Chương 22:Tôi không muốn
Edit:Ninh Hinh
Giản Linh bất ngờ bị đẩy, lảo đảo vài bước. Trước khi cô kịp đứng vững, cô đã nghe thấy tiếng khóa cửa lách cách. Cô theo bản năng bảo vệ cặp sách trước ngực, tay kia nắm chặt con dao gấp trong túi, cảnh giác lùi lại: "Giang Minh Tranh, anh muốn làm gì?"
Đèn đột nhiên sáng lên, anh nhàn nhã nhếch khóe miệng: "Thật khó đoán tôi muốn làm gì?"
"Ồ, đúng rồi, em là học sinh ngoan." Anh cố ý kéo dài giọng điệu, bước lại gần, nói một cách phù phiếm: "Chưa từng yêu? Nụ hôn đầu?"
Lưng cô ép vào mép ghế sofa, cô ngã xuống không còn đường lui. Trước khi cô kịp đứng dậy, anh đã cúi xuống.
Anh chống hai tay bên cạnh cô, thân hình cao lớn của anh kẹp chặt cô trên ghế sofa. Ánh mắt rực lửa của anh mơ hồ lưu lại trên môi cô. Đôi mắt anh đen và sâu, và đó là ánh mắt mà một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.
Cô giật mình và vô thức rụt tay và chân lại, không muốn chạm vào anh. Cô hoảng loạn bên trong, nhưng cô không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt anh, vì vậy cô chỉ có thể giả vờ bình tĩnh và nhìn thẳng vào anh, nhắc nhở anh bằng giọng nói trầm nhẹ, "Giang Minh tranh, chúng ta là kẻ thù."
Anh nhướn mày không tán thành và nói đùa, "Vậy thì? Luật nào quy định rằng kẻ thù không thể lên giường với nhau?"
"Anh không thấy ghê tởm sao?" Cô cau mày, rõ ràng họ là hai người ghét nhau.
"Không." Anh nắm cằm cô và nhìn cô trái phải, "Không ai nói cho em biết sao? Em rất đẹp."
Anh lại nhìn chằm chằm vào cơ thể cô một cách trắng trợn, và bình luận một cách thích thú, "Có chút gầy, nhưng những chỗ nên có vẫn có."
"Hơn nữa em vẫn còn là một cô gái còn trinh." Anh lại nhìn vào mắt cô và cười khẽ, "Bất kể em nghĩ thế nào, tôi đều sẽ ở đúng nơi, em không nghĩ vậy sao?"
Cô tức giận siết chặt nắm đấm. Cô ghét thái độ coi thường cô của anh. Anh không coi cô là đối thủ hay kẻ thù. Anh luôn coi cô là một con sâu không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh , một đối tượng để anh giải trí.
Anh có thể trêu chọc cô nếu anh muốn, hoặc bóp chết cô nếu anh muốn. Anh không quan tâm đến cảm xúc của cô, mong muốn của cô hoặc tôn nghiêm của cô.Cô mím chặt môi, nhịp tim của cô trở nên ngày càng dữ dội. Sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai người khiến cô không thể phản kháng. Cô chỉ có một cơ hội nhỏ nhoi.
Cô loay hoay mở con dao gấp trong túi của mình trong khi bình tĩnh đối phó với anh, "Giang Minh Tranh, chúng ta đã thỏa thuận. Nếu tôi làm cho anh vui vẻ, anh sẽ buông tha cho tôi."
"Làm tốt là làm cho tôi vui." Giọng nói của anh khàn khàn, và ý định của anh rất rõ ràng. Anh cong môi nửa thật nửa giả, "Có lẽ khi nào tôi cảm thấy vui đủ rồi, tôi sẽ xóa hết ảnh cho em."
Giản Linh cố nén cảm giác khó chịu, một tay đặt lên ngực, "Tôi không muốn."
Anh kỳ lạ nhìn cô, giọng điệu kinh ngạc: "Không muốn?"
"Đúng vậy, tôi không muốn." Cô che giấu sự chán ghét, lạnh lùng nói, "Nếu ý của anh khi nói để tôi làm cho anh vui vẻ là cùng tôi lên giường, vậy thì tôi không muốn. Anh muốn làm gì với ảnh cũng được, công khai hay không tùy anh."
Chọn cùng anh lên giường,không tốt hơn là ảnh được công khai sao?
Cô không biết điều nào quan trọng hơn sao?
Cô điên rồi mới đưa ra lựa chọn như vậy.
"Không." Anh cười lạnh nhìn cô, "Ý của tôi là, cho dù em có nguyện ý lên giường với tôi hay không hay là dán ảnh công khai em thì điều đó chẳng quan trọng lắm đâu? Ngay từ đầu em đã không có tư cách gì để mặc cả với tôi rồi?"
Anh đột nhiên lạnh lùng, nhéo mạnh cằm cô, "Có phải là vì tôi đã nói nhiều lời vô nghĩa với em nên em mới nhầm lẫn?"
Cô cảm thấy đau, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, cố chấp không để lộ ra một tia yếu đuối nào.
Giang Minh Tranh rất ghét đôi mắt lạnh lẽo của cô. Anh nhìn chằm chằm vào cô, ép cô phải ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh, không chút lưu tình cọ xát vào cô. Hơi thở của cô bị áp đảo, giống như bão táp, khiến cô không thể chống cự.
Hơi thở của cô trở nên gấp gáp. Cô đẩy và đánh anh một cách khó chịu. Cơ thể của anh nhanh chóng phản ứng với sự kích thích này. Anh không còn thỏa mãn với chút ngọt ngào này nữa và nhấc váy của cô lên.
Nhưng đột nhiên, anh lại dừng lại –
Giản Linh cuối cùng cũng có thể lấy lại hơi thở. Cô thở hổn hển, như thể cô sẽ ngất xỉu vì thiếu oxy vào giây tiếp theo, nhưng đồng thời, tay cô đang nắm chặt cán dao, chống vào động mạch chủ của Giang Minh Tranh.
Đó là một con dao gốm sắc bén.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro