Chương 17: Giản Linh,chúng ta cược đi

Edit:Ninh Hinh

Trong phòng học tiếng người ồn ào, bạn học quen biết tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ nói đùa, nhưng trong nháy mắt Giản Linh đẩy cửa bước vào, tiếng huyên náo lập tức im bặt và dừng lại.

Có người lộ ra nụ cười hả hê khi người gặp họa, có người vội vàng dời tầm mắt, Lý Nghi Tiếu muốn nói lại thôi nhìn cô một cái, lại nhanh chóng liếc về phía chỗ ngồi của cô.

Trái tim cô chùng xuống, cô bước về phía bàn học của mình trước ánh mắt của mọi người - Một mùi hôi thối xộc vào mặt cô.

Trong hộc bàn chứa đầy vỏ trái cây thối, khăn giấy đã qua sử dụng và thậm chí cả thức ăn thừa dính. Mùi chua tràn ngập không khí, và những học sinh xung quanh cô đều bịt mũi vì ghê tởm.

Có thể xử lý nhanh một chút không? Hôi chết đi được. Trong góc truyền đến oán giận, nhưng không ai dám ngẩng đầu nhìn cô.

Cô mím môi, lặng lẽ lấy túi đựng rác ra để đổ rác. Sau khi kéo ra một phần, cô không thể kéo phần còn lại ra, như thể nó bị kẹt trong bàn. Cô cúi xuống và nhìn vào bên trong, và thấy một chai 502 vẫn còn một nửa nhỏ.

Cả lớp rơi vào sự im lặng kỳ lạ.

Mọi người đều lén nhìn phản ứng của cô, và tiếng thì thầm của họ pha lẫn sự thất vọng - cô không gục ngã, không khóc, và thậm chí không biểu lộ một chút hoang mang nào. Điều này không đáp ứng được kỳ vọng của họ, và đó không phải là sự phấn khích mà họ muốn thấy.

Cô đi đến phòng tạp vật tìm một cái xẻng và xúc đống rác cứng đầu đó ra hết lần này đến lần khác.

Chỉ vậy thôi sao?

Cô nhớ lại những ngày cô dựng quầy hàng ở ngôi làng trong thành phố. Những thứ bẩn thỉu ném vào cô và mẹ cô còn bẩn hơn thế này gấp trăm lần.

Đổ rác? Chặn bồn cầu? Kéo tóc? Ai sợ ai? Cứ lao vào cô hết đi.

Cô thề nếu cô rơi giọt nước mắt nào, cô sẽ là kẻ thua thảm hại nhất đời.

Tầm mắt rình coi đột nhiên co rúm lại thu hồi - - Giang Minh Tranh chẳng biết lúc nào đứng ở phía sau cô, anh nhìn chằm chằm động tác lưu loát của cô, cau mày.

Tôi sẽ không xui xẻo, và anh cũng sẽ không vui - những lời cô nói liên tục vang vọng trong tâm trí anh.

Giản Linh dọn dẹp bàn học xong chuẩn bị dùng nước rửa lại một chút, quay người lại thiếu chút nữa đụng phải Giang Minh Tranh, anh ta hung hăng nhíu mày, lui về phía sau hai bước, nhưng lại quỷ dị không có làm khó dễ cô.

Cô nghĩ rằng anh sẽ bịa ra một đống lí do và để cô xin lỗi ở trước mặt mọi người vì đã đâm vào anh từ xa.

Nhưng anh không làm vậy. Anh trở về chỗ ngồi của mình và nhìn cô bận rộn trong im lặng. Tề Hiểu Đông dựa vào ghế sau của mình, gửi tin nhắn liên tục, mắng họ không làm tốt công việc của mình và chỉ dám đổ rác lên bàn.

Một nhóm người đã kêu oan. Họ không thể nào bắt nạt người khác một cách công khai nhiều hơn. Nếu họ không hạn chế, nhà trường chắc chắn sẽ can thiệp. Đến lúc đó, họ sẽ phải mời phụ huynh của họ vào. Hơn nữa, trước đây vẫn luôn như vậy. Ai mà không khóc vì bị đối xử bất bình như thế chứ?

"Đúng vậy, ai mà không khóc chứ?" Tề Hiểu Đông vô thức liếc nhìn Giản Linh.

Cô đã dọn dẹp xong và chuẩn bị bắt đầu học.

[Tăng cường cho tôi!] Anh ta quay lại và hét lớn trong nhóm.

Giáo viên chủ nhiệm mới là Nhậm Nguyên vội vã xuất hiện. Anh ta giống như sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, không kinh nghiệm, chỉ vội vàng giải thích vài câu.

Đêm đầu tiên của lớp học lại cấp 3, hầu hết mọi người đều đang chăm chỉ học tập. Tiếng đọc sách của họ không lớn, không ảnh hưởng đến việc giải bài tập của Giản Linh.

Giang Minh Tranh không làm gì cả. Anh cụp mắt xuống và có vẻ như đang ngủ, nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, anh đột nhiên cầm lấy cây bút của cô.

Anh hẳn đã hờn dỗi rất lâu, giọng điệu vừa châm biếm vừa lạnh lùng khi nói, "Đây chỉ là bắt đầu thôi."

Cô bình tĩnh nhìn anh một lúc, sau đó bình tĩnh đổi bút. Sau khi viết xong vài dòng công thức, cô đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi, "Giang Minh Tranh, anh hi vọng tôi sẽ làm gì?"

Giọng nói của cô không lớn, chỉ có hai người họ nghe thấy, nhưng lại rất có uy lực, "Nếu anh muốn tôi không làm gì cả, tôi có thể. Nếu anh muốn tôi khóc thảm thiết, tôi cũng có thể làm như vậy cho anh xem, nhưng trong lòng anh chắc chắn biết đó đều là giả."

"Nói cách khác, dù tôi có giả vờ thảm hại đến đâu, dù nước mắt của tôi có chân thực đến đâu, thì vẫn là giả. Những trò cỏn con này không thể làm hại tôi. Tôi cũng không sợ. Đây mới là sự thật."

Anh không chắc chắn nhìn cô, cười lạnh: "Cô đang nhắc nhở tôi là tôi đã quá dịu dàng với cô?"

Cô cụp mắt xuống, sự sắc bén của cô nhạt dần, giọng điệu đột nhiên dịu đi, rất khác với sự sắc bén khi cô uy hiếp anh vào buổi chiều, "Không, tôi luôn hy vọng anh vui vẻ, hy vọng anh có thể nghĩ ra thật nhiều cách tra tấn tôi để chính anh cảm thấy mình thực sự vui vẻ, như vậy thì anh mới có thể buông tha tôi. "

Anh nhìn biểu cảm của cô, vô thức xoay xoay cây bút trong tay, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ.

Tốt quá hóa dở, anh phải cho cô một chút hy vọng, trò chơi mới khó qua cửa.

Vừa rồi, Giản Linh đột nhiên nhận ra tia hy vọng của mình ở đâu - chính là ở bản thân Giang Minh Tranh, cô có thể cùng anh đàm phán, nếu đạt được kết quả anh mong muốn, khiến cho những chuyện ngày càng phức tạp trở nên đơn giản hơn.

"Giản Linh, chúng ta cược một ván đi?" Anh đột nhiên đặt bút xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro