Chương 30:Quên đi, chúng ta đi thôi

Edit:Ninh Hinh

Nhậm Nguyên gọi Giản Linh đến phòng làm việc của anh, đầu tiên là chúc mừng cô đạt giải nhất, sau đó là nói chuyện với cô về khoản hỗ trợ tài chính. Số tiền không nhiều, một nghìn một tháng, cho đến khi cô tốt nghiệp trung học, nhưng có một điều kiện, thành tích của cô phải luôn nằm trong top 50 của lớp.

Một nghìn đối với cô đã là nhiều rồi, điều kiện cũng không khó để đáp ứng. Cô hiếm khi dễ dàng mỉm cười, "Không thành vấn đề khi điều kiện chỉ nằm trong top 50 của lớp, cảm ơn thầy."

"Ừ." Nhậm Nguyên cũng rất vui khi thấy cô cười. Anh luôn cảm thấy Giản Linh là một cô gái có tâm tư nặng nề và nhiều nỗi lo. Thỉnh thoảng, khi anh nhìn thấy cô cười, có vẻ như không phải xuất phát từ trái tim. Anh uống một ngụm nước, đấu tranh xem có nên nói chuyện với cô về Giang Minh Tranh khi cô vui vẻ như vậy không.

Sau khi suy nghĩ về điều đó, anh vẫn cảm thấy rằng thà làm hỏng niềm vui còn hơn trì hoãn nó. Anh hắng giọng, nhìn xung quanh, rồi hạ giọng nói, "Giản Linh, tôi sẽ không vòng vo với em nữa.Tôi không đồng ý chuyện em và Giang Minh Tranh hẹn hò. Dù thế nào đi nữa, tôi hy vọng em có thể gác lại mối quan hệ này và nói chuyện đó sau khi thi đại học.Hơn nữa--" Nhậm Nguyên dừng lại và khéo léo nhắc nhở cô, "Hơn nữa, tôi thấy em và Giang Minh Tranh không hợp nhau. Cho dù cậu ta có tiếp tục học hay không, cho dù cậu ta có thi đại học hay không, gia đình cậu ta vẫn sẽ ủng hộ cậu ta, nhưng em thì không. Em không thể đánh cược tương lai của mình vào một mối quan hệ chỉ gây thêm rắc rối cho mình."

Nụ cười của cô tắt ngấm khi anh nhắc đến Giang Minh Tranh. Cô nhẹ gật đầu, "Em hiểu rồi, thưa thầy."

Nhậm Nguyên nhìn thấy một chút hy vọng trong thái độ của cô, "Vậy hai em có thể tạm thời chia tay được không?"

Đối diện với ánh mắt tràn đầy hy vọng của anh, cô lắc đầu thờ ơ.

"Ai da!" Nhậm Nguyên tức giận gãi đầu, "Nãy giờ tôi nói hoàn toàn vô ích rồi sao"

Anh cảm thấy mình quá tốt bụng, khiến những học sinh này không coi trọng anh. Anh cố ý nhíu mày, "Nếu các em không nghe lời tôi nói, tôi sẽ liên lạc với cha mẹ các em!"

"Thưa thầy, chuyện này không liên quan gì đến cha mẹ em." Thái độ của Giản Linh đột nhiên trở nên cứng rắn, "Nếu thầy nói chuyện này với cha mẹ em, em sẽ nghỉ học."

" Nghỉ học? " Nhậm Nguyên bối rối, không hiểu tại sao vấn đề lại nghiêm trọng đến mức cô phải xin nghỉ học.

Hai giáo viên lớp ba bên cạnh anh cũng đang nói chuyện về học sinh, tiếng nói của họ truyền đến.

"Tôi không hiểu tại sao phụ huynh ngày nay có thể gửi con đến các cơ sở đào tạo thay vì giao cho chúng ta, chẳng lẽ những người đó còn dạy tốt hơn chúng ta?"

"Quản làm gì, nếu khuyên không được thì châp nhận vậy đi, phụ huynh người ta đều đồng ý giữ nguyên tư cách học sinh, đi ra ngoài học, cô cũng bớt bận tâm cái này đi, bớt quản một người, sống lâu vài năm."

" Ha ha, cũng đúng......"

Giữ nguyên tư cách học sinh? Giản Linh trong lòng nhảy dựng, nguyên lai còn có thể giữ lại tư cách đi ra ngoài học sao? Vậy nếu có phụ huynh ký tên, có phải cô cũng có thể xin ở nhà tự học hay không?

"Không cần phải nghỉ học..." Giọng nói của Nhậm Nguyên đột nhiên vang lên, "Thầy đề nghị em, chúng ta có thể thảo luận."

Cô lấy lại tinh thần, mím môi: "Thầy ơi, em cam đoan sẽ không ảnh hưởng đến việc học của em. Nếu một ngày nào đó em không nằm trong top 10 của lớp, chúng ta có thể nói chuyện về việc chia tay?"

Nhậm Nguyên nghĩ, anh có thể nói không sao? Em sẽ bỏ học! Đây cũng là một sự thỏa hiệp. Anh thở dài và khoác tay với cô, một bộ dáng nhức đầu,"Được rồi, được rồi, đi đi, đừng quanh quẩn trước mặt tôi."

"Cảm ơn thầy." Cô cúi chào anh một cách trang trọng.

Lớp học trống rỗng. Theo thông lệ của Trường trung học Thanh Viễn, học sinh trung học phổ thông bắt đầu kỳ nghỉ của mình vào trưa thứ bảy và kéo dài đến chiều chủ nhật. Hôm nay là thứ bảy, và hầu như tất cả học sinh đều đã ra về.

Giản Linh đứng một mình ở ghế cuối cùng của tổ thứ tám, và đột nhiên cảm thấy mệt mỏi và cô đơn - đây là vị trí mà cô đã mạnh mẽ yêu cầu. Nhậm Nguyên không thể thuyết phục cô, vì vậy anh đã đặt bàn của cô ở góc này, tránh xa đám đông.

Cô từng nghĩ rằng việc học lại một năm sẽ là một cuộc đấu tranh quên mình giữa biển câu hỏi, kết bạn với một hoặc hai người bạn mới, và có một trải nghiệm khó khăn nhưng đầy ý nghĩa.

Nhưng cô lại không ngờ rằng mình sẽ bị mắc kẹt trong tình huống bắt nạt, nơi cô bị cô lập, bất lực và phải cố chịu đựng áp lực và nỗi đau dường như vô tận từ ngày này qua ngày khác.

Khi cô học ở trường trung học số 1, mọi thứ đều khác. Các bạn cùng lớp thân thiện, các giáo viên tốt bụng và cô có một vòng tròn nhỏ của riêng mình. Họ thường tụ tập lại với nhau để chia sẻ những suy nghĩ của con gái, và họ sẽ luôn chờ đợi nhau sau giờ học, và không ai bỏ rơi ai. Cũng có một chàng trai khiến trái tim cô đập thình thịch, người sẽ chủ động giúp cô di chuyển chiếc bàn nặng trong kỳ thi và cô sẽ ngầm đưa cho anh một túi đồ ăn nhẹ. Những ký ức ấm áp này giờ đã xa vời như những thứ của kiếp trước.

Bây giờ, khi cô mở mắt ra mỗi ngày, cô chỉ phải đối mặt với những ác ý vô tận. Dường như xung quanh cô chỉ có những người có động cơ thầm kín.

Tất cả đều là nhờ Giang Minh Tranh.

Cô hít mũi, chớp mắt thật mạnh, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra. Chỉ khi không có ai bên cạnh, sự yếu đuối của cô mới trỗi dậy. Nhưng từ nhỏ, cô đã biết rằng nước mắt không thể giải quyết được vấn đề gì. Kẻ xấu sẽ không thương xót bạn chỉ vì bạn khóc, chúng sẽ chỉ càng phấn khích hơn .

Cô hít một hơi thật sâu và bắt đầu đóng gói những cuốn sách cô sẽ mang về nhà để xem lại. Ngay khi cô rút ra một cuốn sách, những cuốn sách khác liền ào ào rơi lả tả đầy đất -- không, rơi ra không phải sách, mà là hơn mười tấm ảnh thô tục, và trên các khuôn mặt của những cô gái khỏa thân được chỉnh sửa vụng về để trông giống như cô.

Điều này đã xảy ra bao nhiêu lần?

Cô không thể nhớ hết được.

Cô ngồi xổm xuống một cách máy móc, run rẩy không kiểm soát được khi đầu ngón tay cô chạm vào những bức ảnh, từng bức một, hai bức... Cô đột nhiên nắm chặt những bức ảnh, chôn mặt thật sâu vào đầu gối, và khóc một lúc lâu.Ống tay áo nhanh chóng thấm ra hai vệt nước sẫm màu, nhưng trong phòng học yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng nức nở của cô cũng bị nuốt chửng.

Giang Minh Tranh đứng đối diện, thầm đếm trong lòng, con số tăng dần từng chút một, cho đến khi đạt đến sáu trăm, và Giản Linh vẫn không nhúc nhích.

Tề Hiểu Đông buồn chán đến mức bắt đầu nghiên cứu đường chỉ tay của Giang Minh Thuận. Anh ta ngẩng đầu lên và thấy Giang Minh Tranh gần như đứng như tượng. Anh ta không thể không hỏi: "Anh, chúng ta đang chờ đợi điều gì?"

" Chờ đợi điều gì?" Giang Minh Tranh cụp mắt xuống, đầu ngón tay vô thức xoa xương rắn trên cổ tay, như thể anh đã quên mất điều gì đó quan trọng. Anh vô thức tiến lên một bước, nhưng rồi dừng lại, hơi nhíu mày, cuối cùng nói bằng giọng thấp: "Quên đi, chúng ta đi thôi."

"Quên cái gì?" Tề Hiểu Đông nhìn bóng lưng anh đang sải bước đi xa, vẻ mặt khó hiểu. Anh ta quay lại nhìn Giang Minh Thuận bên cạnh, "Anh Thuận, anh ấy vừa muốn làm gì vậy?"

Giang Minh Thuận từ trước đến nay đều ít nói và hướng nội, khi đi theo Giang Minh Tranh, anh ta thường trông giống như một cái bóng im lặng. Nhưng Tề Hiểu Đông biết rằng anh ta nhạy bén hơn mình rất nhiều. Giang Minh Thuận liếc nhìn về phía Giản Linh một cái rồi lắc đầu: "Tôi cũng không biết." -------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro