Chương 7
Tên truyện: Trái tim nô lệ, khát vọng đế vương
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!
04/03/2025
Elliot mở mắt tỉnh dậy sau nhiều ngày chìm trong mê man.
Một màu trắng xám mờ nhạt hiện lên trong tầm nhìn.
Anh chớp mắt, cảm giác như bị bao phủ trong một giấc mơ kỳ lạ - một nơi không có những đòn roi, không có xiềng xích lạnh băng, không có cơn đau xé thịt hay cái đói hành hạ.
Nhưng rồi, cảm giác đau nhức từ từng thớ thịt nhắc anh nhớ rằng đây không phải là giấc mơ.
Anh cựa quậy, cảm nhận được lớp vải thô ráp của chiếc chăn mỏng phủ lên cơ thể trần trụi của mình.
Không phải là sàn đá lạnh buốt dưới ngục.
Không phải ngục giam tăm tối, bẩn thỉu.
Mà là một chiếc giường.
Dù không hẳn mềm mại, nhưng so với những ngày tháng bị gông cùm trói chặt ở nơi lạnh lẽo đó thì vẫn tốt hơn nhiều.
Elliot hít một hơi thật sâu.
Lần đầu tiên sau bao lâu, anh có thể thở một cách tự do.
Không còn quả cầu ma thuật bịt miệng ép chặt hàm anh đến mức tưởng như bị khóa lại mãi mãi.
Không còn xiềng xích trói chặt đôi tay, khiến anh không thể cử động dù chỉ là một cái run rẩy.
Lồng ngực anh phập phồng nhẹ, hương gỗ thoang thoảng của căn phòng xa lạ len vào mũi, khác xa với mùi ẩm mốc và máu tanh trong ngục tối.
Mọi thứ đều quá khác biệt.
Elliot khẽ nhíu mày, những vết thương cũ vẫn đau nhức, dù không còn những vết bỏng rát hành hạ, nhưng cơ thể vẫn mệt mỏi rã rời, như thể chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể quật ngã anh.
Anh đưa tay lên chạm vào cổ thì cảm giác lạnh băng.
Chiếc gông dành cho nô lệ vẫn còn đó.
Những đoạn xích đã biến mất, nhưng gông cùm vẫn siết chặt như một lời nhắc nhở rằng anh vẫn chưa thoát khỏi địa ngục này.
Elliot nhắm mắt lại, cảm nhận trái tim đập chậm rãi trong lồng ngực.
Anh còn sống.
Nhưng với một kẻ nô lệ, việc "còn sống" không có nghĩa là được tự do.
Nó chỉ đơn giản là chờ đợi cơn ác mộng tiếp theo mà thôi.
Cạch.
Cánh cửa từ từ mở ra.
Chloe bước vào.
Ánh sáng từ ngọn đèn pha lê phía sau hắt lên bóng dáng cô, tạo nên một sự đối lập đáng sợ - sự lộng lẫy của cô đối diện với sự tàn tạ của anh.
Elliot khẽ rùng mình, phản xạ vô thức của một kẻ đã quen với những trận đòn roi.
Những vết thương trên người anh còn chưa lành, nhưng ký ức về sự đau đớn vẫn còn hằn sâu trong tâm trí.
Trong nháy mắt, cơ thể anh phản ứng trước cả suy nghĩ.
Anh co người lại, lùi về phía sau, sống lưng áp sát vào thành giường, ánh mắt tràn đầy cảnh giác và sợ hãi.
Chloe không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến lại gần hơn.
Elliot cứng đờ, hơi thở trở nên hỗn loạn.
Bàn tay cô đưa ra, Elliot run rẩy, cúi gập người, nhắm chặt mắt lại.
Anh chờ đợi.
Một cái bạt tai?
Một cú đạp xuống?
Hay là một đòn roi quất thẳng lên da thịt?
Hay là... anh sẽ lại bị đè xuống dưới thân cô, một lần nữa bị làm nhục, bị xâm phạm...
Không.
Cô không làm thế.
Một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng chạm lên trán anh.
Bàn tay cô mềm mại, hoàn toàn khác xa với những lần tra tấn trước đây.
Chloe không đánh anh.
Cô đang kiểm tra nhiệt độ.
"Ngươi vẫn còn sốt à?"
Giọng cô nhẹ nhàng đến bất ngờ.
Elliot mở mắt, đôi con ngươi ánh lên sự kinh ngạc.
Không có sự mỉa mai, không có những lời chế giễu, cũng không có mệnh lệnh tàn nhẫn nào cả.
Chloe thật sự đang hỏi han anh.
Elliot không thể tin được.
Nhưng... cảm giác bất ngờ thoáng qua rồi tan biến ngay lập tức, thay vào đó là cơn phẫn nộ trào dâng trong lòng anh.
Tại sao?
Tại sao lại hỏi han anh bằng giọng điệu đó?
Tại sao lại giả vờ như quan tâm đến anh?
Anh siết chặt tay, đôi mắt rực cháy sự căm hận.
Miệng anh hé ra, muốn chửi rủa, muốn gào thét, muốn trút bỏ tất cả sự phẫn uất trong lòng.
Nhưng...
Không có âm thanh nào vang lên.
Anh khựng lại, cổ họng anh căng cứng, môi anh mấp máy, nhưng chẳng thể phát ra nổi một lời chửi rủa rõ ràng.
Chỉ có những tiếng khàn đặc, đứt quãng, giống như tiếng của một kẻ câm cố gắng phát ra âm thanh.
Không thể nào...
Ánh mắt Elliot mở to, anh cố gắng nói lần nữa, nhưng những gì phát ra chỉ là những âm thanh vô nghĩa.
Lúc này, anh mới nhận ra.
Dù không có quả cầu ma thuật bịt miệng.
Dù không có xiềng xích chặn giọng anh.
Nhưng anh vẫn không thể nói chuyện được.
Cổ họng anh đã bị hủy hoại.
Những ngày bị cắm ống nhựa, bị ép uống thứ chất lỏng kinh tởm, bị bóp nghẹt bởi sắt lạnh... đã khiến anh không còn khả năng cất giọng như trước nữa.
Elliot cảm thấy cả người lạnh toát.
Đây là sự trừng phạt sao?
Không chỉ bị tra tấn về thể xác, mà đến cả giọng nói, thứ duy nhất để anh bày tỏ sự căm hận, cũng bị cướp đi sao?
Anh cúi đầu, tuyệt vọng.
Những ngón tay bấu chặt vào tấm chăn, đôi vai rung lên khe khẽ.
Anh muốn rít lên, muốn chửi rủa, muốn hét vào mặt cô rằng hắn hận cô đến mức nào.
Nhưng giờ đây, anh thậm chí còn không có khả năng làm điều đó nữa.
***
Elliot run rẩy, đôi mắt mờ đi trong làn nước. Cổ họng anh tắt tiếng, nhưng nỗi đau không vì thế mà biến mất. Nó đè nặng lên lồng ngực, bóp nghẹt lấy hơi thở anh.
Tất cả sự tủi nhục, căm phẫn, uất hận, những ký ức tra tấn như một dòng lũ xô đổ lý trí cuối cùng còn sót lại.
Anh gào lên.
Một tiếng gào câm lặng, không có thanh âm, chỉ có nỗi thống khổ tận cùng.
Nước mắt trào ra, từng giọt rơi xuống thấm ướt tấm chăn cũ kỹ.
Anh không thể chịu đựng thêm nữa.
Không còn gì để mất.
Không còn gì để níu kéo.
Nếu đây là số phận của anh...
Thì chi bằng kết thúc tất cả.
Chloe cảm nhận được sự bất ổn. Cô thấy gương mặt anh trắng bệch, đôi môi run rẩy, ánh mắt đầy tuyệt vọng. Linh cảm chẳng lành khiến cô rùng mình.
Và đúng như cô dự đoán...
Elliot đột nhiên rướn cổ lên, hàm răng cắn mạnh xuống lưỡi mình.
Soạt!
Chloe giật mình. Bản năng mách bảo cô rằng nếu chậm một giây thôi, anh sẽ chết ngay trước mắt mình.
Cô lao tới, không kịp suy nghĩ, nhét mạnh ngón tay vào miệng anh!
Rắc!
Một cơn đau nhói chạy dọc ngón tay cô. Răng anh cắm sâu vào da thịt cô, máu trào ra, chảy dọc xuống cổ họng anh.
Elliot sững sờ, anh nếm được vị sắt tanh của máu nhưng không phải của anh, mà là của cô. Cảm giác ấm nóng ấy, khác hoàn toàn với vị máu lạnh buốt mà anh từng nôn ra khi bị đánh đến nát thịt.
Trong khoảnh khắc đó, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Chloe rút tay lại, đôi mắt tối sầm.
Máu từ đầu ngón tay nhỏ xuống, thấm vào tấm chăn dưới người anh. Cô không còn cách nào khác.
Elliot cắn răng nhìn cô nhưng trước khi anh kịp phản ứng, cô đã nhét quả cầu ma thuật bịt miệng vào miệng anh.
Dây da tự động siết chặt sau gáy, khóa lại mọi nỗ lực phản kháng.
Elliot giãy giụa, nhưng không thể tháo ra.
Chloe đè anh xuống giường, giữ chặt cổ tay anh. Cô dùng một sợi dây lụa mềm, nhưng bền chắc, trói chặt hai cổ tay anh lên đỉnh đầu.
Elliot rùng mình, không thể động đậy. Ánh mắt anh tràn ngập thù hận, nhưng Chloe chỉ lạnh nhạt nhìn anh.
Giọng cô trầm thấp, nhưng không còn sự chế giễu như trước.
"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta... ta sẽ không đánh ngươi. Sẽ không xâm phạm ngươi..."
"Ta sẽ không để người khác tra tấn, hành hạ ngươi nữa..."
Lời nói ấy đáng lẽ phải khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng không, anh không tin. Không thể tin.
Trong đôi mắt Elliot, Chloe vẫn là kẻ đã hủy hoại anh, là kẻ gieo rắc nỗi thống khổ. Anh trừng trừng nhìn cô, ánh mắt cháy lên ngọn lửa căm hận.
Nếu ánh mắt có thể giết người, thì chắc hẳn Chloe đã chết hàng ngàn lần.
Nhưng đáng tiếc...
Anh chẳng thể làm gì cả.
Anh chỉ có thể nằm đó, bị xiềng xích, bị khóa miệng, bị tước đoạt tất cả mọi thứ.
Bất lực.
Yếu đuối.
Đến cả cái chết... anh cũng không thể tự chọn.
***
Elliot run rẩy, hơi thở đứt quãng.
Đôi mắt anh đẫm nước, đỏ hoe như cánh hoa úa tàn, nhưng sâu trong đó là nỗi hận thù không thể phai mờ.
Hận.
Hận cô.
Hận đến mức, chỉ cần còn một chút sức lực, anh sẽ không ngần ngại kết liễu chính mình.
Chloe biết điều đó.
Cô hiểu rằng dù có nói gì đi nữa, dù có hứa hẹn ra sao, Elliot cũng sẽ không tin cô.
Tận sâu trong trái tim anh, cô mãi mãi là kẻ thù, là con ác quỷ đã hủy hoại cuộc đời anh.
Cô thở dài, một hơi nặng nề. Rồi bàn tay cô dịu dàng vươn lên, che đi đôi mắt đẫm lệ của anh.
Elliot co người lại theo phản xạ, nhưng ma lực của cô đã tỏa ra trước khi anh kịp phản kháng.
Một luồng ánh sáng màu vàng nhạt len lỏi vào tâm trí anh.
Một thứ ma thuật không phải để điều khiển, cũng không phải để làm tổn thương mà là để dỗ dành.
Elliot chống cự yếu ớt, nhưng sự mệt mỏi đã quá mức chịu đựng.
Mi mắt anh nặng dần, hơi thở chậm lại.
Và rồi...
Anh thiếp đi.
Chloe lặng lẽ rút tay lại, nhìn gương mặt anh lúc ngủ.
Không còn ánh mắt căm hận, không còn sự giãy giụa điên cuồng.
Chỉ còn lại một con người gầy guộc, yếu đuối, nằm đó như một con thú nhỏ bị dồn đến đường cùng.
Một cơn đau nhói thoáng qua trong lòng cô.
Cảm giác này...
Là gì?
Cô không biết.
Chỉ biết rằng, cô đưa tay kéo chăn lên, nhẹ nhàng đắp lại cho anh.
Những ngày sau đó...
Elliot vẫn hận cô.
Căm hận đến tận xương tủy.
Dù cô có làm gì, anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt u ám và oán hận.
Chloe không thể tháo bịt miệng cho anh để ăn uống.
Không phải vì cô muốn trừng phạt anh.
Mà vì cô sợ.
Sợ rằng, chỉ cần có một cơ hội, anh sẽ cắn lưỡi tự sát.
Nên cô chỉ còn một cách duy nhất...
Truyền ma lực vào người anh để duy trì sự sống.
Mỗi ngày, cô đặt tay lên ngực anh, để ma lực của mình thấm vào từng mạch máu, từng tế bào đang rệu rã. Ma lực của cô không thiên về chữa trị, nhưng ít nhất có thể giúp anh duy trì thể lực mà không cần ăn uống, giúp anh không gục ngã.
Cô biết...
Mỗi lần truyền ma lực cho một người khác, bản thân cô cũng sẽ tiêu hao rất nhiều.
Nhưng cô vẫn làm.
Dù thế nào đi nữa, cô không muốn anh chết.
Thế nhưng...
Dù cô có cố gắng bao nhiêu, dù cô có dốc cạn ma lực, Elliot vẫn căm hận cô.
Ánh mắt anh không thay đổi.
Không có sự biết ơn.
Không có sự mềm lòng.
Chỉ có hận thù, chỉ có oán hận.
Mỗi lần cô chạm vào anh, anh co người lại, như thể đang bị một thứ ghê tởm chạm vào.
Và điều đó khiến cô cảm thấy khó chịu. Không phải vì lòng tự trọng của cô bị tổn thương.
Mà vì...
Cô không biết vì sao mình lại cảm thấy như vậy.
***
Một tuần sau
Dinh thự Archiviste đêm nay rực rỡ hơn bao giờ hết.
Những ngọn đèn ma thuật treo dọc hành lang, tỏa ánh sáng vàng ấm áp, phản chiếu lên từng viên gạch cẩm thạch bóng loáng. Khắp nơi đều tràn ngập tiếng nhạc du dương, tiếng cười nói của giới quý tộc, rượu ngon cùng những món ăn tinh xảo được dâng lên không ngừng.
Hôm nay là ngày sinh nhật của của Chloe - vị Đại công tước của Đế quốc Stainey, nàng tiểu thư lạnh lùng, kiêu hãnh.
Những quý tộc, công tước, và cả hoàng gia đều tề tựu, nâng ly chúc mừng Chloe.
Cô mặc một bộ váy dài màu đen, viền vàng lộng lẫy, toát lên phong thái cao ngạo và quyền lực.
Bầu không khí náo nhiệt, những tiếng cười rôm rả vang vọng khắp Đại sảnh.
Nhưng rồi...
Chloe bất ngờ khi nhận ra một vị khách lạ không mời mà đến trong đám đông. Kẻ đó đã cảm nhận được ánh nhìn đầy sát khí của cô nên đã tự bước ra.
"Đại công tước, rất vinh dự được gặp ngài."
Một giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười vang lên. Người vừa cất lời là một gã đàn ông trẻ tuổi, khuôn mặt mang nét thư sinh nhưng lại phảng phất sự sắc bén nguy hiểm, như một con kền kền kiên nhẫn chờ đợi con mồi. Hắn đang nâng ly rượu về phía cô, ánh mắt mang theo sự dò xét khó lường.
Chloe nhíu mày suy tư, một lúc sau cô đã nhận ra hắn.
Dante Luftair.
Hoàng thái tử của Vương quốc Zogratis.
Một con cáo già đội lốt cừu.
Hắn không đơn thuần là một vị Hoàng tử lặn lội từ xa xôi đến chúc mừng cô, mà đằng sau sự xuất hiện của hắn chắc chắn có một mục đích không đơn giản.
Bầu không khí náo nhiệt bỗng trở nên trầm xuống, khi Nhị hoàng tử Đế quốc Stainey - Harold Reginald, kẻ đã dẫn Dante tới đây, khẽ nhếch môi nhìn về phía Chloe.
Dante cười nhạt, đặt ly rượu xuống, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: "Ta nghe nói... Đại công tước đã từng truyền ma lực cho một tên nô lệ."
Tiếng cười trong đại sảnh lập tức im bặt.
Những ánh mắt tò mò xen lẫn kinh ngạc đồng loạt đổ dồn về phía Chloe.
Những kẻ đã biết chuyện thì che giấu nụ cười thích thú, những kẻ chưa biết thì giật mình kinh ngạc.
Bởi lẽ chưa từng có tiền lệ một Đại quý tộc lại hao tổn ma lực để cứu một nô lệ - chưa kể, đó còn là một kẻ đến từ quân đội của Vương quốc Marlis.
Chloe không đáp nhưng ánh mắt cô lạnh như băng, không có chút dao động.
Dante khẽ nghiêng đầu, như thể muốn thưởng thức từng biểu cảm của cô: "Ngài biết không? Nô lệ đó... là một tàn dư của kẻ thù. Hắn từng là chiến binh tinh nhuệ của Marlis - vương quốc đã tàn sát và cướp đi một phần lãnh thổ của Zogratis."
Hắn chậm rãi tiến lại gần hơn, giọng nói vẫn mang theo vẻ lịch thiệp nhưng lại ẩn chứa một lưỡi dao sắc bén.
"Nhị hoàng tử đã mời ta đến đây, và ta đã mang theo rất nhiều bảo vật dâng lên ngài, thưa Đại công tước."
Hắn dừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Chloe.
"Chỉ với một điều kiện."
Hắn mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy lại là sự tàn nhẫn khắc nghiệt.
"Ta muốn tự tay kết liễu tên nô lệ đó."
Không khí trong sảnh tiệc vốn dĩ đã trầm xuống, nhưng câu nói tiếp theo của Chloe lại khiến toàn bộ căn phòng như đóng băng trong câm lặng.
"Không kẻ nào được động vào nô lệ của ta."
Lời tuyên bố ấy rõ ràng, dứt khoát, không chút do dự.
Dante nhướng mày, ánh mắt dấy lên một tia thích thú.
Nhị hoàng tử Harold Reginald hơi cau mày, đứng ra làm dịu bầu không khí: "Chloe, rốt cuộc vì sao người lại bảo vệ một tên nô lệ đến mức này? Chỉ là một kẻ hèn mọn, nếu ngươi cần, ta có thể mang đến hàng tá nô lệ khác để phục vụ ngươi."
"Ta không cần." Chloe lạnh lùng cắt ngang, giọng nói không hề dao động. Cô nhìn thẳng vào Dante, ánh mắt như muốn xuyên thủng ý đồ che giấu của hắn: "Ngươi nói muốn giết hắn, vậy là đã điều tra rất kỹ trước khi đến đây rồi nhỉ? Ngươi nói nghe có vẻ hợp lý, nhưng Dante, ta không tin một kẻ như ngươi lại tự dưng đến tận đây chỉ để giết một nô lệ."
Cô cười nhạt, nhưng nụ cười ấy lại đầy vẻ nguy hiểm: "Hơn nữa... ta chưa từng mời ngươi đến đây."
Cả hội trường chìm vào bầu không khí căng thẳng.
Nhưng rồi, Chloe bỗng cảm nhận được điều gì đó không ổn. Một cảm giác cực kỳ bất thường.
Ngay lúc đó, ma lực từ Chloe bộc phát mạnh mẽ, lòng bàn tay cô tỏa ra luồng ánh sáng đen sắc lạnh. Cô vung tay đánh thẳng về phía Dante!
Làn sóng năng lượng xé rách không khí, những ly rượu trên bàn tiệc vỡ vụn, những ngọn nến rung lắc vì sức ép khổng lồ khiến các quý tộc hốt hoảng lùi lại.
Tuy nhiên... Không có gì xảy ra.
Dante vẫn đứng đó.
Không một vết thương.
Không hề có dấu hiệu bị trúng đòn.
Chloe nhíu mày: "Ảo ảnh..."
Hắn... ngay từ đầu đã không ở đây...
"Khốn kiếp...!"
Không chút do dự, Chole xoay người lao ra khỏi đại sảnh. Bởi vì cô biết rõ Dante đã đi đâu!
Hắn không hề có ý định thương lượng.
Hắn đã đến căn phòng của Elliot.
Hắn muốn giết Elliot trước khi Chloe kịp phản ứng.
***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro