Chap 8 - Thực chiến sinh tồn.
Trời đã chạng vạng khi cả nhóm trở về trọ. Sau một ngày mệt nhoài với ảo cảnh, ai cũng đói meo.
Tô Vân Dạ thong thả bước đi, tay áo phất nhẹ, mắt chỉ lướt qua một vòng đã chọn được tửu quán lớn nhất. Sau lưng hắn, Lâm Hạo Nhiên bám chặt, cứ như cái bóng.
"Ê, vào đây đi, nhìn đông khách lắm! Ngươi muốn ăn gì, ta mời!" — Lâm Hạo Nhiên tươi rói, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Vân Dạ.
"Ồ?" Tô Vân Dạ nhếch môi, giọng nhàn nhạt: "Có kẻ muốn lấy lòng ta sao? Đừng nói là... vì ngươi thích ta đấy nhé?"
Câu nói bật ra khiến Lâm Hạo Nhiên đỏ mặt như gấc, lập tức lắp bắp:
"Ngươi... ngươi bớt nói linh tinh! Ta... ta chỉ là... bằng hữu quan tâm thôi!"
Bên cạnh, Triệu Tinh Nhi cười khúc khích, liền chen vào ngồi sát Lâm Hạo Nhiên, khoác tay lên vai hắn:
"Hạo Nhiên ca, quan tâm nhiều như vậy thật đáng quý. Có gì thì cứ dựa vào huynh đi, để muội dựa lưng cũng được."
"Ơ... này... ngươi bỏ tay ra!" — Lâm Hạo Nhiên mặt cứng đờ, bị kẹp giữa hai người, một bên là ánh nhìn trêu chọc của Tô Vân Dạ, một bên là sự quấn quýt của Triệu Tinh Nhi, trong lòng rối như tơ vò.
Phùng Tiểu Thiên thì ngồi im ở góc, hai tay nắm chặt, vừa thấy đám đông ồn ào liền co rúm, giọng nhỏ như muỗi kêu:
"Đông... đông người quá, ta... ta ăn ít thôi..."
"Tiểu Thiên, đừng sợ." — Tô Vân Dạ thuận tay gắp miếng thịt đặt vào bát hắn, khóe môi cong cong.
"À... ừm..." — Phùng Tiểu Thiên mặt đỏ bừng, chỉ cúi đầu ăn cơm, nhưng trong mắt thoáng qua chút ấm áp khó nói.
"Ngày ... mai vào rừng chắc chết thật... không phải chết đói mà chết vì yêu thú... huhu..."
Tô Vân Dạ liếc hắn cười, thản nhiên rót chén trà:
"Nếu yếu quá thì mai khỏi vào, ở nhà dọn phòng cho ta cũng được."
Phùng Tiểu Thiên giật nảy, ôm lấy chén nước:
"Thôi thôi, ta đi! Nhưng ngươi nhớ phải bảo vệ ta đó, nếu không ta bám ngươi cả đời, đừng hòng thoát."
Cả bàn bật cười. Triệu Tinh Nhi lập tức chen vào, ôm cánh tay Lâm Hạo Nhiên, giọng nũng nịu:
"Ngày mai ta theo huynh nha? Huynh nhất định phải bảo vệ ta đó, không được để ta xước một cọng tóc!"
Lâm Hạo Nhiên thoáng khó xử, ánh mắt lại lơ đãng hướng sang Tô Vân Dạ.
"Ta... ta sẽ bảo vệ mọi người yên tâm!"
Lâm Hạo Thiên vốn muốn đánh trống lãng, nên khi vừa thấy xiên nướng liền sáng mắt, liên tục gọi thêm.
"Ông chủ, cho ta năm mươi xiên thịt dê, thêm một vò rượu lớn!"
Ông chủ còn chưa kịp đáp, Triệu Tinh Nhi đã nhíu mày:
"Ăn nhiều thế huynh định hóa thành heo à?"
"Muội thì biết gì, đàn ông phải có khí lực!" — Lâm Hạo Thiên vỗ ngực cái bộp, rồi nhìn sang Tô Vân Dạ đang ngồi nhàn nhã rót trà. "Này, ngươi cũng gọi món đi, chẳng lẽ chỉ uống trà mà sống?"
Tô Vân Dạ cong môi cười tà:
"Không giống ai đó, ta ăn vừa đủ thôi. Dù gì thì... béo quá cũng khó tìm vợ."
"Ngươi!" — Lâm Hạo Thiên đỏ mặt, nghẹn lời.
Triệu Tinh Nhi ở bên cạnh cười khúc khích:
"Muội thấy Vân Dạ ca ca nói đúng, Hạo Thiên ca ca mà mập thêm chút thì chắc phải gọi là 'Hạo Heo' mất."
Cả bàn bật cười, Lâm Hạo Thiên tức xì khói, cuối cùng đập bàn hét:
"Ăn hết! Ăn hết cho các ngươi xem!"
Cả quán ăn náo động bởi mấy trò cãi vặt của họ. Ông chủ nhìn mà lắc đầu, nhưng thấy bọn trẻ ăn uống xôm tụ cũng vui lây.
⸻***⸻
Sáng hôm sau, tiếng trống vang dội từ quảng trường giữa trấn. Thí sinh tụ tập đông nghịt, chuẩn bị bước vào vòng khảo thí mới.
Một trưởng lão áo bào xanh bước lên, giọng sang sảng:
"Vòng thứ hai — Ải thực chiến! Các ngươi sẽ tiến vào pháp trận săn thú tại rừng Hắc Lâm. Ai hạ gục càng nhiều yêu thú, tích điểm càng cao!"
Đám thí sinh xôn xao bàn tán. Lâm Hạo (Heo) Thiên vung tay hăng hái:
"Tốt! Lần này ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là 'một kiếm chém năm con!'"
Tô Vân Dạ lạnh nhạt liếc hắn:
"Đừng bị một con đuổi chạy khóc là may rồi."
"Ngươi...!" — Lâm Hạo Thiên tức sùi bọt mép, nhưng chưa kịp phản bác thì cột sáng trận pháp đã mở, hút toàn bộ thí sinh vào trong.
Đệ tử dự thi được gọi tên, chia nhóm. Mỗi nhóm phải sinh tồn năm ngày trong rừng Hắc Lâm, nơi yêu thú nhan nhản. Các trưởng lão dặn:
"Trong rừng có linh quả, thảo dược, cũng có yêu thú. Săn được bao nhiêu, mang ra ngoài bấy nhiêu. Càng nhiều điểm càng cao. Nhưng quan trọng nhất: Phải Sống Sót!"
Phùng Tiểu Thiên nghe xong, mặt tái xanh:
"Năm ngày?! Ta còn tưởng chỉ một buổi..."
Triệu Tinh Nhi bĩu môi:
"Ngươi yếu thì đi trốn trong bụi cây đi. Ta chỉ cần ở cạnh Hạo Nhiên ca ca là đủ an toàn rồi."
Lâm Hạo Nhiên khẽ ho, cố che đi vẻ bối rối. Tô Vân Dạ thì chỉ cười nhạt, không lên tiếng.
⸻***⸻
Khi cả nhóm vừa bước vào rừng, không khí đã nặng nề khác hẳn. Tầng tầng cây cối rậm rạp, tiếng gió rít lạnh sống lưng. Phùng Tiểu Thiên run lẩy bẩy, cứ đi vài bước lại níu áo Tô Vân Dạ:
"Ê, nghe tiếng gì đó... có phải yêu thú không? Ta ngửi thấy mùi máu rồi!"
Tô Vân Dạ lắc áo hất hắn ra:
"Đừng kéo, phiền."
Triệu Tinh Nhi thấy vậy liền tranh thủ ôm chặt tay LâmHạo Nhiên:
"Hạo Nhiên ca ca, ta sợ quá... huynh phải đi trước che cho ta nha."
Cả bọn vừa đi vừa lộn xộn, không khí căng thẳng nhờ đó cũng bớt nặng nề. Thế nhưng, đi chưa bao xa, một nhóm đệ tử khác đã chặn đường, cười nham hiểm:
"Các ngươi giỏi lắm, vượt được ảo cảnh. Nhưng tới thực chiến thì coi thử sống được mấy hơi. Bên kia chính là khu vực yêu thú cấp cao đó. Mời đi!"
Chúng đồng loạt vung trận pháp, đẩy cả nhóm thẳng vào sâu trong rừng.
Phùng Tiểu Thiên hét toáng:
"Khoan! Ta yếu lắm, thả ta ra ngoài đi! Ta thà chùi cầu xí cho các ngươi còn hơn!"
Triệu Tinh Nhi thì vẫn ôm chặt lấy Lâm Hạo Nhiên, mắt rưng rưng:
"Huynh ơi, chúng ta tiêu rồi!"
Lâm Hạo Nhiên siết chặt kiếm, trừng mắt nhìn bọn kia nhưng đã muộn: cả nhóm bị cuốn sâu vào khu rừng u ám đặc sệt mùi máu tanh.
Không khí quanh đây khác hẳn. Gió thổi lạnh buốt, mặt đất vương đầy dấu vết cào xé. Từng vệt máu khô loang lổ trên đá.
"Không ổn rồi..." — Tô Vân Dạ khẽ cau mày. "Khí tức này..."
Lời hắn vừa dứt, mặt đất chấn động. Một bóng đen khổng lồ từ bụi rậm trồi ra — một con hắc báo cao gần ba trượng, mắt đỏ rực, nanh sáng lóa.
Không khí đang ồn ào phút chốc lặng ngắt.
Triệu Tiểu Thiên run bần bật, giọng méo mó:
"C-cái này... hình như không nằm trong đề thi..."
Tô Vân Dạ khẽ nheo mắt, luồng hắc khí vô hình quanh người hắn thoáng dao động.
Hắc báo gầm lên, chấn động khiến cây cối xung quanh ngả rạp. Hơi thở bạo ngược tràn ngập, ép mọi người lùi về sau từng bước.
"Trời ơi... quái thú cấp bốn!" — Phùng Tiểu Thiên hét to, toàn thân run rẩy.
"Đỡ không nổi đâu!" — Lâm Hạo Nhiên gầm khẽ, vung kiếm chắn trước mặt mọi người.
Triệu Tinh Nhi hét chói tai:
"Huynh cứu ta với!"
Lâm Hạo Nhiên mặt tái mét, cắn răng giơ kiếm:
"Đừng sợ! Ta... ta sẽ bảo vệ các ngươi!"
Triệu Tinh Nhi ôm chặt lấy tay Lâm Hạo Nhiên, giọng lạc đi:
"Huynh ơi... muội không muốn chết đâu..."
Tô Vân Dạ đứng yên, mắt tối sầm lại. Bàn tay hắn khẽ siết mặt ngọc trên cổ, hơi thở hắc khí rục rịch lan ra.
Ngay khi hắc báo lao tới, cả khu rừng rung chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro