Chương 18: Dỗ tôi vui vẻ
Edit:Ninh Hinh
Tim của Giản Linh hẫng một nhịp, "Cược gì cơ?"
"Tôi cược xem đêm nay cô có thể ra khỏi cổng trường nguyên vẹn không. Nếu cô chứng minh cho tôi thấy những trò trong trường thực sự không có tác dụng gì với cô, tôi sẽ cho cô một chút hy vọng vượt qua trò chơi này."
"Thật sao? " Đầu ngón tay của cô vô thức chạm vào những thứ trong túi mà cô đã dọn ra khỏi bàn học khi nãy, và cô không có thời gian để vứt chúng đi.
" Thật." Anh cười nửa miệng. Anh thực sự chỉ để lại cho cô một cơ hội sống sót "nhỏ nhất", bởi vì anh có hàng vạn cách để khiến cô không thể cứu mình. Ngôi trường này là lãnh địa của anh.
Anh nháy mắt với Tề Hiểu Đông và yêu cầu anh ta sắp xếp, nhưng anh lại không ngờ rằng vào lúc này, cô đột nhiên tấn công và lao về phía cánh tay anh. Anh phản ứng rất nhanh, vô thức giơ tay lên chặn lại.
" Bốp!!" Hai lòng bàn tay va chạm trên không trung, phát ra tiếng giòn tan. Một giây sau, hai người đồng thời cứng đờ.
Cô là người phản ứng đầu tiên, cô muốn rụt tay lại như bị điện giật, nhưng đã quá muộn. Keo 502 trong suốt đông lại với tốc độ kinh hoàng, dán chặt lòng bàn tay của hai người lại với nhau. Khoảng cách giữa các ngón tay, đường chỉ tay và từng tấc da thịt tiếp xúc với nhau đều bị keo dán kín.
Cô thực sự không muốn dính chặt vào cánh tay của Giang Minh Tranh. Đây chính là giải pháp mà cô vừa nghĩ ra trong nháy mắt - nếu muốn thoát thân an toàn, cô phải dựa vào sức mạnh của chính anh. Chỉ cần Giang Minh tranh và cô bị trói chặt với nhau, không một ai trong trường sẽ dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ném nước bẩn? Đánh nhau? Ai có thể đảm bảo rằng vị thiếu gia này sẽ không vô tình bị dính chung với cô? Và cô đã tính toán hết rồi, nhưng không ngờ anh lại giơ tay ra chặn, cũng không ngờ lòng bàn tay của bọn họ lại kết nối chặt chẽ với nhau theo cách thân mật và ghê tởm như vậy.
Giang Minh Tranh cố gắng di chuyển, nhưng không thể thoát ra được. Anh không biết cô đã đổ bao nhiêu keo lên lòng bàn tay. Ngay cả khe hở giữa các ngón tay cũng dính chặt. Anh thậm chí có thể cảm nhận được lớp chai mỏng trên lòng bàn tay cô.
Tay của cô cũng giống như cô, không đủ mềm mại, ngón tay thon gầy, khớp xương nổi rõ, không có thịt, giống như những ngọn núi nhấp nhô. Cô vùng vẫy dữ dội, đầu ngón tay kéo da thịt anh, ngón tay anh dường như chạm vào mạch đập của cô, từng cái một, mạnh mẽ và nhanh chóng.
Anh hiểu ý định của cô, tức giận vì sự thông minh của cô, nhưng cũng hả hê vì những sai lầm của cô.
Tề Hiểu Đông nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm chặt của hai người một lúc lâu, cho đến khi anh ta nhìn thấy chai 502 trên mặt đất, cuối cùng cũng phản ứng lại: "Mẹ kiếp, anh, là 502! Đợi một chút, em đi tìm nước cho anh."
Anh ta nói một tiếng rồi bỏ chạy.
Keo đã đông cứng lại hoàn toàn, và Giang Minh Tranh biết rõ điều đó hơn bất kỳ ai khác - ít nhất là trước khi kết thúc cuộc cá cược đêm nay, keo giữa họ không thể bị tháo ra. Không ai dám liều lĩnh làm anh bị thương và tấn công cô. Cô đã thắng ván cược lần này.
Nhiệt độ lòng bàn tay anh tăng cao, da anh bị rách đau đớn. Anh cảm thấy không vui, đột nhiên khép năm ngón tay lại để ngăn cản cô giãy dụa. Cô là người nghĩ ra ý tưởng này, hiện tại cũng là người nóng lòng muốn thoát ra. Anh là quái vật gì sao?
Giang Minh Tranh vốn có thể đổi ý, cho dù anh có bội ước tại chỗ thì cô có thể làm gì được anh? Còn không phải phải nén giận, mặc cho anh trêu đùa? Chỉ bằng việc tưởng tượng bộ dáng hổn hển lại không thể làm gì của cô, cũng đủ để cho người ta cao hứng.
Nhưng giờ phút này,anh đã thay đổi suy nghĩ.
Sự ghê tởm trong mắt cô quá chói mắt. Anh ghét người khác là điều tự nhiên, nhưng anh không thể chịu đựng được người khác đối xử với anh như vậy. Vì cô ghét anh, nên anh nhất định sẽ khiến cô hết lần này tới lần khác đến lấy lòng anh.
Cảm nhận được sức mạnh không thể cưỡng lại trong tay, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
"Cô thắng, Giản Linh." Anh nói, "Tôi sẽ cho cô một cơ hội để sống sót."
Cô không hiểu tại sao anh đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy. Cô sửng sốt. "Cơ hội gì?"
"Đó là vấn đề của cô." Anh nhìn cô chằm chằm. "Là cô khiến tôi không vui. Vậy làm sao để tôi vui là vấn đề của cô. Nếu cô có thể làm được, tôi sẽ thả cô đi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro