CHƯƠNG 6: Trốn Chạy
Thoáng chốc, Trương Phong hít sâu một hơi, cố ép bản thân giữ bình tĩnh.
“Cứ nghĩ nó như Ngạo là được…” – hắn tự trấn an mình khi nhìn vào con búp bê đang nằm im lìm trên tay.
“Có mà là ngươi ấy!” – giọng Ngạo vang lên bực dọc trong đầu.
Trương Phong mỉm cười gượng. Dù là một hay hai, ít ra… hắn không cô đơn trong tình cảnh quái dị này.
Con búp bê sau lời nói rợn người ấy thì im bặt, không còn động tĩnh.
“Chắc phải bắt đầu tìm đường thoát thôi. Như cũ nhé: ai không khống chế thân thể thì tập trung tinh thần quan sát xung quanh.”
“Biết r.” – Ngạo đáp ngắn gọn.
Hít một hơi, Trương Phong đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, khẽ đẩy.
“Cọt… kẹt…”
Dù cố gắng nhẹ hết sức, âm thanh vẫn vang lên lạnh sống lưng trong hành lang tối tăm.
“Chạy!!” – Ngạo hét toáng lên.
Không cần thêm lời nào, Trương Phong phóng như tên bắn ra khỏi căn phòng trên tầng hai, lao thẳng xuống cầu thang như một cơn gió.
Ngay phía sau, một bóng đen gào lên điên loạn:
“Con đây rồi!”
Hắn ngoái lại chỉ đủ thấy ánh dao lóe lên trong tay tên “bố” cùng tiếng chân kéo lê nặng trịch.
Hóa ra… gã vẫn chưa rời khỏi tầng hai, chỉ đang lượn lờ chờ con mồi.
Cũng không hiểu nổi, nhưng từ nhỏ Trương Phong đã sở hữu tố chất thể chất vượt trội – dẻo dai, nhanh nhẹn, sức bật kinh ngạc. Giờ đây, điều đó cứu hắn khỏi lưỡi hái tử thần.
Hắn lao tới chân cầu thang, rồi lướt nhanh tới cửa chính.
Bàn tay chạm tay nắm. Vặn.
Không mở được.
"Khóa rồi…!!!"
Đúng lúc đó, “Vút!!”
Một tiếng gió rít lên xé không gian.
“ÁAAAA!”
Trương Phong chỉ kịp hét lên đau đớn.
Con dao rỉ sét ghim thẳng vào bả vai, máu trào ra nóng rát.
“Trốn đi đâu hả… con trai… Khà khà khà…”
Giọng nói vỡ ra thành tiếng cười khùng khục, vang lên sau lưng hắn như từ địa ngục
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro