Chương 27:Ra sức chút,Giản Linh
Edit:Ninh Hinh
"Tôi thừa nhận những gì anh nói là đúng. Tôi không có chứng cứ và không thể làm gì anh." Giản Linh bình tĩnh nói, "Một mình tôi không thể lay chuyển anh, một cây đại thụ với cành lá xum xuê. Chỉ cần tôi vẫn còn ở Tử Phong, tôi không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh, nhưng tôi cũng không muốn để anh tùy ý thao túng tôi. Tôi không có con bài mặc cả nào khác, không có thủ đoạn mạnh mẽ, và chỉ cần mạng sống của tôi là đủ."
"Tôi hy vọng chúng ta mỗi người có thể lùi lại một bước."
Giang Minh Tranh hơi nhếch khóe miệng lên và cười khẩy, "Ngay cả giết tôi em cũng không dám, em dám tự tử sao?"
Cô cũng cười, "Anh không hiểu đâu, con bài mặc cả của tôi không phải là tôi có dám làm điều đó vào lúc này hay không, mà là tôi có năng lực làm điều đó hay không. Giang Minh Tranh, anh có biết răn đe hạt nhân không?"
Logic cốt lõi của răn đe hạt nhân là "ngăn chặn chiến tranh bằng cách đe dọa hủy diệt" chứ không phải là sử dụng vũ khí hạt nhân thực sự. Nói cách khác, cô không thực sự muốn chết, nhưng cô đang sử dụng khả năng "nếu bạn không nhượng bộ, cô ấy sẽ chọn tự hủy diệt" để đe dọa anh phải thỏa hiệp. Điều cô muốn là "cân bằng khủng bố" giống như răn đe hạt nhân.
"Anh có thể nhìn thấu trái tim tôi không?" Vẻ mặt của Giản Linh dần trở nên lạnh lẽo. "Một ngày nào đó tôi sẽ có can đảm đâm vào tim anh. Cũng sẽ có lúc tôi muốn đổi mạng mình lấy mạng anh. Không được cũng không sao, ít nhất tôi có thể gây cho anh vô số phiền toái."
"Anh có thể ép buộc tôi, muốn tra tấn tôi thế nào cũng được. Tôi không thể quyết định cách làm của anh, nhưng tôi có thể quyết định mạng sống của mình. Tệ nhất thì chết thôi. Còn tùy anh có chịu được kết quả hay không. "
Nụ cười của Giang Minh Tranh hoàn toàn biến mất. Anh từ từ lùi lại, sắc mặt rất khó coi. Đương nhiên, anh không muốn giết bất kỳ ai, đặc biệt là mạng sống của Giản Linh, nhưng mạng sống của cô không nằm trong tay anh.
Giản Linh biết cô đã cược đúng. Cô ngẩng đầu lên, trên môi nở nụ cười, "Vậy bây giờ nói chuyện được rồi chứ?"
Lúc này anh muốn hút thuốc để kiềm chế cơn tức giận, anh nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Nói thế nào?"
"Thỏa thuận làm anh vui thì anh xóa ảnh còn tính không?"
" Tất nhiên rồi."
" Vậy thì tôi phải đặt ra một giới hạn an toàn với anh." Cô dần nắm chặt chút quyền chủ động trong tay, "Tôi không mong anh thả tôi ra, tôi cũng không mong anh có thể để tôi muốn làm gì thì làm. Giới hạn của tôi là không vi phạm pháp luật, không làm điều ác, không ngủ với bất kỳ ai, được chứ?"
Anh không nói gì, anh dựa vào tường và nhìn cô chằm chằm. Giản Linh phủ một lớp mồ hôi mỏng, mái tóc rối bù bết vào đôi má ửng hồng, và cô trông đẹp đến nghẹt thở trong sự chật vật của mình.
Anh đã từng thích những cô gái trắng trẻo và mềm mại như đồ sứ, giống như những chiếc bánh bao hấp vừa ra khỏi lò, mềm mại và dễ bắt nạt, và bất cứ ai cũng có thể nhào nặn. Nhưng vào lúc này, màu hồng phấn dưới làn da màu lúa mì của Giản Linh và đôi mắt hoang dã và không kiềm chế của cô khiến anh không thể rời mắt. Cách cô nhìn anh giống như một đám cháy rừng trong vùng hoang dã, chỉ cần chạm vào sẽ bốc cháy, và lan rộng hàng ngàn dặm khi gió thổi, đốt cháy dữ dội thành tro tàn.
Sức sống đầy mâu thuẫn và mạnh mẽ đó khiến anh muốn hủy diệt cô, nhưng anh không thể không muốn tiến lại gần hơn, gần hơn nữa, cho đến khi cả hai cùng bị đốt thành tro. Cô ngồi trên chiếc bàn mà họ đã ôm nhau, dấu ngón tay cô trên cổ tay anh vẫn chưa biến mất.
Anh đã lùi lại một bước, nhưng thế thì đã sao. Dấu ấn anh để lại trên người cô sẽ khắc sâu vào trái tim cô, chỉ khác biệt là nhẹ hay nặng. Chuông báo thi vang lên vào lúc này. Sau 15 phút, hai người sẽ bị cấm vào phòng thi. Giang Minh Tranh đột nhiên thỏa hiệp, "Được."
Anh không phải là người nhất định phải đẩy người vào tình huống tuyệt vọng. Anh chỉ đơn giản là muốn làm mình vui vẻ. Miễn là anh có thể làm cho cuộc sống buồn tẻ trở nên thú vị hơn, thì việc cô có đưa ra các quy tắc hay không không quan trọng. Anh sẽ không bao giờ thua cuộc.
Cô ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của anh. Cô nghĩ rằng anh sẽ mặc cả với cô nhưng không. Cô vui vẻ và không thể không thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giây tiếp theo, cô lại nghe anh chậm rãi nói, "Nhưng tôi muốn xem sự chân thành của em."
Cô ngay lập tức nhảy dựng lên với vẻ cảnh giác, "Anh muốn tôi làm gì?"
"Rất đơn giản." Anh tiến về phía cô với vẻ mặt u ám. Anh kéo tay cô và đặt nó vào thắt lưng của mình và thì thầm, "Bây giờ, hãy làm cho tôi vui vẻ hơn đi."
Cô nhìn anh với vẻ kinh ngạc. Giang Minh Tranh mỉm cười. Không gian chật hẹp khiến bầu không khí càng thêm ngột ngạt. Anh mơ hồ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn môi cô, giọng nói dần khàn khàn: "Chỉ còn 15 phút nữa thôi. Em không còn nhiều thời gian nữa đâu. Dùng sức chút, Giản Linh."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro