Chap 11 - Nhân tố mới.

Trời đã khuya, ánh trăng lấp ló qua tán lá, chiếu xuống đống lửa bập bùng nơi nhóm tụ tập. Tô Vân Dạ ngồi dựa vào thân cây, tay khều khều nhánh củi trên đống lửa, mắt liếc qua từng người.

"Ngươi vẫn thế... mệt mỏi mà còn mặt dày ngồi lên trên đầu bàn." – Lâm Hạo Nhiên càm ràm, tay quấn băng sơ sài vì vết thương trên cánh tay.

"Vết thương nhỏ hay lớn cũng không cần than vãn đâu." – Tô Vân Dạ nhếch môi, rút từ trong áo ra vài nhánh thảo dược xanh biếc, đặt lên vết thương. "Ngồi yên, ta xử lý cho."

"Ngươi... ngươi biết trị thương?" – Lâm Hạo Nhiên nhìn Tô Vân Dạ, mắt long lanh.

"Ứn"
Tô Vân Dạ nhét hết mới linh thảo còn sót lại trong tay vào mồm Lâm Hạo Nhiên

"Ít ra so với kẻ luôn miệng nhức nhối thì ta còn thực tế hơn." – Tô Vân Dạ vừa trêu vừa nghiêm, ánh mắt thoáng nhếch.

Phùng Tiểu Thiên lùi lại một chút, nhìn cảnh tượng với lòng dâng lên cảm giác khó tả:
"Vân Dạ huynh lợi hại thật..."

Tô Vân Dạ khẽ liếc:
"Muốn ta bế ngươi ngủ luôn không?"

Lâm Hạo Nhiên đỏ bừng, vội quay mặt đi:
"Ngươi... bớt nói nhảm!"

Triệu Tinh Nhi thì không bỏ lỡ cơ hội, quấn lấy cả Tô Vân Dạ lẫn Lâm Hạo Nhiên, vừa nũng nịu vừa hốt hoảng:
"Cả hai huynh bảo vệ ta nha, không thì ta quấn cả hai luôn!"

"Được rồi, để khỏi vướng tay ta." – Tô Vân Dạ nhếch môi, quay sang chọc ghẹo Lâm Hạo Nhiên: "Ngươi quả thật nhân duyên tốt, một trái một phải, mai này mở hậu cung cũng không khó."

"Ngươi!" – Lâm Hạo Nhiên đỏ mặt, nhưng không cãi nổi.

Phùng Tiểu Thiên ngồi lặng, mắt thoáng hướng về Lâm Hạo Nhiên, trái tim lặng lẽ rung động.

⸻***⸻

Sáng ngày 4, sương còn đọng trên lá, cả nhóm khởi hành vào rừng.

Tô Vân Dạ đi đầu, dặn dò từng người:
"Hôm nay phối hợp săn quái, mỗi người dùng sở trường, đừng khiến ta phải ra tay nữa."

"Rõ!" – Lâm Hạo Nhiên siết chắc kiếm, linh khí phong – thủy xoay tròn.

Triệu Tinh Nhi giơ sáo, chuông nhỏ rung theo:
"Hỏa linh căn của ta hôm nay phải khiến yêu thú khiếp sợ!"

Phùng Tiểu Thiên thận trọng ôm cung, thổ linh căn kết hợp cung tiễn:
"Ta... ta sẽ cố."

Tô Vân Dạ gật đầu:
"Ngươi đứng xa, nhưng đúng kỹ thuật, có thể tạo tường bảo vệ."

Một bầy sói linh thú lao tới.

"Hạo Nhiên, mở đường theo hướng gió, thủy linh căn ngăn tốc độ chúng!" – Tô Vân Dạ hô.

"Rõ!" – Lâm Hạo Nhiên vung kiếm, thủy khí tụ lại thành băng chắn sói.

Triệu Tinh Nhi thổi sáo, chuông rung theo nhịp, lửa bùng lên làm sói lùi.

Phùng Tiểu Thiên dựng tường đá thổ khí, chia cắt bầy sói.

Chỉ vài phút, bầy sói bị diệt.

Tô Vân Dạ khoanh tay, nhàn nhạt:
"Tạm được. Không đến nỗi ta phải một quyền quét sạch hộ."

Lâm Hạo Nhiên nghẹn lời, đỏ mặt.

⸻***⸻

Đi thêm một đoạn, nhóm nghe tiếng kim loại va chạm. Một thiếu nữ mặc y phục đen bị bầy nhện yêu thú vây quanh, tay tung ám khí tẩm độc, nhưng vẫn bị thương.

Tinh Nhi reo lên:
"Đằng kia có ai kìa!"

Tô Vân Dạ nheo mắt:
"Vào thôi, không loạn nữa."

Họ xông lên. Lâm Hạo Nhiên vung kiếm, Triệu Tinh Nhi thổi sáo tạo sóng lửa, Phùng Tiểu Thiên dựng tường đá bảo hộ. Tô Vân Dạ dùng quyền pháp, hắc khí bùng nổ nghiền bầy nhện.

Chẳng mấy chốc, yêu thú bị diệt. Thiếu nữ lau máu, giọng kiên định:
"Đa tạ các vị. Ta là Khuất Dao Linh."

Triệu Tinh Nhi mắt sáng lên:
"Dao Linh tỷ! Tỷ quá ngầu, muội nhìn mê luôn!"

Khuất Dao Linh hơi khựng, cười nhẹ:
"Ngươi... thật lạ."

Triệu Tinh Nhi lập tức nắm tay Khuất Dao Linh, giọng nũng nịu:
"Từ nay tỷ đi cùng muội nha!"

Tô Vân Dạ nhàn nhạt:
"Xem ra hôm nay có người đổi mục tiêu rồi."

Lâm Hạo Nhiên và Phùng Tiểu Thiên đồng loạt quay nhìn, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa bật cười.

Bầu không khí rừng sâu giờ đây lại tràn đầy hơi ấm, xen lẫn tiếng cười, ánh lửa và ánh trăng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro