Chương 15: Faw - Outlaw
Edit:Ninh Hinh
Giản Linh vò tờ giấy vào túi và lặng lẽ chờ vài phút trước khi đứng dậy. Lý Nghi Tiếu đã sớm lo lắng chờ ở cửa nhà vệ sinh.
Ngay khi nhìn thấy cô, cô ấy đã kéo cô lên phòng học trống trên lầu.
"Cậu đắc tội Giang Minh Tranh rồi phải không?" Ngay khi cô vừa đứng lại, Lý Nghi Tiếu đã hỏi.
Trái tim của cô chùng xuống. Cô không trả lời, nhưng thận trọng hỏi: "Sao cậu lại hỏi vậy?"
"Mọi người đang lan truyền nó!" Cô ấy dậm chân một cách lo lắng, "Họ nói rằng cậu đã đắc tội với Giang Minh Tranh và anh ta muốn trừng phạt cậu."
Trong khi cô đang điều tra anh, rõ ràng là đối phương cũng không nhàn rỗi.
"Ai đang lan truyền nó?" Thay vào đó, cô bình tĩnh lại, giống như đã biết kết quả này. Lý Nghi Tiếu sửng sốt, lấy điện thoại ra: "Tôi... Tôi cũng không biết, nhưng nhìn xem này."
Trên màn hình là ảnh chụp màn hình nhóm lớp - một bài đăng ẩn danh: [Giản Linh, học sinh lớp 1 của lớp ôn tập, đừng để cô ta sống tốt].
Giao diện không quen thuộc, không phải là diễn đàn xã hội phổ biến.
"Ai phát tán không quan trọng, vấn đề là mọi người đều tin!" Lý Nghi Tiếu thấy cô không vội, nghĩ rằng cô không biết sự việc nghiêm trọng đến mức nào. Cô vội đến mức giọng nói thay đổi, "Tôi không phải đã nói với cậu rồi sao, cậu không được đắc tội Giang Minh Tranh, bởi vì trong trường này có rất nhiều người vì anh ta mà xung phong ra trận. Nếu cậu đắc tội với anh ta, rất nhiều người sẽ cố gắng lấy lòng anh ta bằng cách bắt nạt cậu. Người trước cậu đã bị tra tấn và phải chuyển đến một ngôi trường khác. Giản Linh, đây thực sự không phải là chuyện nhỏ!"
Cô mím chặt môi, "Tại sao? Tại sao họ phải lấy lòng anh ta?"
"Bởi vì anh ta giàu có và quyền lực." Ngón chân của cô ấy vô thức lăn trên mặt đất, giọng nói của cô ấy càng trầm hơn: "Không, không, nhà họ Giang... không chỉ giàu có."
Cô ấy ngước lên và nhìn xung quanh, ánh mắt quét qua những tòa nhà giảng dạy mới tinh. "Tôi nghe nói những tòa nhà này đều là do cha anh ta quyên tặng. Hiệu trưởng luôn mỉm cười khi nhìn thấy cha anh ta. Bất kể anh ta làm sai điều gì, cha anh ta luôn có thể giải quyết thay anh ta. Đừng nói đến việc bắt nạt một vài học sinh, anh ta thậm chí còn dám giết người!"
Cô dõi theo tầm mắt của cô ấy - dưới ánh mặt trời, kính của tòa nhà giảng dạy phản chiếu ánh sáng chói lóa.
"Loại người này ——" Lý Nghi Tiếu không hiểu vì sao rùng mình, "Có rất nhiều người nịnh nọt anh ta, và anh ta không cần tự mình làm. Chỉ cần anh ta có bất kì biểu hiện nào bất mãn, những người đó sẽ vội vàng "dạy cho người đó một bài học"!
Gia đình có thể hiến tặng một nửa trường học có thể có xuất thân gì chứ?
Chẳng trách anh không sợ hãi, chẳng trách ngay cả cảnh sát cũng không làm gì được anh, cô không khỏi cười khổ.
"Còn có một chuyện nữa, cậu biết không, chúng ta có giáo viên chủ nhiệm mới." Lý Nghi Tiếu hít một hơi, tiếp tục nói.
"Đổi giáo viên chủ nhiệm?" Cô sửng sốt. "Tại sao chúng ta phải đổi giáo viên chủ nhiệm?"
"Tôi cũng không biết." Lý Nghi Tiếu cười liếc nhìn cô. "Mới vừa rồi, một giáo viên trẻ tên là Nhậm Nguyên đến lớp, nói rằng sẽ là chủ nhiệm lớp của chúng ta"
Trong mắt cô hiện lên một cảm xúc khó hiểu, như thể cô có ý gì đó.
Sau khi thầy Lưu giúp cô, ông ấy đã không bao giờ quay lại nữa.
Giản Linh nhíu mày. Có phải vì cô không? Có phải vì cô nên ông ấy mới bị điều đi vì đã dám to gan kiểm tra Giang Minh Tranh không?
Các giáo viên và cảnh sát đều không thể làm gì Giang Minh Tranh. Xem ra trong ngôi trường này thực sự chỉ có một cách để chống lại anh. Cô không tránh khỏi có chút nản lòng và tuyệt vọng.
Cô cảm thấy nặng nề.
"Cảm ơn cậu đã nói với tôi điều này. Tôi hiểu rồi. Sau này cậu cũng tránh xa tôi ra và đừng để bị tôi làm liên lụy."
"Tôi..." Lý Nghi Tiếu dường như còn điều gì muốn nói, nhưng há miệng lại không nói ra miệng.
Cô ấy thở dài.
Cô ấy thực sự sợ bị liên lụy. Chỉ riêng lòng dũng cảm của cô ấy không thể biến cô ấy thành một anh hùng cứu người khác khỏi nguy hiểm. Cô ấy sẽ chỉ rơi vào tình huống giống như đối phương, bị cô lập, bị bắt nạt và là một sinh vật đáng thương mà bất kỳ ai cũng có thể giẫm đạp.
Cô ấy chỉ là một người bình thường và không thể chịu đựng được hậu quả lớn như vậy. Bí mật gửi tin nhắn cho cô để cô có thể chuẩn bị là tất cả những gì cô ấy có thể làm.
"Tôi xin lỗi, Giản Linh." Cô ấy xin lỗi trong tâm trạng chán nản. Cô ấy không thể chọn đứng về phía cô ấy.
"Không sao." Cô cảm thấy ấm áp trong lòng. Bởi vì hoàn cảnh trưởng thành, cô đối với người khác không có chờ mong gì, cũng bởi vậy, người bên ngoài phóng thích một chút thiện ý, đều sẽ làm cho cô quý trọng gấp bội.
"Cậu có biết tại sao anh ta lại học lại không?" Cô đột nhiên hỏi.
"Tôi nghe nói anh ta đã bỏ lỡ một môn trong kỳ thi tuyển sinh đại học."
"Bỏ lỡ sao?" Tim cô hẫng một nhịp. Không phải cô cũng giống vậy sao?
"Nhưng cho dù anh ta có thi hết tất cả các môn trong kỳ thi thì cũng không vào được trường đại học tốt nào. Điểm số của anh ta chỉ ở mức trung bình, anh ta chỉ là một học sinh tầm thường ở trường. Dù sao thì anh ta cũng chỉ đến ba hoặc bốn ngày trong một tuần, đầu óc còn bận tâm đến những thứ khác. Ngay cả một thiên tài cũng không học được thái độ này." Lý Nghi Tiếu nhắc đến Giang Minh tranh với vẻ khinh thường và sợ hãi.
"Chỗ ngồi của cậu..." Cô ấy do dự, "Tốt hơn là đổi chỗ đi. Chỗ ngồi bên cạnh anh ta không phải là nơi dành cho tất cả mọi người. Chưa từng có cô gái nào ngồi đó cả tuần cả.
Miệng cô mím chặt. Cô không muốn ngồi cạnh anh ta, nhưng quyền lựa chọn không nằm trong tay cô.
Bầu không khí ngày càng trở nên buồn tẻ.
"Nhưng tất cả chuyện này đều là tôi vừa nghe người khác nói. Anh ta và tôi không cùng lớp, chúng tôi không quen biết nhau." Lý Nghi Tiếu an ủi cô, "Có lẽ tất cả đều là giả. Anh ta không đáng sợ đến vậy. Đó chỉ là tin đồn..."
Giọng cô ấy ngày càng yếu dần cho đến khi hoàn toàn im lặng. "Hay là... cậu đi xin lỗi đi?"
Cô ấy cố nặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc. Ngay cả cô cũng biết đề nghị này nực cười đến mức nào.
Cô cố nặn ra một nụ cười, không trả lời, chỉ vào điện thoại của mình: "Tôi có thể xem liên kết gốc của bài đăng đó không?"
Cô ấy lật qua album và tìm thấy một ảnh chụp đại diện. Trên đó có một biểu tượng rất kỳ lạ. Nó có màu đen và đỏ, phần thân chính là một khuôn mặt cười mờ nhạt. Thoạt nhìn có vẻ hơi rùng rợn, bên dưới có đánh dấu faw.
"Đây là nền tảng xã hội nội bộ của Thanh Viễn. Cậu cần phải có lời mời để xác minh trước khi có thể đăng ký. Tôi chỉ là thành viên cấp thấp và không có thẩm quyền để xem bài đăng này. Nếu cậu muốn tham gia, tôi có thể gửi cho cậu mã mời, nhưng ngay cả khi cậu đăng ký thành công thì nó cũng vô dụng, và cậu cũng không thể xem nó." Cô ấy vô thức cau mày, cô ấy do dự, "Và faw rất kỳ lạ..."
Giản Linh nhíu mày, nghi hoặc nhìn cô ấy.
"Tôi nghe người khác nói rằng faw là hai nền tảng hoàn toàn khác nhau dành cho thành viên mới và thành viên cao cấp. Cấp độ càng cao, cậu có thể mở khóa càng nhiều trò chơi. Nhưng những người bạn xung quanh tôi đều là thành viên mới, vì vậy tôi không biết mình có thể chơi cụ thể là chơi được những gì. Tôi chỉ nghe loáng thoáng rằng nó không được tốt lắm. Càng lên cao, có vẻ càng tệ. "
"Và faw còn có một cái tên khác." Cô ấy đột nhiên hạ giọng, "Họ nói faw là dark web của Thanh Viễn, và họ đều gọi nó là 'outlaw'."
Outlaw trong thế giới vô luật pháp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro