Chương 25:Anh kéo cô lên tầng 5

Edit:Ninh Hinh

Giản Linh dừng lại, đầu tiên là sửng sốt, như thể cô bị lời nói của Giang Minh Tranh làm cho sửng sốt, sau đó cơn tức giận của cô dâng lên từng chút một.

Anh đang nói cái gì vậy?

Anh đang nói vớ vẩn gì thế!

Anh vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mặt cô. Nhìn thấy khuôn mặt cô dần trở nên tái nhợt và khó coi, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Anh biết rằng cô nhất định có một âm mưu khác, nhưng anh không muốn để cô làm theo ý mình.

Không phải cô không muốn liên quan đến anh bất kì cái gì ư? Vậy thì anh phải trói cô lại.

"Cái gì?" Không chỉ cô không thể tin được, mà Nhậm Nguyên cũng sửng sốt.

"Thưa thầy, chúng em đang yêu nhau." Lúc này, anh kiên nhẫn đến kinh ngạc, nói từng chữ từng chữ một, nhìn cô và lặp lại rõ ràng, "Cô ấy trốn học vì nhớ em."

" Thật vậy sao? Giản Linh." Nhậm Nguyên nửa ngày mới bình tĩnh lại và hỏi cô để xác nhận.

...​ Nếu người khác biết cô trốn học để tìm bạn trai, cô sẽ không thể ngẩng cao đầu trong trường. Anh ta nhìn thấy tờ giấy mà cô đã ghi vào sách giáo khoa mà không báo động cho bất kỳ ai trong trường. Anh ta hy vọng rằng ngay cả khi hai người thực sự xảy ra chuyện không thể cứu vãn, thì cũng chỉ có mình anh ta biết, để anh ta có thể cứu cô.

Nhưng rõ ràng là cô không nói sự thật với anh ta. Trên cổ áo của cô cũng có những vết máu tương tự Giang Minh Tranh.

Trong hoàn cảnh nào mà máu trên cổ của cậu ta lại nhỏ vào cổ áo của cô? Ai đã gây ra vết thương bằng dao rõ ràng đó? Đây không phải là điều có thể biện minh bằng một câu chuyện tình yêu. Hai người này đang đùa anh ta và xem anh ta như một kẻ ngốc!

"Tôi đã nói với các bạn cùng lớp rằng em có chuyện gấp ở nhà. Đừng để nó lọt ra ngoài." Anh ta nói với vẻ mặt lạnh lùng.

Giản Linh đi theo anh ta một cách chặt chẽ. Nghe những gì anh ta nói, cô ngạc nhiên nhìn anh ta. Một lúc sau, cô nói "ừm" bằng giọng nhỏ, "Cảm ơn thầy."

" Cảm ơn tôi có tác dụng gì? Tôi muốn sự thật!" Nhậm Nguyên vốn định mắng cô thêm vài câu nữa, nhưng khi anh quay lại và thấy cô trông có vẻ uể oải, anh ta lại có chút không đành lòng.

"Không, thưa thầy, chúng em chỉ là đang yêu nhau thôi." Cô nản lòng.

Nhậm Nguyên cảm thấy hơi đau tim, phải uống hai viên thuốc trợ tim tác dụng nhanh mới có thể bình phục. Anh ta lại đổi giọng, "Tôi biết em không phải loại người không biết phân biệt thứ tự ưu tiên, cũng sẽ không đùa giỡn chuyện học lại một lớp. Em sẽ yêu đương vào thời điểm quan trọng như vậy sao? Thầy không tin đâu."

"Thầy , chuyện này không quan trọng." Cô đột nhiên không suy nghĩ mà nói.

Nhậm Nguyên nhíu mày, "Có chuyện gì quan trọng hơn sao?"

Cô lắc đầu, chỉ im lặng nhìn đi chỗ khác, không nói gì nữa.

Nhậm Nguyên gần như khuyên nhủ cô suốt dọc đường, khi gần đến trường, cô vẫn chọn cách im lặng.

Cuối cùng, anh ta thở dài chán nản.

"Trước khi thi khai giảng, em ở nhà tự học đi. "Nhậm Nguyên chán nản nói," Có người tốt bụng muốn giúp đỡ sinh viên nghèo, tôi biết em gặp khó khăn, cho nên tôi đã đăng ký tên em."

"Dạo này đừng nghĩ ngợi nhiều, tập trung học hành, cố gắng đạt điểm cao trong kỳ thi."

"Cảm ơn thầy." Cô chân thành cảm kích. Tốt nhất là cô không nên đến trường. Những rắc rối không hồi kết đó vẫn ảnh hưởng đến tình hình học tập của cô ở một mức độ nào đó.

Nhậm Nguyên dường như bị chuyện của họ làm ảnh hưởng nặng nề. Anh ta không nói gì, vỗ vai cô rồi rời đi.

Cô nhìn anh ta vào cổng trường, giả vờ liếc nhìn con đường bên kia một cách thản nhiên. Khi cô nhìn sang, một bóng người nhanh chóng ẩn núp trong cửa hàng văn phòng phẩm bên cạnh cô.

Cô cười khẩy và không để ý đến anh ta. Người đàn ông này đã theo dõi cô từ hội sở. Cô không nghĩ ra được ai khác ngoài Giang Minh Tranh phái người đi theo cô, nhưng cô không quan tâm. Dù sao thì tình hình cũng không thể tệ hơn tình hình hiện tại.

**

Giản Linh đã không đến trường trong vài ngày, và tin đồn nhanh chóng lan truyền khắp lớp. Có người nói rằng cô đã bỏ học, và có người nói rằng cô đã bỏ trốn với ai đó. Đủ loại suy đoán khó chịu liên tiếp xuất hiện. Nhưng Giang Minh Tranh thì khác,anh đã được khen ngợi vì đã đến trong vài ngày liên tiếp. Ngay cả giáo viên trong văn phòng cũng không khỏi thở dài rằng tính cách của anh ta đã thay đổi, đó là một dấu hiệu tốt.

Bản thân Giang Minh Tranh cũng không biết tại sao anh lại đến ngôi trường này. Anh chỉ đột nhiên cảm thấy rằng câu lạc bộ, phòng bi-a... những nơi vui chơi trước đây không thú vị, và chúng thậm chí còn tệ hơn cả việc đến trường. Vì vậy, anh đã đến, đi học và về nhà đúng giờ, và không bao giờ nghỉ học.

Nhưng mặc dù anh đã đến, sắc mặt anh vẫn âm trầm như đang đi viếng mộ.

Tề Hiểu Đông đang chăm chỉ làm thuốc giải rượu cho anh, dồn hết tâm trí vào việc tìm hiểu tâm tình của anh dạo gần đây. Cuối cùng, sau khi thử mọi cách có thể, anh ta đưa cho anh một địa chỉ.

"Đây là cái gì?" Anh lười biếng nhìn, cảm thấy không hứng thú.

Tề Hiểu Đông cười, vẻ mặt tự tin nói rằng anh ta sẽ làm anh hài lòng: "Địa chỉ thuê nhà của Giản Linh."

Sắc mặt anh lập tức trở nên khó coi hơn.

"Anh, em còn có một tin tức." Tề Hiểu Đông cười nói: "Có người giàu đến trường chúng ta hỗ trợ tài chính, thầy chủ nhiệm đã báo cáo tên cô ta. Không phải chúng ta đã kiểm tra qua rồi sao, điều kiện gia đình của cô ta nghèo rớt mồng tơi, chẳng phải là rất cần tiền sao? Ngày mai có buổi thi ở trường. Sáng mai chúng ta đến nhà trọ của cô ta khóa cửa lại không cho cô ta đi! Nếu thi không tốt, cô ta sẽ không được hỗ trợ tài chính. Có phải rất vui không!"

Tề Hiểu Đông vừa nói vừa cười, như thể anh ta đã thay anh làm cô sụp đổ hoàn toàn.

Sau khi cười xong, anh ta mới nhận ra người nên cùng anh ta vui vẻ đã im lặng rất lâu và không bày tỏ ý kiến gì.

Nụ cười của anh ta từ từ tắt hẳn, anh ta tỏ vẻ khó hiểu: "Anh, em lại đưa ra ý kiến ​​tồi rồi phải không?"

" Không nên như vậy, chẳng phải là quá tàn nhẫn rồi sao?" Vẻ mặt anh vô hồn, khó mà biết được anh có vui không. Anh cầm tờ giấy trong tay, như thể đang chìm trong suy nghĩ.

"Anh, anh, anh! Anh đang nghĩ gì vậy?" Tề Hiểu Đông liên tục gọi anh mấy lần, "Không đủ vui sao? Vậy anh có muốn làm không?"

Tề Hiểu Đông không hiểu. Anh lắc đầu là không vui hay là không muốn làm?

Nhưng anh không nói gì cả. Anh chỉ vô thức chạm vào vết thương trên cổ được băng bó bằng gạc. Không biết có phải vì vết thương đóng vảy không, mà anh luôn cảm thấy vết thương khá ngứa. Nếu anh gãi, nó sẽ chảy máu. Nếu anh không gãi, anh sẽ cảm thấy ngứa. Dù sao thì anh cũng không vui.

Ngày hôm sau, khi anh nhìn thấy cô ở trường, nỗi bất an khó hiểu này đã lên đến đỉnh điểm.

Giản Linh không ngờ rằng Giang Minh Tranh sẽ đến trường để thi. Cô không nhìn thấy anh trong giờ tự học buổi sáng. Cô nghĩ rằng anh không có ở đó. Nhưng cô không ngờ rằng kỳ thi sắp bắt đầu. Cô vào nhà vệ sinh và tình cờ gặp một người từ trên lầu đi xuống. Người của Tề Hiểu Đông có mùi thuốc lá. Anh ta chắc vừa mới hút thuốc xong.

Cô vô thức lùi lại hai bước. Cô đã hình thành phản xạ có điều kiện - từ khoảnh khắc nhìn thấy Giang Minh Tranh, toàn thân cô căng thẳng, giống như một con báo đang cảnh giác.

Mấy ngày nay cô vẫn luôn ở nhà chờ, chờ anh đến nhà cô trả thù, nhưng không ngờ anh lại không đến. Sự bình tĩnh bất thường này khiến cô càng thêm bất an.

Cô không ngu ngốc cho rằng anh là người tốt bụng. Cô chỉ suy đoán rằng đây là sự bình lặng trước cơn bão. Dù sao thì cô cũng không làm điều anh muốn và làm tổn thương anh. Với tính cách báo thù của anh, cô chắc chắn sẽ không thể làm điều cô muốn.

Sự trả thù của anh chỉ như thủy triều, thủy triều rút càng yên tĩnh, thủy triều lên càng dữ dội.

"Anh muốn gì?" Có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, Giản Linh bình tĩnh đến kinh ngạc.

Anh tiến hai bước thì cô lùi lại hai bước, sắc mặt anh u ám. Sau một hồi giằng co, các học sinh đều rời khỏi nơi này, khu vực xung quanh cũng gần như được dọn sạch - "Vào phòng thi trước đi." Anh nói với Tề Hiểu Đông.

Sau đó, anh kéo cô lên tầng năm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro