Chương 14:Người như vậy mà cũng xứng
Edit:Ninh Hinh
Giản Linh không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì. Cô trở về căn nhà thuê, khóa cửa lại, cuộn tròn trong chăn và khóc. Cô phải trút hết đống rác cảm xúc mà cô không thể tiêu hóa được, sau đó phải mạnh mẽ và bình tĩnh nghĩ ra giải pháp.
Sau khi khóc, cô đi tắm, bật nước nóng nhất và kỳ cọ da một cách máy móc cho đến khi toàn thân cô chuyển sang màu đỏ và châm chích. Cô vò nát bộ quần áo bẩn đã thay và ném chúng vào thùng rác, như thể cô đang vứt đi thứ rác rưởi kinh tởm nào đó.
"——Thật kinh tởm. "Cô không bao giờ muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì có thể gợi nhớ đến mười phút đó nữa.
Sau khi dọn dẹp, cô đến đồn cảnh sát. Cô giả vờ không biết gì cả và chỉ nói rằng cô đến đó để lấy lời khai. Cảnh sát tiếp cô vẫn là cảnh sát trước đó. Anh ta nói rằng vụ án có chút kỳ lạ. Quả thực có một tên tội phạm quen thói bị chặt đứt ngón tay, nhưng cậu ta cắn chết cũng không nói vì sao cậu ta lại bị như thế. Cậu ta chỉ nói rằng cậu ta không biết chuyện gì đã xảy ra với chiếc áo phông đẫm máu.
Giang Minh Tranh cũng có nhân chứng chứng minh rằng anh ta đã hát trong câu lạc bộ suốt đêm. Dương Bồi Vũ cũng nói rằng anh ta không biết gì cả. Anh ta chỉ cho mượn một bộ đồng phục học sinh, như vậy cũng đâu có vi phạm pháp luật. Tất cả các lời khai đều đầy lỗ hổng, nhưng lại tự nhất quán một cách kỳ lạ.
Cảnh sát hỏi cô xem cô có bất kỳ bằng chứng và manh mối nào khác không.
Cô ngước mắt lên và cẩn thận nhìn vào biểu cảm của đối phương. Khuôn mặt này tràn đầy chính nghĩa, nhưng cô không còn có thể phân biệt được sự thật và sự giả dối.
Có lẽ sự chính trực này cũng là một màn trình diễn? Có lẽ anh ta sẽ chuyển lời thú nhận của cô cho anh ngay trong giây tiếp theo?
"Tôi có thể xem ảnh của nạn nhân không?" cô nhẹ nhàng hỏi.
"Có thể,có khi cô nhìn thấy sẽ nhận dạng được người này." Cảnh sát mở điện thoại ra, một khuôn mặt trẻ tuổi cô không quen. Đây không phải là người đêm đó.
Họ có so sánh mẫu máu chưa?
Làm sao họ có thể chắc chắn rằng người này là nạn nhân đêm đó?
Cô cúi mắt lắc đầu, "Tôi không biết, lúc đó tôi quá sợ, trời tối, và tôi không thể nhớ ra cậu ta trông như thế nào."
"Được rồi, vậy nếu cô nhớ ra điều gì khác, hãy liên lạc với chúng tôi." Người cảnh sát không làm khó cô. Anh ta có vẻ thấy lạ, nhưng anh ta vẫn giữ thái độ dè dặt. Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, cô cảm thấy lạnh cả người. Cô đứng trên bậc thang và cảm thấy cả thế giới đều bị bóp méo trước mắt mình.
Cô không biết gì về các quy tắc. Trật tự và công lý mà cô từng tin tưởng hóa ra lại mong manh như một tờ giấy có thể bị xé rách chỉ bằng một cú chọc.
Đứng ngơ ngác một lúc lâu, cô nắm chặt thẻ căn cước của mình và đi đến quán Internet.
Cô vừa mới qua sinh nhật vào tháng 5 và cô đã là người lớn. Ánh sáng xanh của màn hình phản chiếu trên khuôn mặt tái nhợt của cô. Cô sao chép và tìm kiếm từng cái một, cố gắng tìm ra dấu vết của Giang Minh Tranh trên Internet.
Anh là ai? Anh có lai lịch gì? Anh có tiền án gì?
Nhưng sau cả buổi chiều, cô không tìm thấy bất kì thông tin hữu dụng gì cả.
Thứ duy nhất cô tìm thấy là một bức ảnh tin tức cũ đã ố vàng – Giang Minh Tranh thời tiểu học đội khăn quàng đỏ, cười rất tươi tại lễ trao giải ba học sinh giỏi của thành phố.
Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh và đột nhiên bật cười thành tiếng.
Người như vậy mà cũng xứng.
Quán Internet tràn ngập khói, khiến mắt mọi người cay xè. Cô xoa thái dương, đứng dậy và đi thẳng đến trường.
Buổi tự học buổi tối bắt đầu lúc 7:30, và không có nhiều người trong lớp học. Khoảnh khắc cô đẩy cửa ra, một vài ánh mắt ngay lập tức dán chặt vào cô - tò mò, cảnh giác và thậm chí là ác ý.
Lý Nghi Tiếu vô thức ngẩng đầu nhìn cô, sau đó nhanh chóng cúi đầu, ngón tay giấu đầu hở đuôi bận rộn, lật trang sách căn bản không đọc vào.
Cô ấy đang tránh cô. Cô nhìn xung quanh, và mọi người đều tránh tầm nhìn của cô.
Cô nheo mắt lại.
Có gì đó không ổn.
Cô trở lại chỗ ngồi của mình như thể không có chuyện gì xảy ra, nhưng đôi mắt cô luôn nhìn chằm chằm vào tấm lưng cứng đờ của Lý Nghi Tiếu.
Trong khi cô đang suy nghĩ cách đặt câu hỏi, có tiếng gõ nhẹ vào bàn. Cô bị phân tâm, và ngón tay cô lặng lẽ với xuống dưới bàn và chạm vào một tờ giấy gấp.
Sau khi xác nhận rằng cô đã lấy nó, Lý Nghi Tiếu ngay lập tức thu tay lại, đứng dậy và nhanh chóng rời khỏi lớp học.
Tờ giấy đã được mở ra, và chỉ có hai chữ nguệch ngoạc: [Nhà vệ sinh].
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro