Chương 10:Giang Minh Tranh,chúng ta nói chuyện

Edit:Ninh Hinh

Mắt Giản Linh đỏ hoe và chứa đầy nước mắt.

Cô không dám đưa tay lau chúng, sợ rằng nếu cô liếc nhầm, vũ khí duy nhất của cô sẽ bị tước mất.

Sẽ là dối trá nếu nói rằng cô không sợ, nhưng cô không nói gì, không cầu xin lòng thương xót, và không khiêu khích anh.

Cô kéo dài thời gian của mình và cố gắng tìm cách tự cứu mình.

Chiếc hộp được niêm phong giống như một chiếc quan tài, và có tiếng bước chân đi tới lui ngoài cửa. Trong lòng cô biết rằng mảnh thủy tinh này không thể làm tổn thương bất kỳ ai, và nó thậm chí không thể bảo vệ chính cô.

Từ khoảnh khắc cô bị bắt, cô đã trở thành một con cá trên thớt, và anh chính là người cầm dao.

Cô đã đánh giá thấp khả năng và sự kiêu ngạo của anh ta.

Lời đồn không thể giết chết cô, nhưng cô có một điểm yếu.

Nếu mẹ cô nhìn thấy những bức ảnh này...

Cô sợ hãi run rẩy. Cô quả quyết ném chiếc ly trong tay đi, chủ động cúi đầu trước mặt anh, "Giang Minh Tranh, chúng ta nói chuyện đi."

"Nói chuyện gì?" Anh nghiêng đầu nhìn tấm kính vỡ trên mặt đất, anh nhớ đêm đó cô cũng quả quyết phối hợp với anh chụp ảnh, nhưng lại quay người gọi cảnh sát.

Lần này thì sao?

Cô thật sự đầu hàng hay là có ý đồ khác?

"Bị lộ ảnh thì cũng không có lợi cho anh." Giọng điệu cô dịu lại, nhưng ánh mắt lại sáng ngời một cách đáng ngạc nhiên, "Cảnh sát sẽ điều tra, anh sẽ gặp rắc rối."

" Haha!" Tề Hiểu Đông dường như nghe được chuyện đùa, "Còn trông cậy vào cảnh sát sao? Anh Tranh, cô ấy học thành ngốc rồi sao?"

Anh nhìn cô như một kẻ ngốc. Anh thậm chí còn khinh thường lời nói đó, cho dù cảnh sát có biết thì cũng chẳng thể động vào một ngón tay anh.

Sẽ chẳng ai làm gì dù có biết được hết tất cả chuyện của anh.

Cô có thể làm gì? Một trăm hay một ngàn Giản Linh cũng không thể chạm vào anh.

Anh chơi với một nắp chai bằng đầu ngón tay và nói một cách hờ hững, "Tôi không sợ rắc rối. Tôi có vào tù cũng không sao. Tôi chỉ muốn trút giận."

Anh muốn làm gì thì làm, làm theo tâm trạng, không chút do dự về hậu quả - quy tắc? Báo ứng? Đó là chuyện của người khác, dù sao anh cũng không bao giờ phải gánh chịu hậu quả. Ai đắc tội với anh, anh sẽ bắt họ trả giá gấp đôi.

Cô mím chặt môi, cảm thấy tuyệt vọng.

Lúc đầu, cô chỉ nghi ngờ rằng anh có bối cảnh không tầm thường và có người nào đó bao che anh, nếu không anh đã không được thả ra nhanh chóng và an toàn như vậy.

Bây giờ cô gần như chắc chắn rằng cảnh sát không thể làm gì anh, và cô cũng không thể làm gì anh.

Anh hỏi cô một cách chế giễu: " Điều cô muốn nói cũng chỉ có thế thôi sao?? Cô định dọa tôi bằng cách nhắc đến cảnh sát sao?"

Cô im lặng một lúc, hết cách, "Vậy thì phải làm sao anh mới có thể nguôi giận??"

"Tôi sẽ thấy dễ chịu hơn nếu tôi dán ảnh của cô lên khắp phố." Anh nhún vai, ngước nhìn cô từ dưới lên trên, đôi mắt tối sầm.

"Nhưng mà--" anh đột nhiên nói, "Tôi tò mò một điều, cô tìm thấy Dương Bồi Vũ như thế nào?"

"Tôi nói anh sẽ không dán ảnh ư?" Cô không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.

Giang Minh Tranh cười khẩy, " Cô dựa vào cái gì mà nói điều kiện với tôi??"

" Nếu đã như vậy, tại sao tôi phải nói ra?"

"Tại sao? Tôi không nghĩ là cô hiểu tình hình của mình." Biểu cảm của anh đầy mỉa mai. Anh từ từ chọn một bức ảnh, đầu ngón tay lưu luyến trên đôi vai và cổ hở của cô gái trong ảnh.

Giản Linh nhìn thấy mình ở trong hình ảnh cười, trong dạ dày dâng lên buồn nôn.

Anh nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, "Dán tấm này ở cửa câu lạc bộ, mỗi phút đều dán và thay tiếp những tấm khác. Gần đây có rất nhiều tiệc chiêu đãi, cô nghĩ mình có thể gặp phải bạn học của mình không? Tất nhiên là có, giáo viên và gia đình cô sẽ sớm biết thôi. Họ sẽ biết Giản Linh bình thường trông giống như một học sinh ngoan, nhưng cuộc sống riêng tư của cô lại rất hỗn loạn. Có thể chụp nhiều ảnh như vậy, chắc chắn là rất nhiều người đã từng chơi qua cô.

"Nhìn cô kìa, cô đang cười rất vui vẻ." Anh đẩy bức ảnh qua và đe dọa cô, "Tôi cũng có thể làm một tấm áp phích cho cô và dán ở lối vào Thanh viễn, để mọi người có thể nhìn rõ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro