Chương 18 - Vực sâu
Sau đêm bão tố, cuộc sống của họ càng thêm chông chênh. Người cha không quay lại ngay, nhưng Kỳ biết ông sẽ không bao giờ buông tha. Những cú điện thoại lạ, ánh mắt soi mói từ hàng xóm, tất cả khiến Kỳ sống trong thấp thỏm.
Một buổi chiều, Hạo trở về muộn hơn thường lệ. Áo sơ mi rách toạc, cánh tay đầy vết bầm. Kỳ hốt hoảng lao tới:
- Chú... ai làm thế này?!
Hạo khẽ lắc đầu, giọng bình thản đến đáng sợ:
- Bác sai người theo dõi. Tôi né được, nhưng... họ không định dừng lại.
Kỳ nắm chặt tay anh, toàn thân run lên:
- Tại cháu... tại cháu mà chú bị như vậy. Giá như... giá như cháu chưa từng tồn tại.
Hạo siết mạnh lấy vai Kỳ, ánh mắt sắc như dao:
- Đừng bao giờ nói thế. Cháu chính là lý do để tôi sống.
Lời nói ấy như ngọn roi quất thẳng vào tim Kỳ. Cậu bật khóc nức nở, ôm chặt lấy Hạo, như thể chỉ cần buông tay, tất cả sẽ tan biến.
⸻
Những ngày sau, Hạo quyết định nghỉ việc, đưa Kỳ rời khỏi thành phố, đến một vùng biển nhỏ vắng người. Họ thuê căn nhà gỗ đơn sơ sát bờ biển. Buổi sáng, Kỳ nấu cơm, buổi tối hai người ngồi ngoài hiên nghe sóng.
Trong khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi ấy, họ như một đôi tình nhân bình thường. Kỳ cười nhiều hơn, đôi mắt sáng long lanh khi kể chuyện vặt vãnh. Hạo chỉ lặng lẽ nhìn, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Nhưng hạnh phúc mong manh không thể che lấp bóng đen phía sau. Một đêm, khi Hạo ngủ say vì mệt mỏi, Kỳ ngồi dậy, nhìn gương mặt anh dưới ánh trăng mờ.
"Chú đã mất tất cả vì mình. Nếu tiếp tục, chú sẽ còn khổ hơn nữa..."
Nước mắt rơi trên gối. Kỳ run rẩy cầm bút, viết vội vài dòng để lại.
"Chú, cháu xin lỗi. Cháu không đủ can đảm để tiếp tục kéo chú xuống vực sâu này. Nếu yêu chú là tội lỗi, để mình cháu chịu thôi. Đừng tìm cháu nữa."
Kỳ đặt tờ giấy bên gối, lặng lẽ bước ra ngoài. Biển đêm thăm thẳm, từng cơn sóng vỗ như tiếng gọi từ vực sâu.
Cậu bước đi, bóng dáng gầy yếu dần chìm vào màn đêm vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro