Chương 34:Giản Linh, em phải thắng
Edit:Ninh Hinh
Cô dùng khuỷu tay đẩy Giang Minh Tranh ra, "Giang Minh Tranh, có ai nói với anh rằng biến mâu thuẫn giữa nam nữ thành chiến tranh giữa phụ nữ là hèn hạ không? Anh có thể tự giải quyết vấn đề của mình trước không? Đừng lúc nào cũng biến tôi thành mục tiêu. Nếu anh là đàn ông, anh nên nói rõ với cô ta. Đừng chuyển mâu thuẫn từ anh sang tôi và cô ta. Giữa tôi và cô ta không có mâu thuẫn nào cả."
Hai tay anh trống rỗng, sắc mặt âm trầm, muốn nói rằng anh không có gọi Tôn Gia Kỳ đến. Khi anh gọi cô, Tôn Gia Kỳ không có ở đó. Cô ta là lúc sau mới đến, nhưng anh cảm thấy dường như bây giờ anh không cần phải giải thích với cô. Anh nhìn cô với vẻ mất kiên nhẫn, Tề Hiểu Đông lập tức tiến lên kéo Tôn Gia Kỳ, nhưng Tôn Gia Kỳ không chịu rời đi. Cô ta bám chặt vào bàn, mắt mở to, căm hận nhìn cô, chửi bới những lời tục tĩu.
Giản Linh kỳ thật rất hoang mang, cô không rõ Tôn Gia Kỳ vì sao lại hận cô, mà không phải hận Giang Minh Tranh, cô rõ ràng cái gì cũng không làm, cô thậm chí cảm thấy Tôn Gia Kỳ cần đi gặp bác sĩ ngay và luôn, người bình thường sẽ cuồng loạn đến mức như vậy sao?
"Anh Tranh, sao anh lại tàn nhẫn như vậy?" Có lẽ là có người có quan hệ tốt với Tôn Gia Kỳ, nhìn không nổi đã lên tiếng thay cô ta.
"Nếu không thể chịu đựng được nhau và một trong hai người phải rời đi, tại sao không tổ chức một cuộc thi? Người chiến thắng ở lại và người thua cuộc phải rời đi, thế nào?"
"Đó là một ý tưởng hay."
Những người khác ở hiện trường cũng hưởng ứng và bắt đầu làm ầm ĩ. Họ rất vui khi được xem trò vui và cuộc chiến giữa những người phụ nữ. Ngay cả Tề Hiểu Đông cũng thả lỏng sức lực và chờ anh bày tỏ ý kiến.
"Tôi muốn so tài với cô!" Tôn Gia Kỳ đỏ mặt, ngẩng đầu khiêu khích Giản Linh.
Giản Linh muốn nói rằng cô không muốn so tài gì ở đây hết, rằng cô có thể nhận thua và rời đi ngay lập tức, nhưng cô sợ rằng nếu cô nói quá nhiều, cô sẽ phạm vào đại kị của anh và khiến cho anh càng không vui, vì vậy cô chỉ im lặng và chờ đợi ý kiến của anh. Nhưng đôi mắt của cô vẫn thỉnh thoảng liếc ra ngoài cửa, và ý định rời đi của cô rất rõ ràng. Thấy rằng cô thậm chí còn không thèm giả vờ, anh không khỏi cười khẩy trong lòng. Anh ném cơ lên bàn một cách thờ ơ, "Được, so đi."
"Vậy thì thêm một giải thưởng! Cho hai người đẹp thêm động lực."
"Một nụ hôn của anh Tranh thì sao!" Tề Hiểu Đông hét lớn. Anh ta là người gần Giang Minh Tranh nhất ở hiện trường, và anh ta là người duy nhất dám đưa ra đề nghị như vậy.
"Được rồi!"
Mọi người đều hưng phấn tụ tập lại.
Sắc mặt cô lập tức biến đổi, ngón tay vô thức gãi. Giang Minh Tranh vô tình bắt gặp sự thay đổi này, đột nhiên trở nên rất dễ nói chuyện. Anh gật đầu, "Được."
"Chờ mười phút nữa bắt đầu." Anh đi vòng ra sau cô, lại cúi xuống, ôm cô vào trong ngực. Tôn Gia Kỳ muốn hét lên lần nữa, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho sợ hãi - nếu cô ta lại phát điên, anh nhất định sẽ đuổi cô ta ra ngoài.
Giản Linh không nhìn thấy sự xung đột giữa hai người. Cô chỉ cảm thấy toàn thân mình rất không thoải mái. Chỗ kề sát anh giống như bị kim đâm. Cô giãy dụa một lúc, nhưng bị anh mất kiên nhẫn ngăn lại, "Em chỉ có mười phút để học, nghiêm túc đi."
Hơi thở của anh phả vào tai cô, đánh thức một số ký ức không tốt. Cơ thể cô căng cứng, cô không dám cử động thêm một giây nào nữa.
Giang Minh Tranh nắm tay cô tạo dáng, hướng dẫn cô ngắm bắn.
"Thật ra rất đơn giản. Giữ cơ thể ổn định, ba điểm một đường, dùng khéo léo đưa bóng ra ngoài, di chuyển tinh tế dùng lực nhẹ, dùng lực mạnh để tấn công tầm xa." Vừa nói vừa di chuyển, dẫn cô đánh một quả bóng. Quả bóng trắng đập vào quả bóng xanh trên bàn vào lỗ ở một góc khó. Bản thân cô cũng dần hiểu, cảm thấy bài kiểm tra bida này không gì khác ngoài việc kiểm soát sức mạnh và góc độ.
"Tự mình thử xem." Anh buông cô ra.
Cô khom người bắt chước tư thế vừa rồi. Cú đánh đầu tiên trượt, cú đánh thứ hai bay thẳng lên không trung. Giang Minh Tranh kiên nhẫn giúp cô điều chỉnh tư thế và giải thích những điểm chính.
Giản Linh có vẻ đang học nghiêm túc, nhưng trong lòng cô lại không nghĩ vậy. Tại sao cô phải thắng? Cô cần gì phải thắng? Và anh dường như biết thái độ hời hợt ẩn giấu của cô. Anh khẽ ngâm nga bên tai cô và nâng mức cược một cách mơ hồ, " Giản Linh, nếu em thắng, tôi sẽ xóa sáu tấm ảnh."
Sáu tấm ảnh, trái tim cô đập thình thịch. Cô phải thừa nhận rằng mình đã bị lay động, nhưng cô vẫn luôn không muốn. Sau khi thắng, cô thực sự phải hôn anh trước mặt mọi người sao? Cô vẫn còn do dự trong lòng, và anh lại tiếp tục thì thầm vào tai cô. "Em phải thắng."
"Giản Linh, em có nghe thấy không? Em phải thắng."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro