Chương 32: Ông chủ Giang đợi chị lâu lắm rồi
Edit:Ninh Hinh
Giản Linh về đến nhà, như thường lệ, cô gọi điện thoại cho mẹ trước. Vừa kết nối được, giọng nói của Giản Linh lập tức trở nên vui vẻ: "Mẹ, có tin tốt! Ở trường có một ông chủ muốn tài trợ cho con đi học!"
Cô cố ý cao giọng, chỉ nói tin tốt mà không nói tin xấu: "Sau này mẹ không cần phải gửi tiền sinh hoạt cho con nữa."
" Dù sao cũng phải gửi." Đầu dây bên kia, giọng nói của Âu Dương Ái Lâm dịu dàng như nước, "Con lớn rồi, cũng đến lúc mua quần áo và mỹ phẩm mới rồi. Mẹ hy vọng con sẽ giống như những người khác, không thiếu thốn thứ gì."
Giọng nói dịu dàng khiến Giản Linh cảm thấy như mẹ đang vuốt tóc mình. Đột nhiên, cô cảm thấy thật ủy khuất, muốn trốn vào trong lòng mẹ mà khóc.
"Thật sự, mẹ không cần phải..." Cô cố gắng kiềm chế, nhưng vừa mở miệng đã vỡ òa, giọng mũi nồng đậm không giấu được.
"Bảo bối,con sao vậy? Ai bắt nạt con?" Âu Dương Ái Lâm hoảng sợ khi nghe thấy tiếng nức nở của cô.
"Không có việc gì, con chỉ là đang nhớ nhà thôi." Cô lau nước mắt, giọng nói nhanh nhẹn: "Ai có thể bắt nạt con? Mẹ đã quên từ nhỏ con đã có thể một mình đánh ba người rồi sao!"
Cô hít một hơi thật sâu: "Mẹ tiết kiệm tiền đi, đợi khi con tốt nghiệp, chúng ta sẽ mua một căn nhà nhỏ ở đây."
"Dù sao mẹ gửi cho con,con cũng sẽ tiết kiệm giống mẹ chi bằng mẹ cứ giữ lại đó đi." Dù sao cũng xa nhà,cô không khỏi lo lắng cho gia đình mình: "Cửa hàng tạp hóa làm ăn có tốt không? Có ai gây chuyện với mẹ không?"
"Không, công việc kinh doanh khá tốt." Âu Dương Ái Lâm cũng chọn ra một số điều tốt để nói với cô, "Mẹ nói cho con biết, cục cưng, những người sử dụng tiền giả trước đây đã biến mất. Mẹ nghe nói họ đã bị bắt."
"Vậy sao? Vậy thì tốt." Khi nói đến chuyện này, cô có chút hoảng hốt, miễn cưỡng cười cười. Cô lo lắng nói: "Nếu có người bắt nạt mẹ, đừng chịu đựng. nếu mẹ lùi một bước, người khác sẽ tiến một bước. Chúng ta sẽ không đối đầu trực diện, mà trực tiếp gọi cảnh sát."
"Được rồi, được rồi, mẹ biết rồi." Âu Dương Ái Lâm gật đầu như giã tỏi.
Giản Linh cùng bà nói chuyện phiếm cho đến khi điện thoại hết pin, cô mới miễn cưỡng cúp máy. Bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần mẹ vẫn ở đó, chỉ cần nhà vẫn ở đó, cô sẽ luôn có dũng khí vô tận.
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi", Cô cuộn mình trong chăn bất động, khẽ thì thầm, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cô ngủ đến bốn giờ chiều. Khi nhận được điện thoại, cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, giọng nói lộ ra một cỗ mê mang.Edit: Ninh Hinh
Bên kia dừng một chút, "Em ngủ à?"
Là Giang Minh Tranh. Giản Linh đột nhiên mở mắt, đột nhiên tỉnh táo, trở nên cực kỳ cảnh giác, "Có chuyện gì vậy?"
"Đến phòng bi-a ngay đi, tôi sẽ gửi địa chỉ cho em."
" Tôi không..." Giản Linh vô thức muốn từ chối. Cô phản đối việc gặp anh ở bên ngoài trường học từ tận đáy lòng, bởi vì anh sẽ càng vô liêm sỉ hơn.
"Tôi không quan tâm." Anh dường như biết cô sẽ nói gì. Anh cười khẩy không hài lòng, "Tôi muốn gặp em trước năm giờ. Mặc một bộ đồ đẹp vào, không phải đồ thể thao của em, trông vừa quê vừa xấu ."
Cuộc gọi kết thúc đột ngột, thậm chí không cho cô cơ hội phản bác. Cô tức giận đến mức đập mạnh giường, cô nhấp vào địa chỉ mà Giang Minh Tranh gửi cho cô, tìm kiếm lộ trình, phát hiện phải đi bộ hơn 30 phút mới tới đó, nếu muốn đến nơi trước năm giờ, cô phải lập tức rời đi. Cô vội vàng đứng dậy tìm quần áo, rất nhanh tìm được bộ váy trắng duy nhất để thay.
" Chị ơi, hôm nay chị đẹp quá. " Dung Dung trìu mến nắm lấy cánh tay cô, "Ông chủ Giang đợi chị lâu lắm rồi ." Cô ta kéo cô vào cửa, thì thầm vào tai cô, "Em nói cho chị biết, Tôn Gia Kỳ cũng ở đây, chị phải cẩn thận."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro