh sách đồ cần mua.
— Tôi đi toilet một chút, rồi ra ngay.
— Để tôi đi cùng.
— Không cần! Anh làm gì cũng đi theo tôi hết vậy?
Không đợi anh nói thêm, cô quay người bước vào khu nhà vệ sinh nữ. Joo Kyung đứng lại, cau mày, rồi im lặng rảo bước về phía khu mua sắm.
----------
Cánh cửa toilet vừa mở ra, một bàn tay to lớn bất ngờ chụp lấy miệng cô.
“Ưm…!”
Cô bị kéo mạnh vào bên trong. Cửa đóng sập. Cô vùng vẫy theo phản xạ tự nhiên, nhưng hắn ta quá khỏe. Mùi mồ hôi và thuốc súng sộc vào mũi. Tim cô đập dồn dập như trống trận, cổ họng nghẹn ứ vì sợ.
Một lúc sau, hắn buông cô ra.
Park Myeong ngã khuỵu xuống sàn, thở dốc. Mồ hôi túa ra, tay run lên bần bật. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt – cao lớn, gương mặt đeo khẩu trang đen, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng vô cảm.
— Anh… là ai? Anh muốn gì? Cô lắp bắp, giọng khản đặc vì hoảng loạn.
Hắn không trả lời. Thay vào đó, hắn rút ra một mảnh giấy, thảy xuống trước mặt cô.
Dòng chữ viết tay nguệch ngoạc hiện rõ:
> "Muốn sống? Đừng kêu cứu. Và… đừng tin bất kỳ ai, kể cả người đi cùng cô."
Đôi lời từ tác giả: Nếu thấy truyện hay và hấp dẫn, bạn hãy để lại bình luận bên dưới để tác giả có thêm động lực hoàn thành truyện. Cảm ơn các độc giả đã bỏ thời gian xem truyện của mình nhé! Chúc bạn có buổi đọc truyện vui vẻ ạ!
Các bạn độc giả nhớ góp ý cho tớ nha
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro