Chương 26: Tôi dùng mạng nói chuyện với anh

Edit:Ninh Hinh

Sau khi lên lầu, Giang Minh Tranh đẩy cô vào một phòng học trống. Phía sau phòng học có một phòng tiện ích, đã lâu không có người sử dụng. Phòng trống, chỉ có một chiếc bàn tương đối sạch sẽ. Không có cửa sổ, nhưng kỳ lạ là không có mùi bụi. Anh bế cô đến bàn, đặt cô ngồi dựa vào tường, sau đó dùng sức tách hai chân cô ra.

Cô kêu lên, trừng mắt nhìn anh: "Giang Minh Tranhh, anh... ừm——"

Còn chưa kịp nói hết, môi cô đã bị anh dùng sức ấn xuống. Cô giãy dụa dữ dội, lòng bàn tay ấn vào ngực anh, nhưng thứ cô chạm vào lại là cơ bắp cứng như đá, vì vậy cô dùng móng tay cào vào cổ anh thay vì đẩy, để lại một vết đỏ.

Có ưu thế về sức mạnh anh phát huy đến cực điểm, nhưng móng tay của cô lại là vũ khí lợi hại nhất của cô. Mỗi lần cô có cơ hội thở, cô lại khắc những vết sẹo mới lên da anh.

Họ dường như không hôn nhau, mà là hai cơ thể đang chiến đấu đến chết.

Anh cảm thấy đau đớn và mất kiên nhẫn. Anh giải phóng một tay để nắm lấy cổ tay không an phận của cô và nâng nó lên trên đầu cô, ghim chặt vào tường.

Còn một tay còn lại, anh luồn vào dưới váy của cô, kéo lớp vải mỏng ra và bóp mạnh. Toàn bộ cơ thể của cô cứng đờ và cô gần như hét lên, nhưng âm thanh bị chặn lại trong cổ họng và biến thành một loạt tiếng rên rỉ nho nhỏ và khó chịu.

Âm thanh đó nghe giống như một bài hát kích thích tình dục.

Đôi mắt của anh dần tràn ngập nhiều ham muốn hơn. Cô kinh hoàng khi thấy màu mắt của anh thay đổi, giống như ngày hôm đó trong hộp. Cô vùng vẫy mạnh hơn và vô tình chạm vào thứ gì đó giữa hai chân mình. Đột nhiên, đầu cô đập mạnh và cơ thể cô căng cứng không kiểm soát được. Đây là trường học, trong lớp học! Tầng dưới là phòng thi yên tĩnh và nghiêm trang, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng bước chân chạy của học sinh. Giang Minh Tranh sao lại dám đến nơi như vậy và làm như thế với cô!

Cô không chịu khuất phục. Tay cô dần mất sức, vì vậy cô dùng răng. Họ va vào nhau và cắn nhau, và môi của cả hai đều bị rách. Miệng họ đầy máu.

Giang Minh Tranh mở mắt ra và thấy sự căm ghét bùng cháy trong mắt cô, như thể cô muốn ăn sống anh.

Anh di chuyển ra xa một chút, gần như nhìn vào mũi cô. Hơi thở hỗn loạn của cô giữ một sự nhất quán tinh tế với tần số nhịp tim của anh. Một số người nói rằng điều thân mật nhất giữa nam và nữ giống như một bản song ca - nó đòi hỏi cùng một nhịp điệu, cùng một sức mạnh và sự phối hợp phù hợp để chơi bản nhạc cảm động nhất.

Anh không hiểu sao mình lại cảm thấy vui vẻ. Sự chán nản của vài ngày qua đã bị cuốn trôi trong sự ràng buộc dữ dội. Cổ tay cô bị anh siết mạnh, các khớp xương lại đỏ rực vì sự vùng vẫy của cô. Những móng vuốt không ngừng nghỉ vẫn đang nghiến chặt, cố gắng cào xước mu bàn tay anh.

Anh cười ha ha buông cô ra. Giản Linh không để ý đến cơn đau ở cổ tay, cô hung hăng lau miệng, trừng mắt nhìn anh, " Anh chỉ còn lại có chút vô vô sỉ này thôi sao??"

"Tất nhiên là tôi có thể vô liêm sỉ hơn." Anh cười gian xảo, tay lướt đến eo cô, đột nhiên ép mạnh lưng cô vào người anh. Đường nét cơ thể anh cứng rắn và xấu xa, giống hệt như anh.

Giản Linh đột nhiên nghẹn thở, ngay cả cơn tức giận cũng đông cứng trên mặt cô, cô vô thức ấn chặt túi quần.

Anh chú ý đến động tác của cô, cười lạnh nói, "Cái gì? Em lại muốn cầm dao dọa tôi nữa sao?"

"Bây giờ em có gan giết tôi sao?" Anh nhìn cô đầy hứng thú, cố ý lùi lại, cho Giản Linh đủ không gian và thời gian để cầm dao, như thể anh biết rằng cô sẽ không dám làm vậy.

Tận dụng cơ hội này, cô nhanh chóng rút dao ra, nhưng không chỉ vào anh, mà là đặt lên cổ cô, "Giang Minh Tranh, chúng ta nói chuyện."

Anh sửng sốt một chút, rất nhanh cười lạnh một tiếng, "Em sợ đến ngốc rồi ư? Dùng mạng của em uy hiếp tôi?"

"Đúng vậy, là tôi dùng mạng của tôi để nói chuyện với anh." Giọng điệu của cô đầy kiên quyết, cũng không có vẻ gì là nói dối. Cô dùng chút sức lực, một đường máu rất nhanh đã xuất hiện trên cổ cô .

Khuôn mặt của anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Tác giả có lời muốn nói: Mỗi ngày ba chương tốt chứ? Văn chương của tôi có tốt không? Có ai thích đọc không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro