Chương 11:123,người gỗ,không được nhúc nhích

Edit:Ninh Hinh

Giản Linh nghĩ đến cảnh tượng đó, nước mắt cuối cùng cũng rơi, cô tràn đầy hận ý, và cô gầm gừ dữ dội, "Anh muốn gì!"

" Chỉ mới như vậy đã không chịu được rồi sao?" Giang Minh Tranh cười, "Cô đã nhìn thấy và biết hậu quả, tại sao ngay từ đầu còn cố làm như vậy? Cô không nên xin lỗi tôi sao?"

Cô nghĩ rằng cô đã nghe nhầm, cô không thể tưởng tượng nổi,"Tại sao tôi phải xin lỗi anh?"

"Tôi đã nhắc nhở cô đừng có gọi cảnh sát,hãy nhớ giữ kín bí mật của chúng ta." Anh nghiêng người về phía trước, gõ vào bàn và nói một cách tự nhiên, "Tôi đã nói rồi và cô đã phá vỡ nó, không phải cô nên xin lỗi tôi sao?"

Đây quả thực là logic của cường đạo!

Cô run lên vì tức giận.

Tại sao tôi phải xin lỗi?

Chính anh đã vi phạm pháp luật.

Và chính anh cũng là người bắt nạt cô trước.

Tại sao cô phải xin lỗi!

"Nếu không muốn xin lỗi thì thôi." Anh lạnh lùng nhìn cô, giơ tấm ảnh lên giả vờ đưa cho Tề Hiểu Đông, "Dán ra ngoài đi--"

"Tôi xin lỗi!" Giản Linh gần như hét lên, cắn môi dưới đến mức trắng bệch, "Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên gọi cảnh sát, như vậy được rồi chứ!"

"Làm sao tìm được Dương Bồi Vũ?" Anh cầm lại tấm ảnh, nghịch ngợm.

Những chỗ trên ảnh mà anh chạm vào đều dính nhớp và ghê tởm, như thể bị sên bò vậy.

Cô nắm chặt ngón tay, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng: "Tên trường, hoa văn, và vết hằn trên đồng phục trường... đều là manh mối."

Cô giải thích cẩn thận mà không giấu giếm điều gì.

Mắt Tề Hiểu Đông mở to: "Mẹ kiếp! Đây là thiên tài điều tra tội phạm!"

Anh ta cúi đầu kéo áo khoác, khẽ lẩm bẩm: "Sau này không dám vứt quần áo lung tung nữa..."

Anh liếc mắt nhìn anh ta, không muốn để ý. Nhưng khi ánh mắt anh quay lại nhìn cô, lại có chút dò xét.

Cô cảnh giác, thông minh, táo bạo. Đổi lại là người khác sớm đã thua ở trong tay cô rồi .

Anh luôn coi thường những "học sinh ngoan" tuân thủ quy tắc, nghĩ rằng họ có não nhưng thực ra lại yếu đuối và dễ bị tổn thương. Nhưng vào lúc này, anh không thể không thừa nhận rằng những người thông minh quả thực khác biệt. Những người như vậy sẽ không bao giờ là cá trên thớt để bị làm thịt. Anh đột nhiên muốn biết cô đang nghĩ gì bây giờ.

"Tôi có một lựa chọn khác cho cô." Anh hơi nghiêng đầu về phía cô, đôi mắt sáng lên, "Cô đã chơi trò 123, người gỗ chưa?"

123, người gỗ, đừng nhúc nhích, mọi người đều đã chơi rồi.

"Ý anh là sao?"

"Ý tôi là cô sẽ làm người gỗ trong 10 phút. Tôi sẽ tìm người đến. Bất kể họ làm gì với cô, cô cũng không được phép di chuyển hay hét lên. Nếu cô làm được, cô thắng. Tôi sẽ thả cô đi và những bức ảnh này là của cô."

Đồng tử của cô đột nhiên co lại.

——Anh ta muốn cô làm đồ chơi của họ trong mười phút. Đây có phải là ý anh ta không?

Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng cô từ lòng bàn chân. Cô cảm thấy mình như một cái rây. Giọng nói của anh như nước đá, chảy vào tứ chi và xương của cô, thậm chí mạch máu của cô cũng đông lại thành những mảnh băng.

"Đừng nhìn tôi như thể cô muốn ăn tôi." Anh thở dài một cách bất lực, như thể cô đang làm ầm ĩ và vô lý.

"Tốt hơn là đăng ảnh của cô khắp phố, đúng không? Ít nhất thì 'trò chơi' này chỉ diễn ra trong căn phòng này. Một khi cô rời khỏi căn phòng này, nếu tôi không nhắc đến và họ không nói gì, không một ai sẽ biết chuyện gì đã xảy ra?"

Anh giả vờ quan tâm đến cô, như thể anh đã nhượng bộ cô rất nhiều. Tề Hiểu Đông thầm nghĩ anh trai anh thật sự là đáng sợ, nói tra tấn người ta như là ban ơn, 10 phút không thể động không thể phản kháng, vậy làm nhanh, cũng có thể làm mấy lần.

Anh ta rùng mình, hiếm hoi nhìn cô với vẻ thương hại, và lặng lẽ rời khỏi hộp.

"Chọn một trong hai." Anh quan sát cô đấu tranh tư tưởng với sự thích thú mà không vội vàng - cô nên để những bức ảnh đó lan truyền đến mọi ngóc ngách, hay nghiến răng và chịu đựng mười phút?

Không hiểu sao anh lại chắc chắn rằng Giản Linh sẽ chọn vế sau.

Cô đang run rẩy. Cô chưa bao giờ tuyệt vọng như bây giờ. Cô ghét sự bất lực của chính mình. Cô muốn phát điên không quan tâm đến bất cứ điều gì, muốn kéo anh cùng chết, nhưng lý trí lại giống như xiềng xích, gắt gao kiềm chế xúc động của cô, ép cô phải phán đoán tình hình, ép cô phải cân nhắc lợi hại, ép cô phải nuốt nhục nhã chờ thời cơ phản kích. Cô thực sự không có lựa chọn nào khác, cô không thể mạo hiểm để mẹ mình biết hết mọi chuyện. So sánh mà nói, cô cứng rắn như cỏ dại, có thể bị giẫm đạp thiêu đốt, cũng sẽ không dừng lại.

Nhẫn.

Cô nhất định phải nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro