Chương 3: Nhiệm Vụ
"Trước mắt phải quan sát xung quanh đã..." – Trương Phong thì thầm, mắt đảo liên tục kiểm tra từng ngóc ngách của căn phòng cũ nát.
"Cẩn thận đấy. Ta cảm thấy có gì đó... không ổn." – Ngạo lên tiếng trong đầu, giọng vẫn đều đều nhưng mang theo chút cảnh báo.
"Đừng có giả thần giả quỷ nữa." – Trương Phong gắt khẽ, rồi nhún vai bước đi.
"Được thôi. Tự lo liệu đi. Với tố chất cơ thể hiện giờ, chắc ngươi không chết sớm đâu. Ta đi ngủ đây. Cần thì cứ gọi như mọi khi."Giọng nói im bặt. Cảm giác lặng thinh trong tâm trí trở lại..
Trương Phong lại lặng lẽ đánh giá căn phòng.
Một tủ quần áo cũ, một bàn học phủ đầy bụi, một kệ sách xiêu vẹo. Căn phòng thoạt nhìn hoàn toàn bình thường — nếu không tính đến lớp bụi dày đến mức có thể viết chữ bằng tay.
Hắn bước đến chiếc bàn. Trên đó, giữa đống lộn xộn, một khung ảnh bạc màu đập vào mắt.
Một gia đình.
Hai vợ chồng.
Hai đứa trẻ: một trai, một gái.
Mọi thứ tưởng chừng bình thường… nhưng Trương Phong giật nảy người khi nhìn kỹ khuôn mặt của bé trai.
"Giống... y hệt ta hồi nhỏ..."
Mắt hắn co giật. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
Ngay lúc đó, một âm thanh vô cảm vang lên trong đầu. Không phải giọng của Ngạo. Không cảm xúc. Không ấm. Không lạnh. Như máy móc:
"Kích hoạt nhiệm vụ: TRỐN THOÁT & GIẢI CỨU."
Yêu cầu hoàn thành: cùng cô bé trong bức ảnh rời khỏi căn nhà, tiến đến cây đa cách đây 100 mét về hướng Bắc."
Phần thưởng: Chưa rõ.
Thất bại: Tử vong."
Không báo trước. Không chọn lựa.
Trương Phong cứng người. Hắn quay lại nhìn khung ảnh, đôi mắt bé gái giờ đây như đang nhìn thẳng vào hắn...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro