Chương 19:Anh Tranh tìm cô
Edit:Ninh Hinh
Giang Minh Tranh có 23 tấm ảnh của Giản Linh. Mỗi lần cô làm anh vui, anh sẽ xóa một tấm. Sau đó, họ sẽ hòa nhau. Đây là thỏa thuận giữa hai người. Nó rất khắc nghiệt và không bình đẳng.
Cô đã sẵn sàng và chuẩn bị nuốt cơn giận của mình và trở thành món đồ giải trí cho anh. Nhưng đã qua một tuần rồi mà anh không đến trường. Chỗ ngồi của anh và Tề Hiểu Đông đều trống. Hơn 40 học sinh cũ của Thanh Viễn trong lớp đã quen với điều đó và thậm chí không muốn liếc nhìn họ thêm lần nào nữa.
Nhưng dù vậy, sự vắng mặt của anh cũng không mang lại cho cô một khoảnh khắc bình yên nào. Mỗi sáng khi cô đến lớp, cô phải chuẩn bị tinh thần. Có thể có đủ thứ trong bàn của cô - bữa sáng thối rữa, chất nhầy không rõ, đinh ghim sắc nhọn và thậm chí là một con rắn chết cứng. Khoảnh khắc con rắn trượt ra khỏi sách giáo khoa, cô gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình ngừng đập.
Những người huýt sáo trên hành lang và những cô gái tránh cô như tránh bệnh dịch trong lớp học, mọi người đều tham gia vào cuộc bạo lực im lặng này bằng mắt.
Thầy chủ nhiệm, hiệu trưởng, có lẽ đã nhận ra điều gì đó. Trong một lớp tự học buổi sáng, thầy đã yêu cầu cô đến văn phòng của thầy để nói chuyện và nói với cô rằng cô có thể nói với thầy nếu cô gặp bất kỳ khó khăn nào. Giọng điệu của thầy rất chân thành, nhưng khi nhìn khuôn mặt trẻ trung của thầy, cô chỉ lắc đầu trong im lặng.
Một giáo viên trẻ thậm chí còn không có một vị trí cố định thì có thể làm gì? Nói với thầy chỉ khiến thầy mất việc mà thôi.
Sau khi cô rời đi, Nhậm Nguyên nhìn theo bóng lưng của cô và lo lắng. Anh cố gắng liên lạc lại với Giang Minh Tranh, nhưng điện thoại vẫn luôn báo bận.
Anh thở dài. Các giáo viên khác trong phòng đều thấy thương anh, không khỏi khuyên nhủ: "Thầy Nhậm, tôi đã bảo anh đừng xen vào chuyện của Giang Minh Tranh rồi. Anh không thể hay bất kì ai quản được chuyện của học sinh này. Nếu cậu ta không muốn đến thì kệ đi. Cứ coi như không thấy đi. Không ai gây phiền phức cho anh đâu."
"Tại sao lại không quản lý được?" Nhậm Nguyên bị một vấn đề thường gặp ở những người trẻ tuổi. Bướng bỉnh và thích đi đến tận cùng của mọi thứ. Nhưng không ai trả lời anh. Và giáo viên đã khuyên anh trước đó cúi đầu uống một ngụm nước nóng, giả vờ không nghe thấy. Vì vậy, Nhậm Nguyên lại thở dài và tiếp tục gọi điện cho Tề Hiểu Đông. Anh không tin rằng mình không quản lý được vài học sinh.
Nhưng sau khi gọi nhiều lần, máy vẫn báo bận. Anh gãi đầu dữ dội, và tinh thần của anh đã mất một nửa. Anh vừa mới đến ngôi trường này,vốn đã nói dạy lớp 10, nhưng không biết vì sao tạm thời bị gọi tới làm chủ nhiệm lớp học lại.
Anh không hề có kinh nghiệm và không có thời gian để chuẩn bị. Và sau đó thì anh liên tục vướng vào một số chuyện vặt vãnh. Các học sinh bây giờ không như trước,họ rất khó quản lí vì đã sắp thành niên.
Lại nói Giản Linh giống như học sinh đang bị bạo lực học đường, và cô không tín nhiệm anh, không chịu cùng anh nói thật, Giang Minh Tranh cùng Tề Hiểu Đông càng không cần phải nói, chào hỏi cũng không thèm, đã vậy còn trực tiếp nghỉ luôn không đến lớp, thậm chí đồng nghiệp của anh cũng khó hiểu luôn, luôn luôn khuyên anh đừng quản, nói Giang Minh Tranh là con trai thành viên hội đồng quản trị trong trường, nhưng chẳng lẽ có tiền liền có thể tự do trốn học sao!
Nhậm Nguyên lo lắng đến nỗi không cơm cũng ăn không vô. Anh cảm thấy mình đã già đi mười tuổi chỉ trong một tuần.
Các giáo viên khác nhìn anh một lúc, lắc đầu và ngừng cố gắng khuyên anh. Những người trẻ tuổi chính là như vậy. Họ sẽ ổn sau vài năm bị xã hội rèn luyện.
Khi cô trở lại lớp học, sách giáo khoa tiếng Trung của cô đã ướt đẫm trong một vũng nước thải và một hàng đinh ghim được ghim gọn gàng trên ghế của cô. Những người ở hàng ghế sau trao đổi ánh mắt cười, mong đợi cô sẽ ngã gục.
Nhưng cô chỉ đứng đó, thấm từng vết nước trên các trang sách bằng khăn giấy, động tác của cô tỉ mỉ như thể cô đang sửa chữa một món đồ cổ.
Cảnh này được đóng băng thành một bức ảnh và gửi đến điện thoại di động của Giang Minh Tranh.
Hộp thoại chứa đầy những bức ảnh tương tự - vở bị ném vào thùng rác, bảng đen đầy những từ ngữ tục tĩu. Trong mỗi bức ảnh, cô đều bình tĩnh đến kinh ngạc, như thể những sự sỉ nhục này không liên quan gì đến cô.
Đôi khi họ còn tự hỏi một cô gái vừa mới trưởng thành như cô sao lại có nội tâm mạnh mẽ như vậy.
Có thể tưởng tượng theo cách như thế này, Bạn ném một hòn đá xuống một chỗ có nước nông và nghĩ rằng nó sẽ văng khắp nơi, nhưng nó giống như ném xuống biển, sau khi ném thì nó im lặng đến kì cục.
Giang Minh Tranh nhìn chằm chằm vào màn hình, đầu ngón tay vô thức vuốt ve mép ảnh. Sau một lúc lâu, anh đột nhiên đẩy cô gái đang dựa vào mình ra, đứng dậy và đi qua đám đông, và gọi điện thoại, "Đưa điện thoại cho Giản Linh."
Người nhận được cuộc gọi lập tức khom lưng, đi từ hàng ghế sau đến bên cạnh Giản Linh, đưa điện thoại vào tay cô.
Cô có chút mơ hồ.
Cậu ta chỉ vào tai mình nói: "Anh Tranh đang tìm cô."
Giản Linh cảnh giác liếc nhìn camera giám sát ở góc lớp rồi đưa điện thoại lên tai. Cô không nói gì, nhưng tiếng thở đều đều và kiềm chế của cô vẫn rõ ràng trong micro.
"Bây giờ đến hội sở ngay." Anh ra lệnh.
Cô nhíu mày, hạ giọng xuống rất thấp: "Bây giờ tôi đang học tự học buổi sáng."
"Liên quan gì đến tôi?" Anh cười khẩy rồi cúp máy nhanh chóng.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đột nhiên chuyển sang màu đen và cười giận dữ - anh ta nghĩ mình là ai?
Tác giả: Có ai không? Có ai không? Câu chuyện này khó viết qúa
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro