Chương 21:Hôn cô,anh sẽ vui vẻ

Edit:Ninh Hinh

Một cô gái mặt tròn lập tức tiến đến, trên mặt nở nụ cười ấm áp: "Chị ơi, chị đến gặp ông chủ Tranh sao?"

Giản Linh bình tĩnh nhìn cô. Cô gái trông ngọt ngào đáng yêu, nhưng cố tình ăn mặc quá trưởng thành - chiếc váy bó sát chỉ che được hông, cô đi giày cao gót khảm đá quý, và móng tay của cô được sơn màu đỏ tươi đặc biệt chói lóa dưới ánh đèn. Mặc dù cô trang điểm đậm, nhưng giữa lông mày và mắt vẫn có chút trẻ con, trông không quá mười lăm mười sáu tuổi.

"Chị ơi, cứ gọi em là Dung Dung đi~" Cô gái nói bằng giọng Đài Loan ngọt ngào, và nắm lấy cánh tay cô một cách thân mật, "Chị là bạn gái mới của ông chủ Tranh sao?"

Không đợi Giản Linh trả lời, cô gái đó lại tự mình nói: "Em là bạn gái của Đông Đông, sau này chúng ta có thể chơi cùng nhau."

Đông Đông?

Tề Hiểu Đông?

Gương mặt của cô lập tức trở nên lạnh lẽo. Cô thu tay về, lạnh giọng nói: "Tôi không phải." "

Rõ ràng là Dung Dung bị thái độ cô làm cho giật mình, nhưng rất nhanh cô ấy lại nở nụ cười, tiến lại gần: "Chị, chị biết đường không? Ông chủ Tranh bảo em đến đón chị."

Cô ấy dẫn cô đến phòng riêng ở tầng ba. Vừa rẽ qua hành lang, cô thấy Giang Minh Tranh lười biếng dựa vào cửa phòng riêng, trên mặt hiện rõ vẻ không kiên nhẫn: "Cô bò đến đây à?"

Cô lười để ý đến tính khí vô lý của anh, cô bình tĩnh tiến lên một bước, lặng lẽ quay máy ghi âm về phía Giang Minh Tranh: "Anh muốn gì ở tôi?"

Anh nhếch mép cười khẩy: "Xem ra có một số người sống quá thoải mái, quên mất điều gì đó." Anh cúi xuống tiến lại gần, hơi thở nóng hổi gần như phả vào mặt cô: "Em còn nhớ đã hứa gì với tôi không?"

Khoảng cách giữa hai người rất gần khiến cô nhíu mày. Cô định phản bác rằng là anh đã không đến trường một tuần, thì làm sao cô có thể dỗ anh, nhưng trước khi cô kịp nói hết câu, cánh cửa hộp cô đột nhiên bị đẩy ra.

"Là mày, con đĩ nhỏ!" Tôn Gia Kỳ hét lên và lao tới với khuôn mặt vặn vẹo, móng tay sắc nhọn của cô ta đâm thẳng vào mặt cô.

Cô theo bản năng lùi lại và giơ tay lên chặn lại, Giang Minh Tranh cũng nhanh chóng nghiêng người chắn ở trước mặt cô.

Ba vết cào ngay lập tức xuất hiện trên cánh tay anh.

Đồng tử của cô đột nhiên co lại, cô kinh ngạc nhìn anh, trong lòng có chút sợ hãi. Nếu bị cô ta cào trên mặt, khuôn mặt của cô chắc chắn sẽ bị hủy hoại.

"Em xin lỗi, em xin lỗi!" Tôn Gia Kỳ hoảng hốt nắm chặt cánh tay Giang Minh Tranh, giọng nói run rẩy: "Em không cố ý, đau không? Để em thổi cho anh..."

Anh mất kiên nhẫn đẩy cô ta ra: "Tôi bảo cô cút đi mà, cô không nghe thấy sao?"

" Em không đi!" Tôn Gia Kỳ khóc rống lên: "Anh chia tay với em thì em sẽ chết cho anh xem! Em thực sự rất yêu anh!"

Giản Linh ghê tởm nhìn trò hề này, lặng lẽ lùi về sau hai bước để tránh khỏi vùng chiến sự.

"Chị ơi, đây là bạn gái cũ của ông chủ Tranh~" Dung Dung đi tới giải thích, trong mắt đầy vẻ đàm tiếu, "Cô ta đã quấn lấy ông chủ ba tháng rồi, thực sự rất khó coi~"

Cô ta bĩu môi, giọng điệu khinh thường.

Cô nhạy bén bắt gặp sự mỉa mai thoáng qua trong mắt cô ấy, không khỏi nhìn cô gái có vẻ ngây thơ này.

Thấy anh tỏ ra hờ hững, Tôn Gia Kỳ chuyển sự chú ý sang cô: "Là con đĩ này!"

Những ngón tay run rẩy của cô ta gần như sắp chọc vào mắt cô, "Đồ vô liêm sỉ! Cô sẽ chết không được tử tế!"

Những lời lăng mạ vô cớ của cô ta khiến cô tức giận. Cô lạnh lùng nhìn anh: "Anh gọi tôi đến đây chỉ để nghe những kẻ điên chửi bới như thế sao? Điều này sẽ khiến anh vui chứ?"

"Tất nhiên là tôi gọi em đến đây để giải quyết vấn đề." Anh khó chịu vì tiếng ồn.

Tôn Gia Kỳ vẫn đang chửi bới, phun ra đủ thứ lời lẽ khó nghe mà không thèm thở. Nếu không phải Dung Dung ngăn cản, cô ta gần như đã nhảy lên người cô và đánh cô. Đầu cô ong ong. Cô không muốn dính líu vào rắc rối này. Không suy nghĩ, cô lập tức từ chối, "Tôi không thể giải quyết được."

Anh khiến cô gái kia phát điên bằng cách bỏ rơi cô ta và bây giờ cô ta gáng xuống cho cô tội danh trên trời không thể hiểu được.

Không,chuyện này nhất định phải không liên quan gì đến cô .

"Tôi muốn quay về." Cô không muốn lãng phí thời gian ở đây, vì vậy cô quay người rời đi. Nhưng ngay giây tiếp theo, cánh tay cô đột nhiên bị kéo mạnh, cô hét lên và ngã vào vòng tay của Giang Minh Tranh.

Không hề báo trước, anh ấn vào gáy cô và hôn cô một cách mạnh mẽ. Não của cô nổ tung và mắt cô đột nhiên mở to. Hơi thở của anh ở trong miệng cô. Anh tấn công mà không có bất kỳ cảm xúc nào.

Cô phản kháng dữ dội, trong mắt cô rực lửa. Cô đẩy anh ra, nhưng anh không hề di chuyển. Anh thậm chí còn nghĩ rằng điều đó là không đủ, anh muốn ấn cô ở trên giường.

Cô buộc phải ngẩng đầu lên và chịu đựng nụ hôn sâu hơn của anh. Tôn Gia Kỳ đứng đó, nhìn hai người gần gũi với nhau, và đột nhiên bật khóc. Dung Dung thông minh ngay lập tức bước lên trước và kéo người đang ngã gục ra khỏi hiện trường.

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hát mơ hồ từ các căn phòng ở phía xa. Anh gần như có thể nghe rõ tiếng tim đập dữ dội của cô - cô đang run rẩy vì tức giận.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt giận dữ của cô và ngay lập tức nhìn thấu ý định của cô.

Anh hơi dịch ra xa và nhẹ nhàng đe dọa, "Nếu em dám cắn tôi, tôi sẽ gọi họ ra và cho họ nếm thử mùi vị của em."

Cô nghiến răng căm hận, và cô chửi thề, "Anh thật vô liêm sỉ!"

"Đúng vậy, tôi vô liêm sỉ." Anh thờ ơ thừa nhận.

Ban đầu anh chỉ muốn sử dụng cô để khiến Tôn Gia Kỳ từ bỏ. Vì anh lười ứng phó trạng thái cô ta, nhưng bây giờ khi nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ và mềm mại của Giản Linh, không hiểu sao anh lại có một cảm giác kỳ lạ.

Vừa rồi cô đã hỏi anh ta cái gì?

Tại sao anh lại cảm thấy hạnh phúc?

Anh nhìn chằm chằm vào cô, với ham muốn dâng trào trong mắt anh, nghĩ rằng đúng vậy, điều này nó khiến anh hạnh phúc.

Anh vuốt tóc cô, không để ý đến sự phản kháng và hận thù của cô, tiện tay đẩy ra một gian ghế lô trống, đem người đẩy vào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro